Ngô Gia Kiều Thê

Phan trắc phi gò má nóng lên, không nhịn được giương mắt đánh giá vẻ mặt Vinh Vương, nhìn phản ứng của ông.

Bà biết Vinh Vương là người tính tình ôn hòa, xưa nay thích mềm không thích cứng. Bà lúc trước từng có oán ông, nhưng đời này cũng chỉ có một nam nhân này để dựa vào, làm sao cũng phải cố gắng hầu hạ. Bà khiêm tốn biết điều một chút, dựa theo lẽ thường, Vinh Vương tất nhiên sẽ thương tiếc nhiều hơn.

Vậy mà chờ trong giây lát, liền chờ được một câu của Vinh Vương: “Ngươi về đi.”

Phan trắc phi lập tức muốn phát tác, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống, hướng về phía Vinh Vương khuỵu gối hành lễ, ôn nhu nói: “Cái kia… vậy thϊế͙p͙ thân xin cáo lui.”

Vinh Vương trong tay cầm sách cổ, nhấc mâu nhìn bóng lưng Phan trắc phi đi xa.

Ông đối với bà tuy rằng không có yêu, nhưng tóm lại vẫn có chút cảm tình, dù sao cũng là sớm chiều ở chung mười mấy năm. Chỉ là thứ ông có thể cho đều đã cho, phần còn lại, ông nếu như lại cho nhiều hơn nữa, không chắc là chuyện tốt.

Ông tự nhiên hiểu được Phan trắc phi muốn hài tử, đừng nói là bà, coi như chính ông, trước đây cũng không phải phải bởi vì bà mang thai mà cao hứng sao?

Chỉ có điều… nếu như thật sự để bà sinh được một nhi tử, sợ rằng sau này trong đầu mong nhớ, lại không chỉ đơn giản là những thứ này.

Ông không thể lại cho bà hy vọng xa vời, đỡ phải đến thời điểm làm cho trong phủ lây dính mấy thủ đoạn bẩn thỉu xấu xa.

Lại nghĩ tới ba Tôn nhi béo trắng mập mạp, tâm tình Vinh Vương mới tốt một chút.

Ba Tôn nhi kia, cùng Tông nhi khi còn bé giống như đúc, trắng nõn nà chọc người ưa thích.

Phảng phất như nghĩ tới điều gì, Vinh Vương đặt sách xuống, đưa mắt nhìn ra cửa sổ…

Kỳ thực khi còn bé, Tông nhi của ông cũng là một nam hài hoạt bát đáng yêu, rất giỏi nghịch ngợm gây sự.

Nghĩ tới chuyện khi nhi tử còn bé, Vinh Vương lúc này mới cảm thấy, những ngày tháng này trôi qua thật nhanh.

Phan trắc khi trở về Trầm Hương viện, tức giận đến suýt nữa ho ra máu.

Tân ma ma dù không cùng theo vào thư phòng Vinh Vương, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt Phan trắc phi, vẫn có thể nhìn ra hôm nay e là xuất sự bất lợi.

Tân ma ma là lão nhân ở cạnh Phan trắc phi đã lâu, nói chuyện cũng trực tiếp hơn chút: “Trắc phi yên tâm, Vương gia nói thế nào cũng là nam nhân, đã là nam nhân, nào có chuyện không cần nữ nhân chứ?”

Phan trắc phi trầm mặt: “Cái này ta tự nhiên biết rõ, chỉ là…”

Định lực của Vinh Vương, bà thế nhưng đã lĩnh giáo qua. Mấy năm trước đây, hai người bọn họ chung phòng, Vinh Vương nói không động vào chính là thật sự không động vào. Không quan tâm bà ta mặc loại gì tẩm y, huân cái gì hương, toàn bộ đều vô dụng.

Nếu không có năm ngoái lần Lục Tông thành thân đó, Vinh Vương rốt cục chịu muốn bà, bà còn tưởng rằng vị trí kia của ông gặp sự cố. Nhưng rõ ràng rất bình thường a, mà lại còn một lần liền hoài hài tử.

Nam ngoái bà ta sảy thai hư tổn thân thể, phải bỏ ra hơn nửa năm cố gắng nuôi dưỡng. Cũng may Vinh Vương tuy rằng không đến thăm, nhưng cũng cho bà dùng thuốc tốt nhất, mới khôi phục được như bây giờ.

Phan trắc phi đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Tân ma ma, hỏi: “… Nha hoàn bên người Vương gia, ngươi đã điều tra qua chưa?”

Tân ma ma nói: “Lão nô đều tra qua, toàn bộ không có vấn đề, Vương gia không chạm.”

Phan trắc khi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Không có mấy tiểu tiện nhân không biết xấu hổ là được.

Kỳ thực trước đây bà ta căn bản sẽ không hoài nghi những thứ này, có điều từ lúc nảy ra việc Minh Nhạn kia, làm cho bà nhiều hơn mấy phần cảnh giác. Vinh Vương dù sao cũng là một nam nhân, cấm ɖu͙ƈ nhiều năm, cũng coi như bản lãnh của hắn.

Phan trắc phi tức giận, nghiến răng nói: “Thời điểm Phùng Linh Lan ở đây, đối với ta ngoảnh mặt làm ngơ, giờ chết rồi vẫn còn tâm tâm niệm niệm.”

Phùng Linh Lan chính là khuê danh của Vương phi đã qua đời.

Lời này vừa dứt, Tân ma ma sợ tới biến sắc, vội hướng ra ngoài nhìn một chút, sau đó quay về Phan trắc phi cẩn thận khuyên nhủ: “Trắc phi, Vương phi đã tạ thế nhiều năm như vậy, ngài còn nhắc tới chuyện này làm gì? Nếu như bị Vương gia nghe được, vậy sẽ phiền phức lớn.”

Vinh Vương tuy rằng đối đãi với mọi người ôn hòa, nhưng phàm là người trong phủ, tuyệt tối không thể gọi ra ba chữ này, đây chính là chuyện mà trêи dưới Vinh Vương phủ đều ngầm hiểu.

Phan trắc phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Dù sao cũng đã chết nhiều năm như vậy, ta còn sợ gì? Lúc trước không phải phong hoa tuyết nguyệt thì đã sao, thời điểm ta gả tới đây, Phùng Linh Lan kia đã sớm bệnh đến không xong rồi.”

Năm đó Phan trắc phi là bất đắc dĩ gả tới Vinh Vương phủ làm thϊế͙p͙, khi nhìn thấy Vinh Vương dáng dấp tuấn lãng tới bậc này, mới phương tâm ám động.

Có điều biết Vinh Vương đối với Vương phi một lòng say mê, hồi đó bà còn ngây thơ non nớt, trong lòng xem thường, chỉ đến thời điểm ngày hôm sau kính trà, thấy vị Vương phi kia tuy rằng ốm yếu tiều tụy, nhưng cử chỉ tao nhã quý khí, xác thực làm chi bà tự ti mặc cảm.

Bất quá vậy thì đã sao? Khi nàng ta còn sống, bà vẫn có thể mang thai hài tử như thường, giờ người đã chết nhiều năm như vậy, càng không cần có gì phải lo lắng.

Tân ma ma tiếp tục khuyên, nói: “Trắc phi, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Phan trắc phi cười nhạo: “Có gì đáng sợ chứ?”

Bà ta dừng một chút, lại nói: “Là ta tự mình đem nàng làm tức chết, ta cũng không sợ nàng ta đến lấy mạng, ngươi sợ cái gì?”

Lời này nói ra, Tân ma ma rùng mình một cái, không dám mở miệng nữa.

Từ ngày ấy Khương Kệnh Uyển mơ giấc mộng kia, có Lục Tông động viên, mặc dù tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn một ít nỗi lòng không yên.

Lục Tông biết nàng sợ, cũng dành nhiều thời gian bồi tiếp nàng hơn, cùng nàng chiếu cố ba nhi tử. Một nhà năm miệng ăn ở cùng nhau, chí ít có thể làm cho nàng quên đi mấy phần phiền não.

Cho tới Nhị hoàng tử, đúng là đối với Lục Tông ngày càng ân cần. Tuy Lục Tông luôn bày một bộ tư thái không gì lay chuyển được, nhưng hứng thú của Nhị hoàng tử không hề giảm, ngược lại còn càng có xu hướng tăng thêm.

Nếu không phải Khương Lệnh Uyển biết trước trong đầu Nhị hoàng tử ôm tính toán gì, nói không chừng còn cho rằng hắn thật sự nhìn trúng Lục Tông đấy…

Dù sao Lục Tông nhà nàng lớn lên đẹp mắt như vậy.

Nàng từ nhỏ đã không thích đọc sách, ỷ vào mình sống lại một đời, mười mấy năm lớn lên tất nhiên so với người bình thường ung dung hơn không ít, còn lại thời gian nhàn hạ, ngoại trừ mân mê hương phấn, chính là thích xem một chút thoại bản mở mang hiểu biết. Những thoại bản như thế này, tuy không phải thứ đại gia khuê tú nên thích xem, nhưng con người chính là như vậy, càng không thể nhìn, lại càng phải lén lén lút lút nhìn cho bằng được.

Đừng nói là nàng, kinh thành có không ít cô nương tầm tuổi nàng đều thích xem những thứ này, chỉ là mọi người trong đầu đều hiểu rõ, bên ngoài ăn ý không nói ra mà thôi.

Mấy hôm trước việc hôn nhân của Lục Bảo Yên đã định, hiện tại Vinh Vương tất nhiên phải vội vội vàng vàng an bài hôn sự cho Lục Bảo Thiền. Lúc trước Bảo Thiền đối với việc này vẫn có chút mâu thuẫn, bây giờ đúng là đã tốt hơn, có thể bình thản tiếp nhận.

Ngày hôm đó Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền một đạo xuất môn.

Ở trong sân, vừa lúc đụng Lục Bảo Yên.

Vốn là tiểu cô nương cao gầy linh lung, mấy ngày nay ốm yếu đi rất nhiều, nhìn đôi mắt trở nên đặc biệt lớn, lúc thấy Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền liền ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Tẩu tẩu, tỷ tỷ.”

Khương Lệnh Uyển gật đầu, Lục Bảo Thiền thế nhưng vẫn lạnh lùng như thường ngày, không có phản ứng.

Nhìn Lục Bảo Thiền như vậy, Khương Lệnh Uyển tâm trạng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể bồi nàng cùng ra ngoài.

Lục Bảo Yên vô lực buông thõng tay đứng tại chỗ, nhìn hai người đi xa, trong lòng khó chịu lợi hại. Trong mắt rất nhanh chứa đầy nước mắt.

Nàng không chút nào muốn gả cho Trần Tứ công tử, mà nàng không hiểu, vì sao tỷ tỷ lại muốn “tác thành” cho nàng cùng Trần Tứ.

Đi tới bên ngoài, leo lên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển mới hỏi: “Còn tức giận sao?”

Lục Bảo Thiền thành thật nói: “Không thể nói là tức giận, chỉ là trong đầu không thoải mái.”

Nàng dừng một chút, buồn chán nhấc mâu nhìn Khương Lệnh Uyển: “…Tẩu tẩu, có lúc, muội nhìn nàng ta xác thực thấy đáng thương, cũng cảm giác mình có chút quá đáng. Nhưng sau đó lại nghĩ tới, nàng có cha có nương, cùng với nàng so sánh, muội lại càng đáng thương hơn. Tẩu tẩu, muội biết nàng vô tội, nhưng trong lòng không có cách nào buông khúc mắc mà tiếp thu vị muội muội này.”

Nàng cũng hiểu rõ tính tình Bảo Thiền, không làm được mấy việc hư tình giả ý, cũng không bao giờ miễn cưỡng làm việc mình không thích.

Lục Bảo Thiền lại nói: “Hồi đó mẫu thân bệnh rất nặng, nhưng Phan trắc phi mỗi ngày đều mang Lục Bảo Thiền đến xem, trêи mặt bày ra cung thuận khiêm tốn, nhưng muội luôn cảm thấy, bà ta là người xấu.”

Bởi vì ấn tượng thâm căn cố đế từ nhỏ, cho nên coi như nàng thấy muội muội Lục Bảo Yên này tính tình thuần lương, cũng đối với nàng không yêu thích nổi — ai bảo nàng có một mẫu thân làm cho người ta chán ghét?

Lục Bảo Thiền tươi sáng nở nụ cười, lại nói: “Được rồi, chúng ta liền không nói những thứ không vui nữa.”

Nàng giơ tay nắm cánh tay Khương Lệnh Uyển, đạo: “Tẩu tẩu,muội thấy tẩu mấy ngày nay khí sắc không được tốt, hôm nay mới muốn cùng tẩu đi Tương Nguyên Tự bái Bồ tát, hảo hảo cầu phúc cho mấy tiểu chất nhi của muội.”

Cô tẩu hai người xuất hành, Lục Tông vốn muốn cùng đi, nhưng vừa vặn bị Thừa Đức đế triệu kiến, mới đành để Đỗ Ngôn đi theo, lại phái nhiều hơn mấy thị vệ.

Vốn dĩ hai người chỉ đi Tương Nguyên Tự một chuyến, bái Bồ Tát xong sẽ trở lại, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Chỉ là Lục Tông xưa nay cảnh giác, không buông lỏng một chút nào. Thậm chí trong bóng tối đều đã an bài người che chở.

Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền dắt nhau bước trêи bậc thang lên núi. Nếu như Khương Lệnh Uyển không chải búi tóc phụ nhân, người ngoài nhìn vào đều sẽ tưởng là hai tiểu cô nương cao môn đại hộ rủ nhau lên chùa cũng bái.

Khí trời dần nóng lên, Khương Lệnh Uyển mặc một thân bối tử hồng cẩm trù, so với trước khi gả chồng, tất nhiên là nhiều hơn mấy phần đoan trang khéo léo. Còn Lục Bảo Thiền mang một thân bối tử màu lục bích, mát mẻ xinh đẹp, trêи mặt không có nửa điểm chán nản như trước, nụ cười dần dần tăng lên.

Tương Nguyên Tự bởi vì hương hỏa cường thịnh, thềm đá cũng phân ra hai đường lên xuống.

Giờ khắc này trêи dãy thềm đá xuống núi bên cạnh, một công tử áo gấm trẻ tuổi nhìn hai người đang bước tới, ánh mắt rơi vào thân ảnh màu lục bích, bước chân dừng một trận.

Gã sai vặt theo phía sau liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa hào hoa phú quý đỗ dưới chân núi, lại nhìn thị vệ nha hoàn bên người hai nữ tử, mở miệng nói: “Công tử, là Vinh Vương phủ.”

Công tử áo gấm mỉm cười: “…Ta biết.”

Sau đó liền tiếp tục xuống núi.

Theo bước chân, dương chi ngọc bội cùng túi thơm mang trêи thắt lưng nhẹ nhàng lay động, túi thơm nhỏ thêu từng đóa hoa thược dược cực kỳ tinh xảo. Giờ khắc này cùng ngọc bội va chạm nhau, phát ra âm thanh nhỏ trong trẻo vui tai, phảng phất như tỏ rõ tâm tình tốt của chủ nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui