Ngô Gia Kiều Thê

Edit: Mira

Beta: Twins

Lên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển thăm dò nhìn Tiết Tranh, rồi như cô vợ nhỏ giúp nàng sửa lại tóc, sửa sang xiêm y, nhỏ giọng nói: “Lần trước ở Quỳnh Hoa đài, muội đã muốn hỏi tỷ. Bây giờ còn không thành thật khai ra, muội liền đi nói với cô dượng.”

nói thật, dáng dấp Tiết Tranh cực kì đẹp đẽ, khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay, một đôi mắt hoa đào biết nói, đôi môi nhỏ căng tròn dù không đánh son vẫn phiếm đỏ. Nàng tuy rằng thường ngày không yêu làm đẹp như Khương Lệnh Uyển, không thích bôi lên mặt này nọ, nhưng tinh tế nhìn, da mặt như bạch ngọc không chút tì vết, trong trắng lộ hồng, mang vẻ khỏe mạnh tràn ngập sức sống. Tiết Tranh trừng mắt nhìn, đem tiểu cung trên eo nhỏ lấy ra, cầm trên tay thưởng thức, lầm bầm một câu: “...Có cái gì để nói.”

Khương Lệnh Uyển tránh tiểu cung trong tay Tiết Tranh, tức giận đến phình quai hàm.

Tiết Tranh giương mắt, nhìn cặp mắt to long lanh nước của tiểu biểu muội, nhất thời tâm mềm nhũn, vội vàng thành thật khai báo: “Lần đầu tiên gặp mặt, là đêm Tết Nguyên Tiêu, hắn giành hoa đăng với tỷ, cướp không được liền chơi xấu, sau đó bị tỷ bất cẩn đánh ngã…”

Khương Lệnh Uyển nghe, ngạc nhiên rằng loại chuyện xưa chỉ có thể xuất hiện trong thoại bản(*) thế này, lại có thể phát sinh trên người Tiết Tranh. Hai người này không đánh không quen biết, lúc sau Thái tử ẩn giấu thân phần luận bàn võ nghệ với Tiết Tranh, lâu ngày sinh tình, sau này lúc ở Quỳnh Hoa đài Tiết Tranh biết được thân phận Thái tử… Thái tử đi tìm nàng giải thích, Tiết Tranh căn bản không muốn nghe, Thái tử bất đắc dĩ cường hôn, kết quả bị Tiết Tranh đánh cho một quyền, đến bây giờ vẫn không chịu buông tha huênh hoang khoác lác đến ăn vạ nàng...

(*)thoại bản: giống tiểu thuyết bây giờ của mình ấy ))) thời xưa cũng sẽ có người sáng tác mấy câu chuyện tình cảm hay gì đó đọc cho vui ấy

Tuy rằng lúc nói chuyện Tiết Tranh đối với Thái tử tràn đầy ghét bỏ, nhưng nhìn dáng vẻ, rõ ràng là để bụng Thái tử nha.

Tiết Tranh bĩu môi nói: “Hôm nay là ta lén lút chạy đến, lát nữa tỷ cùng muội về Vệ Quốc Công phủ tránh đầu sóng ngọn gió. Đêm nay tỷ ngủ cùng muội, được không?”


Khương Lệnh Uyển nhét tiểu cung lại lồng ngực Tiết Tranh, nói: “Ân. Vậy tỷ cũng nên suy nghĩ thật kỹ, dù sao...dù sao đó cũng là Thái tử.”

Thái tử sao?

Tiết Tranh cúi đầu nhìn tiểu cung, đăm chiêu.

Mà lúc này, Lục Tông đưa Thái tử đến y quán gần đó. Ngày thường Thái tử bị Hoàng hậu sủng, nuông chiều từ bé, hôm nay bị làm cho chật vật, lúc này xức thuốc, mặt mày lại không nhíu một cái. Thái tử ngẩng đầu nhìn Lục Tông đứng bên cạnh, nói: “Để ngươi chê cười.”

Lục Tông không lên tiếng, thần sắc nhàn nhạt nhìn hắn.

Sau khi bôi dược xong, ra khỏi y quán, Thái tử thoáng thư giãn gân cốt, sau lại cúi đầu ủ rũ, đá hòn đá nhỏ dưới chân, sau đó mới nhấc chân mạnh mẽ đạp mông Nguyên Mậu một cái. Nguyên Mậu đang thất thần, bị đạp trúng một cái, lập tức “ôi” một tiếng, xoay người nhìn Thái tử nói: “Chủ nhân có chỗ nào khó chịu?”

Thái tử tức giận nói: “Còn dám nói sao, đưa ra cái chủ ý quái gì vậy?” Cường hôn căn bản chẳng có tác dụng gì, ngược lại làm nàng chàng ghét hắnhơn. Thái tử mấp máy môi, uất ức cúi đầu, như hài tử bị trách cứ, miệng lẩm bẩm, “Lần sau A Tranh nhất định không chịu nhìn mặt ta.”

Khương Lệnh Uyển sau khi đưa Tiết Tranh về Vệ Quốc Công phủ, liền cho người thông báo cho Trung Dũng Hầu phủ. Sau đó mới đi tìm Khương Dụ. Gương mặt Khương Dụ căng thẳng, tới lúc nghe muội muội nói Di An quận chúa cũng có ý với hắn, nhất thời vui mừng tới không ngậm được miệng, nắm tay nói: “Ngày mai huynh liền đi nói với cha nương, đến phủ công chúa cầu hôn!”

Chỉ là Khương Lệnh Uyển còn chút lo lắng: “Nếu cha nương không đồng ý thì sao giờ?”


Kiếp trước cha nương không đồng ý để ca ca cưới Chu Lâm Lang, ca ca quỳ mãi trước mặt cha nương không đứng lên, sau đó cha nương chỉ có thể gật đầu. Nhưng cưới vào cửa, Chu Lâm Lang kia không có tí ý thức hiếu thuận cha mẹ chồng, ỷ ca ca thương nàng, gần như là nghênh ngang mà đi ở Vệ Quốc Công phủ. Hồi đó ca ca nàng thật như bị bỏ bùa, nếu không phải vì cha nương cùng nãi nãi, nàng căn bản không muốn bước vào Vệ Quốc Công phủ nửa bước, càng không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Chu Lâm Lang, ngược lại mỗi lần thấy nàng liền nghẹn một bụng khí.

Khương Dụ nói: “Muội yên tâm, chuyện này giao cho ca ca tự mình xử lý là được.”

hắn muốn cưới ai, đương nhiên phải dựa vào chính mình.

Khương Lệnh Uyển gật gù, lúc này mới ra khỏi Phẩm Trúc hiên.

Tuyền Họa đứng hầu hạ bên cạnh tất nhiên là hiểu rõ ngọn nguồn, vị Di An quận chúa kia, lúc trước nàng cũng vô tình nhìn thấy một lần, là cô nương đối với người khác hòa ái lại có khí chất, cũng là xứng đôi với Đại công tử, chỉ là thân thể có chút vấn đề. Nhưng lúc này Đại công tử yêu thích như vậy, nàng cũng cảm thấy hài lòng thay Đại công tử. Nếu như Đại công tử thật sự cưới Di An quận chúa, lấy tính tình ôn hòa rộng lượng của Di An quận chúa, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện như đuổi nàng ra khỏi phủ.

Tuyền Họa cong môi nở nụ cười, tâm trạng có chút vui mừng nho nhỏ, lúc này mới đem bình sứ trắng nhỏ tới, hướng Khương Dụ nói: “Đại công tử, để nô tỳ bôi thuộc cho người đi.”

Khương Dụ một mặt nhảy nhót, đôi mắt đều sáng lấp lánh, nghe Tuyền Họa, liền xoay người để nàng hầu hạ bôi thuốc.

hắn cởi quần áo ra, Tuyền Họa nhìn lưng trần nam tử rắn chắc cường tráng, nhất thời lỗ tai hơi nóng lên. Kỳ thực cứ như vậy hầu hạ bên người Đại công tử, cũng rất tốt.

Dùng bữa tối xong, Khương Lệnh Uyển rửa mặt, mặc một thân lụa mỏng màu đỏ thêu hải đường, ngồi trước gương, nhìn trên mặt khối ngọc tiết diện, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thủy nộn nộn, lúc này mới xoay người nhìn trên giường nhỏ ——


Thấy Tiết Tranh mặc một bộ tẩm y màu trắng hoa văn hoa lê cùng cẩm tú miễn cưỡng nằm nghiêng trên giường nhỏ. Tiết Tranh thường ở lại chỗ nàng, cho nên nàng cố ý để trống một tủ treo quần áo, để xiêm y chuẩn bị cho nàng. Nàng quan hệ tốt với Tứ tỷ tỷ, nhưng Tứ tỷ tỷ là người hiểu quy củ, ngay cả khi còn bé, cũng không từng ngủ lại nơi này của nàng. Nhưng Tiết Tranh không giống vậy, Tiết Tranh xem nàng là thân muội muội mà thương yêu, từ nhỏ đem nàng cùng Tiết Vanh bảo hộ ở phía sau, nếu bị bắt nạt, Tiết Tranh là người đầu tiền tới tính sổ, còn quy củ, xưa nay khôngnói, chỉ có trước mặt cô giả vờ giả vịt.

Khương Lệnh Uyển ngồi một bên giường, giơ tay sửa lại tóc của Tiết Tranh một chút. Tiết Tranh ngẩng đầu liếc mắt nhìn tiểu biểu muội, thân mình vẫn chưa dịch vào trong, chỉ vỗ vỗ bên trong, nói: “Lên đây đi.”

Tiết Tranh nhìn lẫm lẫm liệt liệt, nhưng trên thực tế cũng như cô nương gia bình thường, là người cẩn thận. Mỗi lần hai người cùng ngủ, Tiết Tranh đều để nàng ngủ bên trong. Khương Lệnh Uyển nằm vật xuống bên trong, nhìn Kim Kết thả màn xuống, nghe trong đệm chăn nhàn nhạt hương thơm, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Tiết Tranh nói: “Tranh biểu tỷ, chúng ta trò chuyện đi.”

Tiết Tranh giờ khắc này cũng không buồn ngủ cánh tay dài duỗi ra, kéo tiểu biểu muội vào lồng ngực, nói: “Muốn tỷ kể muội nghe chuyện ma?”

Khương Lệnh Uyển đưa tay nhéo eo nhỏ của Tiết Tranh một cái, khẽ cười nói: “Muội nói chuyện đứng đắn đó.”

Tiết Tranh thông tuệ, tất nhiên hiểu Khương Lệnh Uyển muốn cùng nàng nói cái gì. Nàng ôm thân thể tiểu biểu muội thơm phưng phức, sau đó sờ sờ trước ngực Khương Lệnh Uyển, than thở: “Lớn.”

Editor: tui đến lạy với bà này luôn ))) tới khúc này tui còn tưởng tui đang edit bách hợp cơ

“...” May là Tiết Tranh là một cô nương, nếu không phải thì Khương Lệnh Uyển thật sự đưa chân đạp nàng xuống. Khương Lệnh Uyển nắm chặt tay Tiết Tranh đang giở hạnh kiểm xấu, đều là tay của cô nương gia, nhưng bàn tay Tiết Tranh có vài vết chai nhỏ. Nàng vuốt ve, nói, “Kỳ thực, muội thậtcó chút không thích Thái tử. Việc hôm nay tỷ không cần giấu muội, muội có mắt, có thể thấy chuyện gì xảy ra. Nếu Tranh biểu tỷ thật không thèm để ý, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với Thái tử…”

Với thân thủ của Thái tử, ngày ấy ở Quỳnh Hoa đài, làm sao có khả năng cưỡng hôn Tiết Tranh?

Tiết Tranh nói: “Muội đều biết, còn hỏi tỷ?”

Khương Lệnh Uyển nói: “Nội tâm Thái tử không xấu, nhưng cửa ải Hoàng hậu, tỷ không qua được.”


Tiết Tranh không lên tiếng. Nàng sao lại không biết ánh mắt Hoàng hậu? Hôm nay hắn tìm nàng, nói Hoàng hậu buộc hắn cưới Thái tử phi, hắn khôngchịu, nói chỉ muốn cùng với nàng. hắn tuy là Thái tử, tuổi cũng trưởng thành, nhưng tính tình lại bị Hoàng hậu làm hư, kỳ thực vẫn còn con nít. Nàng đối với hắn quả thật có chút động lòng, mỗi lần nhìn hắn, liền nhịn không được muốn bắt nạt hắn, hắn ban đầu sĩ diện, thế nào cũng phải làm chút phản kháng vô vị, sau này hiểu rằng phản kháng cũng vô dụng, liền đơn giản vui vẻ tiếp nhận. hắn người này cợt nhả lúc nhìn nàng đôi mắt phát sáng… Chỉ là một chút động lòng như vậy, từ lúc biết hắn là Thái tử liền tan thành mây khói. Thân phận của nàng xứng với vị trí Thái tử phi, nhưng nàng không muốn tiến cung.

Editor: anh Thái tử thật là có máu M mà...

Nàng không muốn bởi vì chút động động, mà bẻ gãy đôi cánh của chính mình.

Nàng nói: “Muội không cần nghĩ nhiều nữa, hôm nay tỷ đã cùng hắn nói rất rõ ràng, nếu tới tìm tỷ nữa, tỷ gặp một lần đánh một lần.” Nàng dừng mộtchút, âm thanh hơi thấp, “Nếu tỷ sớm biết hắn là Thái tử, ban đầu tỷ liền không thèm nhận lời bàn luận võ nghệ cùng hắn...”

“Tranh biểu tỷ…”

“Quên đi, đừng nói tỷ. Muội đây?” Tiết Tranh chuyển đề tài, nặn nặn gò mà tiểu biểu muội, nói, “Hôm nay muội làm sao lại một mình xuất hiện ở nơi đó? Hơn nữa còn cùng Lục Tông… Xán Xán a, muội từ nhỏ chính là hài tử ngoan, chớ để cho Lục Tông làm hỏng.”

nói thật hay như Lục Tông là quái đại thúc dụ dỗ thiếu nữ như thế. Khương Lệnh uyển tự bênh, cong cong môi nói: “Nhìn tỷ nói, cha nương muội đãđáp ứng gả muội cho Lục Tông…”

Khương Lệnh uyển cười cười. Tiết Vanh chỉ là tâm tư tiểu hài tử, coi như thật muốn nói tình yêu nam nữ, không chắc có mấy phần.

Biểu tỷ muội hai người dần không nói lời nào, mãi đến tận qua gõ mõ canh ba,Khương Lệnh Uyển phát hiện người ở bên cạnh ngủ không vững vàng, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, thấy lông mày Tiết Tranh nhíu lại, ngủ rất say.

Nàng giơ tay lên trên mặt Tiết Tranh sờ một cái, đầu ngón tay có chút ướt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận