Nghinh Phụng Hoàn Triều

" Sư phụ , sư muội chỉ là , chỉ là đùa một chút thôi , người đừng quá sốt sắng ". Thấy bầu không khí có chút nghiêm nghị , Da Luật độc vội vàng nói , sư phụ cũng thật là , rõ ràng là lo lắng cho sư muội như vậy , hiện tại sư muội đã trở về , lại đối với nàng thái độ này , sợ sư muội chưa đủ sợ sao ?.

" Sư phụ , đệ tử không phải cố ý , người không nên tức giận ". Ôn Nhã cẩn trọng nói , nàng là được sư phụ mang về cưu mang , cho nên nàng rất đặc biệt sợ sư phụ sinh khí , nếu sư phụ sinh khí , sư phụ sẽ liền không cần nàng nữa .

" Ngươi còn biết ta là sư phụ của ngươi ? Vây sao , ngươi lại không nghe lời của ta ! Xem ra căn bản ngươi đã không có coi ta là sư phụ ngươi rồi ! ". Nam từ vẫn rất tức giận , hắn nuôi dưỡng nang mười mấy năm nhưng không thể sánh bằng tên Bình vương gia mới gặp nửa năm , điều này làm cho hắn khó có thể thực sự tiếp giận được .

" Sư phụ , đệ tử xin lỗi , con thật sự không phải cố ý không nghe lời người , tại sư huynh và sư phụ đi rất lâu rồi , tin tức cũng hoàn toàn không có , trên núi lại không có gì ăn ,con thật sự rất là lo lắng cho hai người , nên mới xuống núi tìm hai người a ". Ôn Nhã viền mắt đã đỏ , nàng chưa từng nhìn thấy sư phụ lại sinh khí lớn như vậy a .

Tuy xác thực là nàng lén lút trốn ra ngoài , nhưng một mình nàng ở trên núi , không có ai trò chuyện , trên núi lại kham khổ , sư phụ bọn họ đã bỏ đi thời gian quá lâu , chỗ thức ăn nàng cũng đã ăn sạch rồi , nàng thật sự không thể tiếp tục ở trên núi , cho nên mới lén ra ngoài .

" Trên núi , thức ăn , cái gì cũng không còn , ngươi một mực lén trốn đi , lại còn chạy đến hoàng cung làm hoàng hậu , ngươi làm như vậy , có còn để sư phụ ngươi vào trong mắt hay không !". Hắc y nam tử càng nói càng sinh khí , hắn vì muốn bảo vệ tốt cho nàng , nhưng nàng lại không biết bản thân có phúc mà không biết hưởng !.

" Đệ tử biết lỗi , biết lỗi rồi a ." Ôn Nhã gấp đến độ nước mắt trực trào , nhưng thần sắc của sư phụ vẫn là thờ ơ không động lòng .

" Đủ rồi ! Mặc Thanh Thu! Ngươi dựa vào cái gì mà nổi nóng với Ôn Nhã ! Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ , ngươi chỉ là đối với Ôn Nhã quan hệ là sư phụ thôi sao ? Vậy có đáng làm một người cha không ? " . Thấy Ôn Nhã muốn khóc, Bình vương gia thực sự là không nhịn nổi rồi , Mặc Thanh Thu thực là quá đáng .

" Cha , lúc nãy người vừa mới nói gì ?" . Một hồi yên lặng , Ôn Nhã đột nhiên hỏi , sư phụ nguyên lai tên gọi là Mặc Thanh Thu , nàng lần đầu nghe được tên sư phụ , nhưng bình vương gia nói sư phụ chưa từng đầy đủ trách nhiệm với nàng , nàng có thể hiểu được , nhưng cái gì là trách nhiêm của một người cha , nàng nghe có chút mơ hồ khó hiểu .

" Mặc Thanh Thu , đã đến nước này , ngươi còn định lừa gạt Ôn Nhã tới khi nào ? Ngươi biết rõ ràng Ôn Nhã là thân sinh nữ nhi của ngươi , nhưng ngươi lại không tiếp nhận nàng , chỉ coi nàng là đồ đệ , ngươi đến cùng là muốn làm gì ?" Bình vương gia đem Ôn Nhã kéo về phía sau mình , lạnh giọng nói với Mặc Thanh Thu .

" Cha , người nói cái gì ? Sư phụ làm sao có khả năng là cha ruột của nữ nhi ?" Ôn Nhã cả người run rẩy , nàng không thể tin được , mười mấy năm , người mà nàng gọi là sư phụ , hôm nay cư nhiên lại chính là cha ruột của nàng .

Không chỉ riêng Ôn Nhã không thể tiếp thu được , mà ngay cả Da Luật độc mặt cũg đã đầy vẻ ngạc nhiên và không tin , hắn cũng chỉ biết nàng chính là do sư phụ mang về , nhưng xưa nay cũng chưa từng nghe qua sư phụ có nữ nhân , nhìn sơ qua cũng không thấy nàng và sư phụ có chút gì giống nhau , hắn quả thực không hề tin được a.

" Cha , người là đang đùa đúng không ? Sư phụ của nữ nhi sẽ không phải là cha ruột của nữ nhi , nương có nói , phụ thân và nữ nhi hình dáng cũng rất giống nhau , nhưng nữ nhi và sư phụ thì không hề giống a". Ôn Nhã hoảng hốt , cười cười nói , không sai , tuyệt đối sư phụ không phải là cha ruột của nàng , nếu không phải vậy , sư phụ làm sao đối với nàng lạnh lùng như vậy chứ ? Từng đem nàng bỏ rơi trên núi , mặc kê chết sống của nàng , hắn nhất định không phải là cha ruột nàng .

" Tiểu Nhã , ta biết hiện tại con khó mà tiếp nhận được , nhưng sự thật Mặc Thanh Thu chính là cha ruột của con ." Bình vương gia đỡ lấy vai Ôn Nhã , kiên định nói .

"Con cũng biết , sư phụ con không chỉ võ nghệ cao cường , ngay cả y thuật cũng là xuất thần nhập hóa , hắn hoàn toàn có biện pháp thay đổi dung mạo của chính mình . Ta đoán , hắn nhất định đã sớm biết con chính là nữ nhi , cho nên mới ẩn giấu dung mạo thật của mình , để không cho con nhận biết hắn ". Bình vương gia tiếp tục nói , Mặc Thanh Thu hắn thực sự là quá phận , hắn có thể vô tình với người khác , nhưng Ôn Nhã chính là nữ nhi thân sinh của hắn , cho dù hắn không thích mẫu thân của Ôn Nhã như thế nào đi nữa , nhưng trong cơ thể Ôn Nhã cũng đang chảy dòng máu của hắn , hắn làm sao có thể vô tình với nữ nhi của hắn như vậy chứ ?

" Sư phụ , người nói cho con biết , người có phải là cha ruột của con , đó là sự thật sao ?" Ôn Nhã đi tới trước mặt của Mặc Thanh Thu , đôi tay kéo ống tay áo của hắn , hành động giống như lúc còn bé , ánh mắt tội nghiệp nhìn Mặc Thanh Thu.

" Sao hả ? Ta là cha ruột của con , thì con rất đau khổ sao ?" Mặc Thanh Thu phất tay áo của mình ra , nhìn thấy Ôn Nhã trưng ra bộ mặt như không muốn hắn là phụ thân thân sinh của nàng , Mặc Thanh Thu trong lòng như có một ngọn lửa vô hình , cứ coi như hắn không phải là cha ruột của nàng , nhưng hắn cũng đã có mười mấy năm dưỡng dục nàng , thế nhưng hiện tại nàng đối với Bình vương gia còn thân hơn hắn , hắn nhìn quả rất không thoải mái .

" Không , nhất định không phải là như vậy ! Sư phụ không phải là cha ruột của ta ! ". Ôn Nhã đẩy Mặc Thanh Thu ra , che lỗ tai la lớn .

" Nếu người là cha ruột của , tại sao người lại đối với ta như vậy ! Từ khi sinh ra , người liền mặc kệ ta , đem ta ném ở trên núi , chẳng quan tâm , ngược lại , người mỗi ngày chỉ mang sư huynh đi theo bên người , người đối với ta như vậy , sao lại có khả năng là cha ruột của ta cơ chứ ! ". Ôn Nhã che lỗ tai , trong lòng đầy rẫy những lo lắng hoàn toàn không tin vào điều đó , hình ảnh ngày xưa hiện về từng chút một , nàng thực sự không thể tìm ra được một điểm nào cho rằng sư phụ là cha ruột của mình a !.

Sư phụ tuy rằng cứu nàng một mạng mang về , nhưng su phụ sau khi mang nàng trở về cũng không có quan tâm chăm sóc nàng , bất luận nàng có đói bụng , hoặc lạnh cho đến chêt hay không , sư phụ cũng đều không quá quan tâm , liền ngay cả lúc luyện võ , nàng từ trên cọc gỗ té xuống , sư phụ cũng không có nhìn nàng , trực tiếp bỏ mặc nàng mà bước đi , người như vậy sao có khả năng là cha ruột nàng ? Đối với nữ nhi của mình so với người xa lạ còn lạnh lùng hơn , có người cha ruột nào có thể làm được như vậy chứ !

" Xin lỗi , Tiểu Nhã , ta không biết là con cái gì cũng không biết , không sao , ngoan , không có cha ruột , con còn có ta , con mãi mãi là hảo nữ nhi của ta ! ". Bình vương gia thấy Ôn Nhã kích động như vậy ,thật sự là đã hoảng sợ , ban đầu hắn chỉ muốn đem sự thật nói cho Ôn Nhã biết , nhưng không nghĩ tới Ôn Nhã lại khổ sở như thế .

" Ôn Nhã là nữ nhi của ta , ta còn khỏe mạnh đứng ở đây , ngươi có tư các gì làm cha của Ôn Nhã ! ". Mặc Thanh Thu sắc mặt tái nhợt , tuy rằng Ôn Nhã chất vất hắn ,để lòng hắn sinh hổ thẹn , nhưng khi nhìn thấy Ôn Nhã cung Bình vương gia thân thiết như cha con , hai mắt hắn lại tóe lửa .

" Nếu như Bình vương gia không có tư cách là cha của ta , vậy người thì càng không có tư cách ! ". Bình vương gia còn chưa nói gì ,Ôn Nhã liền lạnh lùng phủ cho Mặc Thanh Thu một câu nói .

Mặc Thanh Thu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ôn Nhã , trong lòng hỏa lập tức liền tiêu mất , ánh mắt của Ôn Nhã lạnh lùng đến tuyệt tình , trước đây nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn , trước đây mỗi lần nàng nhìn thấy hắn , trong mắt đêu là mang theo sự sùng bái , vui mừng , cho dù hắn không có nói điều gì với nàng , nàng cũng có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh bồi hắn , nhưng hiện tại , Mặc Thanh Thu đột nhiên cảm thấy chính mình đã đánh mất đi một vật gì đó rất quan trọng .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui