Những ngày tết đầu tháng giêng, phàm các đại phủ châu huyện trong cả nước đều được nghỉ ba ngày.
Trong kinh từ sau ngày đầu năm đến trước ngày mười lăm thả đèn nguyên tiêu, Hoàng thượng và Bình vương sẽ phàm giá ra ngoài ba lần, trong thành cấm người ngựa qua lại, đợi tới đêm nguyên tiêu, Phương Lập Mộc đối diện Thụy Đức lâu trong cung, sẽ mở hội chợ để cho dân chúng trong kinh tụ tập du ngoạn, bày tiết mục ca múa tạp kỹ, kỳ thuật dị năng, vui chơi không dứt, tiếng nhạc ầm ĩ vang xa mười dặm không dứt, cả thành đều cực kỳ náo nhiệt.
Thanh Châu mặc dù không phồn hoa như kinh thành, nhưng nha môn tri châu vào tháng giêng cũng trên dưới kết hoa, âm thanh ca múa, cảnh tượng vui mừng cũng không thua kém kinh thành nửa phần.
Vùng phía nam Thượng Khâu môn trong thành, đều là phủ đệ cửa hàng của phú hào thương nhân, nhiều vô số kể, hơn mười con phố dài đều kết hoa, bày ra cảnh tượng tinh xảo ngày thường khó thấy được.
Ngoài ra, bọn nữ tử thích dùng mũ lược, châu ngọc, trang sức, quần áo, hoa cài, còn các nam nhân thích khăn bịt đầu, giày hài, các trò ăn chơi muốn cái gì đều có cái đó.
Nhóm dân chúng trong thành đều biết các cửa hàng lớn trong thành đều vì chợ giao thương hai nước sẽ mở vào năm sau mà tính toán, là muốn thu hút ngoại lai bên ngoài Bắc Cảnh đến mua bán giao thương.
Nghiêm gia ở Thanh Châu mới mở cửa hàng mới ở sâu trong phố Hổ Nam.
Thương nhân trong thành và mọi người xung quanh đều biết Nghiêm gia ở Trùng Châu phủ làm ăn sinh ý rất lớn, lần này tới Thanh Châu mở cửa hàng là nhìn trúng lợi ích của chợ giao thương với Bắc Tiển mà thôi, nếu không Nghiêm lão gia cũng sẽ không dốc hết vốn liếng đem hết hoa thạch kỳ vật vô cùng quý giá của cửa hàng ở Trùng Châu phủ vận chuyển đến Thanh Châu, lại sẽ càng không cho Nghiêm gia đại tiểu thư đích thân đến Thanh Châu chuẩn bị mọi việc trên dưới của cửa hàng mới.
Sáng sớm nguyên tiêu ngày mười lăm, trong ngoài Nghiêm phủ thật vắng vẻ, bầu trời vào đông cũng khó thấy nắng ấm, từng phiến băng mỏng trước hậu viện cũng đã có dấu hiệu sắp tan ra.
Bên trong khuê phòng ấm áp tỏa ra ánh sáng mông lung, nữ tử trên giường vẫn đang ngủ say, bên trong màn lụa đỏ , cuộn tóc đen phủ trên gáy, thân thể bên dưới lớp lụa mỏng vô cùng xinh đẹp.
Tiền viện loáng thoáng có tiếng cãi nhau ồn ào truyền đến, nàng hơi hơi nhíu mi, cũng không có tỉnh, chỉ trở mình tiếp tục ngủ.
Một lúc sau, cửa phòng đột nhiên bị người khẩn trương gõ, có nha hoàn bên ngoài lớn tiếng gọi nàng: "Tiểu thư, tiểu thư! Bên ngoài có người của phủ tri châu đến đây, đòi đem ba bức thải điêu 'Hoàng Dương*' ở cửa hàng mang đi.
*Bức tượng điêu khắc cây hoàng dương
Nghiêm Phức Chi nghe vậy mới tỉnh lại.
Trợn mắt, nhìn về màn sa bằng lụa Tiêu Kim trên đỉnh đầu, ngưng mi suy nghĩ một lát, mới phản ứng lại lời nói của nha hoàn bên ngoài.Vì thế nhanh chóng ngồi dậy, há miệng không vui mắng: "Còn không mau đem quần áo của ta đến đây?"Nha hoàn đẩy cửa ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, đem nhu váy, áo lông cừu hết thẩy đều đem đến bên giường nàng, một bên vắt khăn nóng, một bên nhỏ giọng nói: "Thải điêu kia là bảo bối trong lòng lão gia, lần này đặc biệt cho tiểu thư một đường đưa đến Thanh Châu, để làm trấn điếm chi bảo của cửa hàng mới, ai lại nghĩ đến người của phủ nha Thanh Châu lại đáng giận như vậy..."Nghiêm Phức Chi lưu loát mặc quần áo chỉnh tề, xuống giường trách mắng: "Đều là nhóm quan phủ lão gia, sao có thể cho ngươi nghị luận sau lưng như vậy?"Nói xong, đi đến trước bàn trang điểm, cài hai đóa thược dược bằng ngọc bích trên vành tai, lại soi gương đồng, cũng không tiếp nhận khăn nóng của nha hoàn, nhanh chóng đi ra cửa.Bởi vì là ngày hoa đăng nguyên tiêu, mọi người trong thành đều thức dậy trễ, nên lúc này người đến Thượng khâu môn dạo cửa hàng cực kỳ ít, nàng vừa đi qua trung đình trong phủ, liền nghe trong cửa hàng phía trước truyền ra tiếng huyên náo, hàng xóm hai bên cũng châm chọc cực kỳ chói tai.Gã sai vặt trông coi cửa sau cửa hàng thấy nàng đến, vội vàng đứng dậy mở then cài, "Đại tiểu thư, ngài tới thật đúng lúc, mau đi xem nhóm nha dịch kia, huyên náo thật không ra gì rồi!"Nghiêm Phức Chi gương mặt điềm tĩnh, nhấc chân rảo bước vào cửa hàng, chỉ thấy năm ba người trong nha môn tri châu đang ngồi trong sảnh, một đám đều là vẻ mặt khó chịu, tiểu nhị Nghiêm gia ở một bên cũng là sắc mặt giận dữ, mà ba bức thải điêu 'Hoàng Dương' kia đang bị một quan nha ôm trong ngực."Đại tiểu thư!"Tiểu nhị kia thấy nàng như là nhìn thấy cứu tinh, hô to một tiếng, hốc mắt đều đỏ lên.Nghiêm Phức Chi hướng hắn gật gật đầu, khép áo nhung cừu trên người một cái, đi tới trước, đối với mấy tên nha dịch cười nói: "Nghiêm gia mới đến Thanh Châu, nếu có chỗ nào không giữ quy củ của Thanh Châu cũng là vô tâm, mong các vị quan gia thông cảm hơn."Nam nhân ôm thải điêu kia đứng dậy, đánh giá nàng một hồi, trên mặt cũng nặn ra một nụ cười: "Sinh ý của Nghiêm gia vang danh Triều An, làm sao có thể không giữ quy củ? Chỉ là mấy huynh đệ chúng ta hôm nay muốn mua bức thải điêu Hoàng Dương trong cửa hàng của các ngươi, tiểu nhị của ngươi cố tình không cho chúng ta mua!"Tiểu nhị kia vội vàng muốn nói, lại bị nàng ngưng lại, nhất thời chỉ biết phẫn nộ đứng ở một bên cúi đầu.Nàng cười khẽ: "Thứ này vốn là bảo bối của gia phụ, lần này bỏ thứ yêu thích để cho ta mang đến Thanh Châu làm bảo vật trấn điếm.
Nhưng tuy là nói như vậy, khó được các vị quan gia thích, nếu là muốn mua, vậy liền mua đi."Nam nhân kia nghe xong nhất thời lộ rõ nét vui mừng, gọi mấy người bên cạnh, xoay người muốn ra cửa.Nghiêm Phức Chi nhíu mi, gọi hắn nói: "Vị quan gia này, còn chưa có trả bạc đâu."Nam nhân xoay người, dáng vẻ vênh váo hống hách, "Ở Thanh Châu mua này nọ cho nha môn, còn chưa từng nghe nói phải trả bạc.""Nga?"Nghiêm Phức Chi nhíu mày, nhìn mắt tiểu nhị bên cạnh, lúc này mới hiểu vừa rồi vì sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy, mới nói: "Trong thành Thanh Châu có quy củ này, ta còn chưa có nghe qua."Người nọ nói: "Ngươi biết cái thải điêu này là mua cho ai không? Đây là phụng lệnh của Thông phán Vương đại nhân, mua để tặng cho Trầm đại nhân năm trước mới đến nhận chức tri châu! Chúng ta đi dạo một vòng, liền vừa ý ba bản thải điêu Hoàng dương của Nghiêm gia ngươi, Trầm đại nhân nếu thích thứ này, đó là cho Nghiêm gia ngươi mặt mũi lớn rồi!"Nghiêm Phức Chi chân mày khẽ nhếch, đứng suy nghĩ một lát, sắc mặt không đổi, vẫn như trước cười nói: "Đâu có.
Nếu có thể làm cho tri châu đại nhân cao hứng, có mười bức thải điêu ta cũng không dám không chắp tay dâng lên.
Chẳng qua Nghiêm gia ta từ lúc bắt đầu buôn bán tới nay, cũng chưa từng cho ghi nợ, mấy vị quan gia nếu không mang theo bạc cũng không cần vội, chỉ cần viết mấy chữ để lại, ta cũng dễ ăn nói với phụ thân, rằng thải điêu này là đưa cho nhóm đại nhân Thanh Châu phủ.Nam nhân kia suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Viết mấy chữ thì có gì khó?"Dứt lời, liền hỏi tiểu nhị mang giấy bút đến.Nàng khoanh tay đứng một bên, trên mặt thần sắc không rõ nóng lạnh, thanh âm lại nhẹ nhàng: "Xin hỏi thải điêu này rốt cuộc là ghi dưới danh nghĩa thông phán Vương đại nhân, hay là muốn ghi dưới danh nghĩa tri châu Trầm đại nhân.?"Nam nhân hơi dừng tay một chút, quay đầu cùng mấy người bên cạnh thương lượng, mới quay lại nói: "Nghĩ lại nếu Trầm đại nhân nhìn trúng thải điêu này, có khi ít ngày nữa sẽ chuyển lên kinh thành trình cho Hoàng thượng, Thái tử không, đến lúc đó Nghiêm gia nhà ngươi sẽ rất có thể diện! Vật này nên lấy danh nghĩa Trầm đại nhân."Nghiêm Phức Chi gật đầu, đợi người nọ viết xong, liền nhận lấy tờ giấy tiểu nhị thu lại, sau đó cười tủm tỉm cung kính đưa mấy nam nhân ra cửa lớn.Đợi mấy người đó đi xa, khuôn mặt tươi cười của nàng mới chợt trầm xuống, quay đầu mắt lạnh nhìn gã sai vặt và bọn tiểu nhị, lạnh lùng phân phó: "Mấy ngày tới nếu có người của nha môn tri châu lại đến cửa hàng, liền ngăn ở tiền viện, sau đó cho người đến gọi ta."Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ đáp mấy tiếng, bước nhanh đuổi theo sau nàng.Nàng bước nhanh vào hậu viện, vừa đi vừa cười lạnh nói: "Bất quá chỉ là một tri châu Thanh Châu nhỏ nhoi, sợ là ngay cả râu còn chưa mọc dài đâu, mà còn dám khi dễ Nghiêm gia ta?".