"Hành vi cướp bóc của sĩ binh ở Kiến Khang Lộ này, không biết là do được tướng quân nào cho phép, hay là do người bên dưới cố tình làm bậy?" nàng không đợi người mở miệng, liền trực tiếp hỏi.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, một bộ dáng vẻ không dám đáp lời.
Nhạc Lâm Tịch ở bên cạnh nghe thấy, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng cũng không nói gì.
Mạnh Đình Huy nhìn cũng hiểu được vẻ mặt của mấy người này, không chút khách khí nói: "Các ngươi giương cao đại kỳ phục quốc, luôn miệng nói Đại Bình tân đế vô vi, bình vương vô đức, muốn vì thiên hạ thương sinh lập mệnh cầu phúc.
Hiện tại các người công thành đoạt trại không nói, hành động quấy nhiễu dân sinh, cướp bóc bách tính này, chính là thứ gọi là vì vạn dân cầu phúc sao."
Nàng thấy mấy người chỉ cúi đầu im lặng, liền cười lạnh nói: "Nếu là cứ tiếp tục như vậy, coi như Trung Uyển ta có thể phục quốc, thì sao có thể ngồi yên hưởng thụ cương thổ này? Hôm nay ta đã thừa mệnh phục quốc, thì không thể cho phép các người hành động ngang ngược như vậy, hủy đi thanh danh bên ngoài của hoàng tự Trung Uyển ta."
Nhạc Lâm Tịch xoay người hướng mấy người nói: "Quốc chủ nói rất phải.
Các ngươi sau khi lui xuống cần phải nghiêm lệnh cưỡng chế nhóm giáo binh, không được lại đi quấy nhiễu dân chúng, bằng không sẽ nghiêm trị không tha."
Mọi người đều lên tiếng đáp ứng mà lui đi.
Nhạc Lâm Tịch quay đầu nói: "Quốc chủ đã nhiều ngày thuyền xe mệt nhọc, hôm nay đã đến được địa giới sở hạt của quân ta, đã có thể yên tâm hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
Hắn hành lễ xong muốn lui xuống, nhưng lại bị Mạnh Đình Huy ở phía sau gọi lại.
Nhạc Lâm Tịch liền đứng lại cúi đầu, "Quốc chủ mời nói."
Nàng đổi lại tư thế ngồi thoải mái một chút, nhẹ giọng nói: "Ta biết vừa rồi mấy vị tướng quân kia sở dĩ bằng lòng đáp ứng, chẳng qua là sợ uy thế của Nhạc Lâm Tịch ngươi mà thôi, cùng cái quốc chủ như ta không hề có một chút quan hệ."
Sắc mặt hắn trở nên có chút khó nhìn, "Lời này của quốc chủ...."
Mạnh Đình Huy cười cười, "Sao, ngại ta nói chuyện quá thẳng thắn sao?" thấy hắn im lặng không nói, nàng mới tiếp tục nói: "Ta tốt xấu gì cũng đã trong triều đình Đại Bình lăn lộn mấy năm này, thế gian quyền thế nhân tâm mấy thứ này, ít nhiều gì cũng có thể phân biệt rõ ràng.
Ta tuy là con cháu Mạnh thị, nhưng ở nơi này lại thứ nhất không có căn cơ, thứ hai không có thân phúc, những kẻ nắm binh quyền kia bằng cái gì phải nghe lời ta nói? Các ngươi tôn kính ta đối xử tử tế với ta, không phải là muốn mượn thân phận hoàng tự của ta đi làm đại sự, chỉ để làm xong những thứ kia, sao có thể chân chính nghe ta bài bố."
Nhạc Lâm Tịch khẽ thở dài một cái.
Nàng nói: "Nhạc Lâm Tịch ngươi trong nhóm di thần Trung Uyển có thể là cánh tay đắc lực, đích thân đến Bắc Tiễn thúc đẩy loạn sự tam quốc, địa vị tất nhiên là bất đồng.
Nhưng ngươi sở dĩ đến bây giờ đều bằng lòng theo ý ta, đơn giản là bởi vì ta biết được mọi việc binh vụ của cấm quân Đại Bình mà thôi.
Kỳ thực các ngươi cử binh phục quốc, cho dù tìm người giả mạo làm hoàng tự Trung Uyển, cũng không phải là không được.
Nhưng các ngươi càng muốn tìm ta, thà rằng mất bao công sức đem ta từ triều đình Đại Bình một đường đón đến đây, không ngoài là nhìn trúng ta hiểu rõ triều chính quân vụ của Đại Bình, ta nói có đúng không?"
Hắn thản nhiên gật đầu, nói: "Đúng vậy."Nàng hơi bật cười ra tiếng, "Đã như vậy, một khi các ngươi dựa vào ta tường tận được mọi chuyện quân chính của Đại Bình, các ngươi há lại sẽ còn tôn trọng ta giống như lúc này sao? Ắt sẽ đem ta vứt bỏ, không có vỏ ngoài hoàng tự, bên trong bất quá chỉ là một con rối mà thôi.
Mà ta nếu đã nhìn thấu những thứ này, há lại sẽ dễ dàng cho các ngươi biết tất cả sao?"Nhạc Lâm Tịch hơi chau mày, "Từ lâu đã nghe danh quốc chủ đa mưu túc trí, hôm nay mới biết rõ ràng.
Đã như vậy, quốc chủ muốn thế nào, không ngại nói thẳng."Mạnh Đình Huy thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: "Mạnh Đình Huy ta từ xưa đến nay đều tham quyền yêu thế, các ngươi đã muốn để ta xưng đế phục quốc, ta lại muốn chân chính ngồi yên trên cái đế vị này.
Bây giờ Đại Bình hoàng đế ngự giá thân chinh, không phải là chuyện của một phương bắc tam lộ, mà là chuyện của hai mươi tám lộ trong nước.
Ta tuy không nói cho các người biết tường tận về chư lộ cấm quân Đại Bình, nhưng có thể khiến các ngươi suất quân đoạt thắng lợi, chỉ cần các ngươi nghe mệnh lệnh của ta là được."Thấy Nhạc Lâm Tịch lưỡng lự không quyết, nàng liền nói tiếp: "Chuyện Bắc Tiễn đoạt lại Kim Hạp Quan ngươi đã tận mắt nhìn thấy rồi, ta nhất định sẽ không lừa gạt ngươi.
Huống chi, ta bây giờ thân bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, triều đình Đại Bình tuyệt sẽ không lại tha cho ta, ngươi cũng không cần nghi ngờ ta giữa đường lật lọng, rời nơi này trở về Đại Bình."Nhạc Lâm Tịch liễm lông mi nói: "Đại Bình nợ quốc chủ chính là hận vong quốc phá gia, thần sẽ không nghi ngờ quốc chủ sẽ trở lại Đại Bình.""Rất tốt." Mạnh Đình Huy vui vẻ nói: "Nếu ngươi chịu nghe theo kế sách của ta, đợi việc phục quốc thành công, ngươi tìm được chỗ tốt tất sẽ so với lúc này còn nhiều hơn.
Ngay cả chuyện thân phận của ta, trước tiên không cần thông cáo thiên hạ, như vậy mới có thể khiến quân thần Đại Bình dều cho là chúng ta đều ở Bắc Tiễn, sẽ không đối với quân ta có lòng phòng bị, mà sẽ đem trọng quân dẫn lên phía bắc, lần nữa bày binh phòng ngự, quân ta liền có thể thừa kẽ hở nam hạ xâm chiếm trọng trấn của chúng.Nhạc Lâm Tịch trầm mặc hồi lâu, sau đó mới hơi gật đầu một cái.Nàng thần sắc có chút buông lỏng, nói: "Cùng Bắc Tiễn ước hẹn là ta sở định, sau một phen công thành chiếm đất, liền coi như các ngươi muốn chọn người khác thay thế ta, đại quân Bắc Tiễn cũng sẽ không đồng ý."Hắn giương mắt, ánh mắt bất đồng, "Quốc chủ mưu lược như vậy, tất không phải người nào cũng có thể thay thế, lúc trước ở Bắc Tiễn chỉ biết quốc chủ có tài biện luận, hôm nay mới biết quốc chủ đúng là nữ kiệt.""Lui ra đi." Mạnh Đình Huy vẻ mặt điềm đạm.
Phút cuối cùng còn bỏ thêm câu: "Nhạc Lâm Tịch ngươi cũng không phải nhân sĩ tầm thường, mưu tính há chỉ dừng lại ở danh lợi tầm thường sao?"Nhạc Lâm Tịch nhìn sâu vào nàng một cái, sau đó hành lễ lui xuống.Ở trong thành Vĩnh Châu nghỉ ngơi ba ngày, sau đó mới tiếp tục khởi hành nam hạ.Càng đi về phía nam, khấu quân của Kiến Khang Lộ càng thêm trầm trọng, hết thảy các trấn trại trọng yếu đều đã bị khấu quân chiếm đoạt, Đại Bình cấm quân bởi vì trước đó liên tục chiến bại, không nắm được cách thức tiễu khấu, vừa nghe thấy phong hỏa phương bắc lại nổi lên, liền trở nên không dám mạo hiểm mà xông vào.Lúc đi qua Quỳnh Châu, mới truyền đến tin tức xác thực, nói Đại Bình hoàng đế tới ngày hai mươi tháng tám sẽ từ kinh thành bắc thượng, thống lĩnh chư lộ cấm quân kinh kỳ cùng với mươi ba vạn quân ngự giá thân chinh.Ngoại trừ chư lộ kinh kỳ, Phụng Thanh Lộ, Vĩnh Hưng lộ, Bình Đức Lộ ở phía tây, Hà Dương nam, bắc lộ, Bắc Lương Lộ, Trung Ninh Lộ ở phía bắc, bảy lộ cấm quân cũng điều động binh lực cho phương bắc, Đại Bình có ý huy động binh lực cả nước tiến về Bắc Tiễn.Không đến mười ngày, phương bắc lại có tin tức truyền tới, kiêu tướng Hàn Bành của Đại Bình đã hạ Huy Châu.Bắc Tiễn dồn binh hướng Lâm Hoài Lộ, muốn đẩy lui quân đội của Hàn Bành hồi sư.
Lúc này quân đội của Địch Niệm đóng quân đã lâu, lại lần nữa xuất binh đánh vào Kim Hạp Quan.Cấm quân Đại Bình mặc dù ở phương bắc liên tục tiến công, nhưng lại không tiếp cận mười vạn khấu quân Kiến Khang, Triều An, Lâm Hoài tam lộ để tiến hành đồng loạt vây công, thật làm người ta có chút khó hiểu.Thiên hạ phong vân nhất thời đại biến, Nhạc Lâm Tịch bàn bạc riêng với Mạnh Đình Huy, Mạnh Đình Huy sau đó hạ lệnh Nhạc Lâm Tịch điều quân đang đóng ở Triều An Bắc Lộ hướng tây chiếm phạm Thành Phủ Lộ, lại lệnh Lâm Hoài Lộ thu binh ngừng chiến, tạm thời quan sát biến hóa phía sau.Càng gần Thư Châu, rừng núi càng nhiều, đường cũng càng không dễ đi.Tuy là đã vào trong vùng đất của Trung Uyển, nhưng Nhạc Lâm Tịch hành sự thận trọng, chưa đến được Thư Châu thì liền không dám thả lỏng, trên đường lại điều thêm gần một ngàn nhân mã trước sau hộ tống lên đường.
Mạnh Đình Huy vì muốn thuận tiện, sớm đã bỏ xe cưỡi ngựa, theo nhân mã hộ tống chậm rãi tiến về phía trước.Gió đầu thu có chút lạnh, thổi từng lớp hoa lá rơi trên sơn đạo bay phấp phới.
Bởi vì chiến loạn, nhà cửa trên đường đều trống không hiu quạnh, uổng phí có mỹ cảnh ngày thu, lại không người thưởng thức.Qua biên huyện hơn mười dặm.
Ngày đã qua chính ngọ, trước sau không có thôn làng, Nhạc Lâm Tịch liền lệnh cho mọi người ở bên cạnh sơn đạo nghỉ ngơi một chút, thật là sợ Mạnh Đình Huy đã mệt mỏi rồi.Nhưng mà chưa được bao lâu, phía trước liền có binh sĩ dò đường phóng ngựa trở về, thần sắc hốt hoảng đối với Nhạc Lâm Tịch rỉ tai mấy câu.Nhạc Lâm Tịch sắc mặt đột biến, quát hỏi: "Thật sao?", lập tức lại nói: "Lại đi tra rõ ràng đi!"Binh sĩ lĩnh mệnh rời đi, động tác vô cùng gấp gáp.Mạnh Đình Huy vồn là tựa dưới tàng cây xanh biếc ngủ một chút, lúc này nhìn thấy không khỏi liêu váy ngồi dậy, khiêu mi nói: "Chuyện gì?"Nhạc Lâm Tịch đến gần nàng, hạ thấp thanh âm nói: "Vừa rồi thám mã hồi báo, phía trước mười dặm thấy có cấm quân Đại Bình ẩn hiện."Nàng hơi híp mắt lại.Nơi này chính là vùng đất của di khấu Trung Uyển, các bộ binh mã liên kết chặt chẽ với nhau, cấm quân Đại Bình cho dù có năng lực lớn tới đâu, cũng không có khả năng thâm nhập sâu vào nơi này.
Huống chi, nàng một đường nam hạ cũng không nghe thấy có quân đội Đại Bình tiến đến vùng Kiến Khang Lộ này, lúc này sao lại vô duyên vô cớ mà xuất hiện bóng dáng của Đại Bình cấm quân?"Trừ phi...Là châu huyện nào đó ở phụ cận vừa mới nổi lên chiến hỏa, chiến báo chưa đến nơi, mà Đại Bình cấm quân kia đã tấn công đến gần nơi này rồi..