Ngô Đồng

Tiêu Nam ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi bị nước lạnh kích thích cậu mới bình tĩnh lại một chút. Nhưng trong đầu vẫn hiện lên chuyện xảy ra ở ghế sô pha hơn nửa giờ trước kia.

Vừa nghĩ đến nụ hôn kia là lại nghĩ ngay đến sự luống cuống của mình.

Sao lại bỏ chạy chứ?

Trước thì mặt dày mày dạn chuyện gì cũng làm, hiện tại thì có cái gì mà xấu hổ hả? Nhỡ đâu chính là anh Lục thích mày thì sao hả?

Nếu không sao lại hôn mày?

Trong khi Tiêu Nam vắt óc suy nghĩ không hiểu là vì sao thì Lục Tự lại đang mở hộp quà.

Đặt ở trên cùng là một bức tranh sơn dầu, anh nhận ra đó là bức tranh Tiêu Nam đã vẽ khi cậu đến văn phòng lần đầu tiên.

Giờ đã đổi thành tranh sơn dầu, tuy trông trừu tượng hơn nhưng cũng đẹp hơn nhiều.

Ở phía dưới là một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm.

Hiển nhiên Lục Tự không hiểu hàm nghĩa của hai món quà này mà chỉ coi đó là món quà thông thường lại hợp ý em ấy.

Lục Tự cẩn thận cất quà vào hộp lại. Nhìn đồng hồ cảm thấy cậu nhóc hôm nay tắm hơi lâu thì phải, mọi ngày cùng lắm cũng chỉ hai mươi phút.

Anh có chút không yên lòng, có lẽ hành động của mình đã dọa em ấy sợ. Anh cười khổ, đứng dậy đi qua khẽ gõ cửa phòng tắm.

“Tiểu Nam, thời tiết này đừng tắm lâu quá, tắm xong rồi thì ra đi. Chúng ta nói chuyện một chút.”

Hôm nay đúng thật là anh có chút kích động, không quan tâm đến cảm thụ của Tiêu Nam. Thậm chí anh muốn để Tiêu Nam quên đi cái người thầm mến kia đi.


Nhưng hiện giờ tình huống phát triển vượt ngoài dự đoán. Ít nhất hai người nên cho nhau một cơ hội trò chuyện.

Bọn họ là người nhà.

Tiêu Nam lại dây dưa thêm mấy phút, cảm thấy mình bình tĩnh hơn rồi mới dám ra khỏi phòng tắm.

Cậu có thể cảm nhận được tầm mắt Lục Tự vẫn luôn rơi ở trên người mình.

Thấy anh ấy là lại bắt đầu không được tự nhiên, trên mặt nhanh chóng phiếm hồng.

“Anh Lục, sao anh lại hôn em?” Tiêu Nam ngồi bên cạnh Lục Tự, khoảng cách ở giữa đủ cho một người ngồi vào.

Lục Tự chủ động rút ngắn khoảng cách, vươn tay xoa tóc Tiêu Nam, “Bởi vì không nhịn được.”

Không nhịn được?

Sao lại không nhịn được?

Lần đầu tiên Tiêu Nam cảm thấy mình ở phương diện này chậm tiêu quá, câu trả lời cứ xoay mòng mòng trong tâm trí. Nhưng lại không dám nắm lấy nó.

“Bởi vì thích em, nên không nhịn được muốn hôn em.” Lục Tự giải thích một lần nữa.

Hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, Lục Tự cũng thích cậu, người mà cậu đã thích hơn ba năm rồi giờ nói cũng thích cậu.

May mắn nhường nào mới có thể gặp một người cũng thích mình.

“Lần đầu tiên anh biết thích một người lại không biết phải làm gì. Không khiến em cảm nhận được tình cảm này anh thật sự xin lỗi.” Lục Tự bất đắc dĩ cười một tiếng, không nghĩ tới mình già đầu rồi còn có thể nói ra mấy lời này.

Tiêu Nam không lên tiếng lắc đầu. Không phải vậy, là cậu không lanh lợi, không nhận ra được Lục Tự thay đổi thái độ với cậu. Còn một lòng cho rằng anh chỉ coi cậu là nhóc con. 

Lục Tự vẫn nói tiếp, “Anh biết là em thích người kia không bỏ được, anh có thể chờ em——”

“Là anh.” Tiêu Nam cắt ngang, thanh âm nhỏ đến mức nghe không rõ, “Người em thích là anh.”

Lục Tự sửng sốt.

Tiêu Nam nhìn hộp quà trên bàn nước.

Rượu vang là cố tình bảo Cao Chú mang đến vì định mượn rượu tỏ tình. Cậu cũng không biết tửu lượng của mình ở mức nào, vốn định uống một chút nhưng lại bị Lục Tự ngăn cản không uống được.

Quà sinh nhật cũng có hàm nghĩa riêng, cây ngô đồng ở thời xa xưa có ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu chung thủy. Cà vạt… là ý nghĩa buộc chặt người mình yêu.

Chẳng qua… những thứ này đều không quan trọng nữa rồi.

“Từ lâu em đã chỉ thích anh Lục rồi.”

***

Lần đầu tiên Tiêu Nam và Lục Tự gặp nhau là vào ba năm trước ở trường Trung học Số 1 Ninh Thành.


Tiêu Nam học lớp 11 còn Lục Tự đã là sinh viên năm tư đại học.

Năm ấy làm đại hội Đếm ngược một trăm ngày, trường học có mời mấy cựu học sinh của trường về khích lệ, Lục Tự cũng nằm trong số đó.

Thật ra thì đại hội này không liên quan tới học sinh khối 11 lắm nhưng lãnh đạo trường vì muốn làm tăng quy mô nên đã sắp xếp học sinh ngồi kín hội trường tổ chức.

Ngày hôm đó trời nhiều mây, Tiêu Nam bị sốt nhẹ nên chen khỏi đám đông.

Đại hội cũng sắp bắt đầu, mọi người vội vàng vào hội trường, không có ai để ý đến một người nhỏ bé là cậu.

Lúc đó Tiêu Nam cũng lo lắng, nhưng cậu không chen vào nổi mà còn bị đẩy ra mấy lần. Cậu đang choáng nên không đứng vững, suýt thì ngã xuống đất.

Là Lục Tự kịp thời đỡ cậu.

Tình tiết thường hay phát sinh trên phim thần tượng giờ đây lại xảy ra với Tiêu Nam. Cậu làm rơi kính mắt của Lục Tự, lại nửa dựa vào trong lòng anh. Ở tư thế này thấy rõ đôi mắt và người đó.

Sau đó chú nai con trong lòng lần đầu tiên loạn lên. Cậu phục hồi lại tinh thần, sau khi nhặt kính mắt trả lại Lục Tự thì liên tục cúi người nói cảm ơn.

Lục Tự mỉm cười bảo không sao, còn nhắc cậu sau này chú ý an toàn.

Thời điểm đó khuôn mặt Lục Tự còn chưa sắc cạnh như bây giờ, giọng cũng trong trẻo nhẹ nhàng. Nay lập tức Tiêu Nam chìm đắm trong đó.

Trong đại hội tẻ ngắt Lục Tự chính là điểm nhấn lớn nhất.

Tiêu Nam đến chớp mắt còn không nỡ, hóa ra người đó tên là Lục Tự.

***

“Vậy vì chuyện ngoài ý muốn kia mà em thích anh?” Lục Tự hỏi.

“Vâng…” Tiêu Nam không dám ngẩng đầu. Chuyện này nói ra cũng đúng là xấu hổ.

Lục Tự nhớ mình có từng trở về trường cấp ba để làm phát ngôn thật. Lần đó cũng là lần duy nhất, là ông Lộ bắt anh phải đi.

Khi đó sức khỏe ông Lộ đã kém lắm rồi, anh không dám chối từ.


Ngày đó trở về trường anh cố ý đeo một cái kính cận cao độ để không nhìn rõ mọi người ngồi ở dưới. Như thế anh có thể thoải mái hơn chút.

Lúc đỡ một cậu bé ở cửa hội trường hoàn toàn là bất ngờ. Anh ở phía sau cậu bé, cậu ấy đã không chen vào được mà còn liên tục lùi về sau. Không còn cách nào anh chỉ đành lùi lại hai bước theo cậu ấy.

Đỡ lấy cậu nhóc sắp ngã xuống cũng đều là hành động theo bản năng. Vì anh đeo kính nên cũng không nhìn rõ động tác của cậu bé, đều là do nghe thấy một tiếng thét kinh hãi rồi sau đó tay nhanh hơn não vội đỡ lấy cậu.

Đây là chuyện trước đó, nhưng những gì xảy ra sau này vẫn có chút không rõ lắm.

Lục Tự: “Vậy ở ngã tư Đào Cảnh Uyển?”

Tiêu Nam: “Là em cố ý, em muốn gặp anh một lần.”

Lục Tự: “Nếu anh không mang em về nhà thì sao?”

Tiêu Nam im lặng.

Vốn cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể đến nhà Lục Tự, có thể gặp anh ấy một chút đã là tốt lắm rồi.

Dù sao cậu cũng đã lớn như vậy, cho dù tìm một công việc nặng nhọc cậu cũng phải nuôi sống chính mình.

Nhưng Lục Tự đã đưa cậu về nhà, dành cho cậu sự dịu dàng và ân cần chưa từng có. Cậu càng ngày càng chìm sâu vào vòng xoáy mang tên Lục Tự, cuối cùng là bị giam hãm.

Lục Tự đã hiểu rõ, nắm vai Tiêu Nam ôm cậu vào lòng, “Không sao, mọi chuyện đều qua hết rồi. Bây giờ mọi thứ đều tốt, anh Lục cũng thích em, vô cùng thích em.”

Tiêu Nam chôn mặt trong lòng Lục Tự, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào. Anh Lục của cậu thật dịu dàng quá mức.

Lục Tự chưa thấy đứa nhỏ khóc nhiều như vậy, khóc đến đỏ cả hai mắt làm người ta đau lòng. Chỉ hận không thể dâng những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này đến dỗ em ấy.

Anh nâng mặt Tiêu Nam, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu nhóc, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc, bảo bảo, anh sẽ đau lòng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận