Ngô Gia Kiều Thê

Tô Lương Thần diện một thân bối tử xanh biếc thêu hoa lan màu tím nhạt, chải lên búi tóc tinh xảo, cứ như thế lẳng lặng đứng ở mặt sau của rừng cây, chăm chú nhìn về nơi cách đó không xa.

Từ chỗ của nàng, có thể thấy Khương Lệnh Huệ, Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền cùng nhau một đường đi tới, sau đó Khương Lệnh Huệ nói với hai người họ mấy câu, Lục Bảo Thiền mang theo nha hoàn cùng trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Mọi việc đúng như trước đó nàng cùng Khương Lệnh Huệ đã thương lượng kỹ, không xảy ra sai lệch gì.

Tô Lương Thần lướt mắt nhìn qua cái bụng tròn vo của Khương Lệnh Huệ, trong lòng không khỏi một trận cười nhạo: người vốn đã ngây ngốc, bây giờ mang thêm hài tử, lại càng ngày càng ngu xuẩn đến không thể tả.

Nghĩ đến mấy ngày nay, nàng hầu hạ ở bên người Khương Lộc, quả thực là sống không bằng chết. Khương Lộc ngoài mặt tỏ ra thương nàng sủng ái nàng, nhưng thực tế lại xem nàng không khác gì những nữ tử trong lầu xanh!

Nếu không phải nàng vẫn còn cần dựa vào hắn, nàng sao có thể cam chịu theo hắn như thế!

Vừa nhớ tới Khương Lộc, Tô Lương Thần liền thấy cả người run rẩy, cắn chặt môi, một lúc sau mới hít sâu một hơi, nhìn Đan Quế đứng bên cạnh, hỏi: “Mấy người bên kia chuẩn bị xong chưa?”

Đan Quế gương mặt không lộ ra nhiều biểu cảm, mặc một bộ váy trơn màu xanh nhạt phổ thông, hoàn toàn là một bộ phục trang bình thường của nha hoàn, có điều phong thái so với những nha hoàn thường thấy khác thì có nhiều hơn mấy phần thành thục.

Nàng mặt mày cung thuận, nói: “Hồi bẩm di nương, đều đã chuẩn bị kỹ càng.”

Tô Lương Thần gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Nàng theo Khương Lộc trải qua không thoải mái, dựa vào cái gì mà Khương Lệnh Uyển gả cho Lục Tông lại được hưởng ngàn kiều bách sủng, phu quân cưng chiều vô hạn, cung phụng như tiểu tổ tông, bây giờ còn mang thai hài tử.

Nàng vốn đã có xuất thân danh môn khuê tú hơn người. Bây giờ lại vẫn được làm nữ chủ nhân của Vinh Vương, có một phu quân xuất sắc tài giỏi như Lục Tông, được không biết bao nhiêu thiếu nữ ở Tấn Thành ao ước. Ngay đến cả kiêu nữ Chu Lâm Lang thân là Quận chúa cao quý, cũng không thể gả đi tốt như nàng.

Vậy hôm nay nàng liền để cho nàng ta nếm thử tư vị cùng lúc bị mấy tên mãng phu hán tử đồng thời hầu hạ, cũng cho người ngoài nhìn vào một chút, xem vị Vệ Quốc Công phủ Lục cô nương – Vinh Thế tử phu nhân này phóng đãng, bẩn thỉu tới cỡ nào.

Đến lúc đó để xem Lục Tông còn có thể tiếp tục yêu thương che chở nàng nữa hay không!

Dù sao đi nữa– — hôm nay người hẹn nàng ra ngoài chính là Khương Lệnh Huệ.

Khương Lệnh Huệ cùng Khương Lệnh Uyển xưa nay không hợp, chuyện này toàn bộ người trong Vệ Quốc Công phủ đều biết rõ. Đến lúc có bị truy cứu trách nhiệm, cũng sẽ là do Khương Lệnh Huệ ngu xuẩn kia oan ức gánh thay nàng.

Tô Lương Thần khóe miệng uốn cong lên thành một nụ cười xảo quyệt, đột nhiên cảm thấy tâm tình bị đè nén mấy ngày nay rốt cục có chỗ để phát tiết. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy Khương Lệnh Uyển bị bọn nam nhân kia làm cho sống không bằng chết, đến lúc đó, hài tử đang còn trong bụng kia…

Tô Lương Thần cười cười, gặp phải tình huống kịch liệt như thế, dù thai nhi có được làm bằng sắt, khẳng định cũng sẽ không chịu nổi mà phải rớt xuống mà thôi.

Tô Lương Thần vươn tay hái xuống một đóa hồng nở rộ kiều diễm ướt át, cũng không thèm liếc nhìn, ném ngay xuống mặt đất, dùng giày thêu mạnh mẽ dẫm bẹp.


Đan Quế buông mi mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài, im lặng đi theo Tô Lương Thần.

Khương Lệnh Uyển đi theo Khương Lệnh Huệ tới dưới gốc cổ thụ, thấy hai tòa cổ thụ này thân cây tráng kiện, ước chừng phải mười mấy người mới có thể ôm hết, bao trùm cả một khoảng trời lớn toàn một màu xanh ngắt, cành lá xum xuê, ở giữa thân cây có một khúc mắt hình dáng uốn lượn hướng thẳng lên trêи, như Phượng Hoàng ngóng trông, ung dung rộng lượng, tư thái ưu mỹ nhìn xuống nhân thế.

Gần gốc cây có treo một vòng dây hồng ty, có lẽ là đã qua thời gian rất dài, màu sắc đã dần dần phai nhạt bớt.

Khương Lệnh Huệ đứng trước đại thụ, hai tay chắp thành hình chữ thập, vẻ mặt cùng vóc dáng nhìn có chút tiều tụy hướng về cổ thụ cầu phúc.

Khương Lệnh Uyển nhìn, cũng làm theo động tác của Khương Lệnh Huệ, nhắm mắt lại.

Từ lúc nàng có thai tới nay đã có hai giấc mộng, đều mơ thấy tiểu nắm nhỏ mềm mại thơm thơm oa oa gọi nàng, tuy không biết rõ giới tính. Nhưng mặc kệ là nam oa hay nữ oa, nàng đều sẽ yêu thích, Lục Tông cũng vậy.

Chỉ là nếu nghĩ đến Vinh Vương phủ, nàng cần phải có bây giờ chính là một nhi tử, bản thân nàng xác thực cũng ôm một chút tâm tư, tất nhiên là hi vọng có thể sinh ra nam oa, sau đó ít lâu lại sinh tiếp một khuê nữ, cũng xem như để nó làm một ca ca từ nhỏ bảo vệ muội muội.

Bái xong cổ thụ, nha hoàn bên người của Khương Lệnh Huệ mới bưng một khay nhỏ tiến lại đây, bên trong là hai chung trà men triền văn bằng sứ Thanh Hoa.

Khương Lệnh Huệ cầm lên một chén, đưa đến cho Khương Lệnh Uyển, nói: “Đây là trà nhài có tiếng của Tương Nguyên Tự. Lục muội muội, muội và ta từ nhỏ đã thích đối nghịch, cãi nhau mười mấy năm trời. Bây giờ uống chén trà này, từ nay về sau ta muốn cố gắng thu liễm tính tình, sẽ không lại gây gổ với muội nữa. Chúng ta liền tại đây xóa bỏ mọi hiềm khích lúc trước, có được không?”

Khương Lệnh Uyển nâng mắt, khẽ liếc nhìn nước trà trong chén, nghe Khương Lệnh Huệ giải thích một phen xong, lúc này mới giơ tay tiếp nhận: “Được.”

Nàng cùng Khương Lệnh Huệ tuy không thể đến mức tình cảm tương thân tương ái như biểu tỷ muội bình thường, nhưng giờ từng người đã lập gia đình, đều sắp làm mẹ, thực sự không thích hợp lại suốt ngày ồn ào qua lại.

Có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, âu cũng là chuyện nên làm. Bất luận thế nào, bớt đi một người đối nghịch, cũng không phải là chuyện xấu.

Khương Lệnh Huệ và Khương Lệnh Uyển cùng nhau nâng chén, nhìn nhau nở nụ cười, lúc này mới cúi đầu uống một ngụm.

..

Trong phòng nhỏ ở Tương Nguyên Tự.

“… Nàng đã uống rồi?” Tô Lương Thần đứng trước cửa sổ, liếc mắt nhìn Đan Quế vừa bưng khay tiến vào.

Đan Quế đem khay đặt trêи bàn, nâng chén trà lên, đưa tới: “Đã uống. Hiện nay Lục cô nương hôn mê, người của Tam cô nương đã đem Lục cô nương đưa tới phòng kia….”

Đan Quế dừng một chút, tiếp tục nói: “… Bốn nam tử trong phòng kia, nô tùy đều đã hạ dược, lúc này Lục cô nương một mình đơn độc bị đưa vào, chỉ sợ đã — –“

“Vậy thì tốt.”


Tô Lương Thần câu thần nở nụ cười, lúc này mới tiếp nhận chén trà trong tay Đan Quế, uống vào mấy ngụm, lại gác qua một bên: ” Thật thú vị, ta ngồi không yên. Chúng ta đi xem tình hình một chút.”

Tô Lương Thần mỉm cười nóng lòng ra khỏi cửa, Đan Quế vội vàng theo sau.

Chủ tớ hai người đi tới một sân nhỏ tương đối yên tĩnh, tuy chỉ đứng ở đầu sân, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng thở thô sạn thống khổ của mấy nam tử bên trong phòng truyền ra.

Ý cười trêи mặt Tô Lương Thần càng sâu, tiến đến gần hơn một chút, vểnh tai lắng nghe. Lại đột nhiên cau mày nói: “Sao lại không nghe thấy tiếng của Khương Lệnh Uyển.”

Đan Quế khuôn mặt bình tĩnh nói: “Có lẽ lúc này vẫn chưa tỉnh lại.”

Chỉ có thể là thế.

Tô Lương Thần đi tới sát cánh cửa, giơ lên ngón trỏ, dự định đâm thủng giấy dán trêи ô của để nhìn tình hình bên trong. Ừm… Khương Lệnh Uyển dung mạo tuyệt sắc, tư thái linh lung, yểu điệu như vậy bị bốn nam tử trai tráng dày vò, nhất định là một màn xuân hà lưu tử, hình ảnh hương diễm đến cực độ. Hiện trường trực tiếp như vậy, ở thời đại này, đúng là vô cùng khó gặp.

Tô Lương Thần cười cười, mới vừa vươn tay chuẩn bị đâm giấy dán, liền bị người phía sau đột nhiên đẩy nàng một cái.

” Đùng” một tiếng, cửa lớn bị nàng đẩy ra.

Bên trong là mấy tráng hán toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải. Tô Lương Thần giật mình, đang muốn quay người đi ra ngoài, đã thấy cửa phía sau” Oành” một tiếng khép lại.

“Đan Quế! Đan Quế!”

“Đan Quế!”

Nghe tiếng gõ cửa gấp gáp bên trong, Đan Quế sắc mặt vẫn như cũ, không nhanh không chậm lấy ra khóa đã chuẩn bị kỹ càng, giơ tay, đem cửa phòng khóa lại thật chặt.

Sau đó, yên lặng đứng chờ bên ngoài.

Không lâu sau, bên trong phòng liền truyền đến âm thanh nữ tử yêu kiều thở dốc, tựa như thống khổ, lại tựa như thỏa mãn vui thích.

..

Uống trà xong, Khương Lệnh Huệ viền mắt hồng hồng nói: “Ta… ta muốn đi xem Lương Thần tỷ một chút.”

Khương Lệnh Uyển hiểu được Khương Lệnh Huệ này tính tình nôn nóng, dễ dàng bị người ta lợi dụng, nhưng lại là người trọng tình nghĩa. Từ thị đi rồi, Khương Lệnh Dung tính tình đột ngột thay đổi lớn, Khương Lộc lại là kẻ phóng đãng, tự nhiên sẽ không thèm để ý quản đến muội muội này. Những năm này, đúng là chỉ cóTô Lương Thần vẫn luôn bên cạnh Khương Lệnh Huệ.


Khương Lệnh Uyển cũng không muốn ngăn cản nàng. Để cho nàng đi xem xem cũng tốt.

Có một số việc, cần phải cho nàng tận mắt chứng kiến, mới có thể hiểu được.

Khương Lệnh Huệ mang theo nha hoàn một đường dời đi.

Kỳ thực, trong lòng nàng cũng không thoải mái, tuy nói… tuy nói nàng chỉ lấy gậy ông đập lưng ông. Nhưng thủ đoạn này của Tô Lương Thần, quả thật quá mức độc ác.

Khương Lênh Uyển suy nghĩ một lát, cảm thấy không muốn đi xem, đỡ phải đến lúc nhìn thấy làm bẩn mắt. Nàng liền cùng nha hoàn trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Khương Lệnh Uyển lẳng lặng ngồi nghỉ nửa canh giờ, liền thấy Thanh Mai đi vào bẩm báo, nói là Khương Lệnh Huệ động thai khí, sắc mặt có chút không dễ nhìn.

Khương Lệnh Uyển nghe, trong lòng hơi lo lắng, liền ra ngoài tự mình đến nhìn một chút.

Vừa vào phòng, liền thấy Khương Lệnh Huệ nằm ở trêи giường nhỏ, gương mặt tái nhợt.

Khương Lệnh Uyển ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tuyết Trản, hỏi: “Đã cho mời đại phu chưa?”

Tuyết Trản gật đầu: “Đại phu đang trêи đường tới, nô tỳ cũng đã phái người báo tin cho Tứ công tử.”

“Ừm”. Khương Lệnh Uyển gật đầu, nhìn về phía Khương Lệnh Huệ, nói: “Là tự tỷ muốn đến xem, tỷ nhìn bộ dáng tỷ bây giờ.”

Khương Lệnh Huệ nhợt nhạt nhìn Khương Lệnh Uyển, nghĩ tới vừa rồi nhìn thấy Tô Lương Thần cùng một lúc mấy nam tử kia, lại có thể…. Khương Lệnh Huệ vô cùng muốn quên đi tình cảnh đó, nhưng càng cố quên, một màn ban nãy lại càng hiện ra rõ ràng, âm thanh không phân biệt được là thống khổ hay kɧօáϊ hoạt của Tô Lương Thần cứ quanh quẩn mãi ở trong đầu óc, không cách nào nhạt đi.

Khương Lệnh Huệ viền mắt đỏ hồng, hấp háy môi, nói: “Ta vẫn…vẫn luôn hoài nghi, nhưng Lương Thần tỷ từ nhỏ đã đối với ta rất tốt….”

Nàng tính tình kiêu ngạo, luôn ganh tỵ với Khương Lệnh Uyển có một đám tiểu người bên cạnh, Tiết Tranh, Tiết Vanh, Chu Qúy Hành, còn có cả Lục Tông, mỗi một người đều lẽo đẽo theo sau lưng muội ấy.

Nàng cũng có ca ca, nhưng ca ca của nàng không giống ca ca Khương Dụ của Khương Lệnh Uyển, chưa bao giờ quan tâm bảo vệ cho nàng. Chỉ cóTô Lương Thần đồng ý đi theo nàng, chấp nhận làm một người luôn bên cạnh nàng, tất nhiên đã giúp nàng thỏa mãn lòng hư vinh.

Có điều lúc này, nếu nàng thật sự nghe lời Tô Lương Thần, cùng nàng ta hãm hại Khương Lệnh Uyển, lấy tính tình của Lục Tông, làm sao có thể tha cho nàng?

Người là do nàng hẹn mang ra ngoài, không phải là Tô Lương Thần, chỉ cần Khương Lệnh Uyển xảy ra một chút chuyện, Lục Tông nhất định sẽ đem toàn bộ Quảng Bình Hầu phủ san bằng sạch sẽ. Đừng nói lại là còn là dùng thủ đoạn ác độc như vậy….

Cho nên…. Thực tế bốn ngày trước ở Vệ Quốc Công phủ, nàng trước mặt mọi người hẹn Khương Lệnh Uyển, nhưng sau đó lại lén lút cùng muội ấy gặp mặt, đem chủ ý của Tô Lương Thần nói cho muội ấy biết.

Những năm này nàng sống ở Vệ Quốc Công phủ, tuy rằng Diêu thị đối với nàng không bạc đãi, nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột. Bây giờ gả cho người ta, Ngu Thiếu Đường tuy rằng không giống như Lục Tông tài giỏi vừa có tiền đồ, được người người ao ước, nhưng quả thật là đối xử với nàng vẫn rất tốt.

Nàng tính khí không được biết điều cho lắm, thường xuyên chống đối mẹ chồng, nhưng có lúc vì hắn, vẫn cố gắng nhẫn nhịn một chút.

Nàng cũng không phải loại người không tim không phổi, phu quân đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ thật lòng trân trọng. Hiện tại cho dù nàng có ngốc hơn nữa, cũng sẽ không đần độn vì Tô Lương Thần mà thật sự hại Khương Lệnh Uyển.


Nàng vốn ích kỷ, đương nhiên không muốn bản thân mình vất vả lắm mới tìm được hạnh phúc, lại lập tức liền để mất.

Khương Lệnh Huệ nhìn Khương Lệnh Uyển, tròng mắt rưng rưng lệ, âm thanh run rẩy nói: “Kỳ thực ta từ nhỏ đã rất chán ghét muội. Dựa vào cái gì mà mỗi người đều yêu thương muội như vậy…” Còn hại nàng mất cả nương.

Nàng dừng một chút, cúi đầu nhìn cái bụng lớn của mình: “Nhưng đến hôm nay, ta cái gì cũng không cần nữa, ta chỉ muốn vì phu quân sinh con dưỡng cái, sống cuộc đời bình bình an an.”

Tô Lương Thần muốn làm cho nàng phải chịu oan ức, nàng tự nhiên cũng sẽ không còn gì thương cảm với nàng ta nữa.

Nàng thật vất vả mới đươc sống hạnh phúc, ai cũng không thể phá hoại.

Vả lại, nàng vốn dĩ cũng chưa từng thực sự muốn cùng Khương Lệnh Uyển đối nghịch.

Khương Lệnh Uyển nhìn nàng rốt cuộc cũng có thể hiểu chuyện một chút, tâm trạng đúng là yên tâm. Nàng cũng không muốn nói mấy lời khách sáo, chỉ nói: “Cố gắng sống tốt cuộc sống của chính mình, nếu trực giác của ta không sai, thai nhi này của tỷ… chắc chắn sẽ là nhi tử.”

Đời trước Khương Lệnh Huệ mang thai lần đầu, xác thực là một nam oa.

Khương Lệnh Huệ trong con ngươi vẫn còn ngậm lệ, kinh ngạc nhìn nàng.

Khương Lệnh Uyển không nói thêm gì, chỉ đứng dậy bước ra khỏi phòng nhỏ. Vừa mới trở về sân nghỉ của chính mình, liền nhìn thấy Đan Quế đang đợi nàng.

Đan Quế thân thể tinh tế uyển chuyển, yên lặng đứng một chỗ, nhìn vào có mấy phần cảm giác điềm tĩnh. Nhìn thấy nàng, lập tức cung kính hành lễ: “Lục cô nương.”

“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu.

Đan Quế nói: “Nhị công tử đã đến đây. Hắn… hắn rất tức giận. Bây giờ, Tô di nương có lẽ là sẽ không về Vệ Quốc Công phủ được nữa.”

Lấy tính tình của Khương Lộc, đã thấy thϊế͙p͙ thất của chính mình cấu kết cùng nam nhân khác, lại còn không chỉ một người, làm sao có khả năng tha thứ cho nàng ta? Không đem nàng đánh cho gần chết, đã xem như là hạ thủ lưu tình.

Khương Lệnh Uyển nhìn Đan Quế, kể từ ngày ấy Chu thị nhìn ra đầu mối bên cạnh Khương Lệnh Huệ, liền để Đan Quế đi theo Tô Lương Thần, nên chuyện hôm nay mới có thể an bài được như vậy.

Đan Quế chỉ đơn giản là đem thủ đoạn mà Tô Lương Thần chuẩn bị cho Khương Lệnh Uyển, ngược lại áp dụng lên chính nàng ta mà thôi.

Khương Lệnh Uyển nhìn tiểu nha hoàn trước mặt, nhìn nàng trải lên song kế, mặt mày thanh tú, tuổi tác so với mình cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Nàng biết Khương Lộc nhất định đã chạm vào Đan Quế, dù sao với tính tình phong lưu của Khương Lộc, nha hoàn bên cạnh chỉ cần là người có chút mỹ mạo, đều sẽ bị hắn phá thân.

Khương Lệnh Uyển nói: “Ngươi trở về đi, cẩn thận một chút, tránh để bị người khác hoài nghi.”

Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Có muốn…. ta giúp ngươi an bài một lối thoát hay không?” Nếu như nàng không muốn cùng với Khương Lộc…

Đan Quế không suy nghĩ nhiều, hơi hạ mắt xuống, lập tức nói: “Không cần. Nô tỳ cảm tạ Lục cô nương.”

Nàng quỳ gối hành lễ, vẻ mặt cung thuận lui ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận