Đoạn đường về trải dài vạn dặm. Hải một mình đạp gió cưỡi mây. Dưới chân cảnh vật chay ngược nhìn vun vút một đường. Vẻ mặt của hắn nhìn không vui vẻ gì mấy. Bởi vì chuyện thế giới sắp diệt vong khiến tâm trạng của hắn hôm nay đặc biệt không tốt. Trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ rất nhiều, tuy nhiên hầu như đều vô ích. Điều quan trọng nhất hiện nay chính là tìm cho được Nhân Đế. Không biết thì thôi, biết rồi thì dù là ai cũng khó lòng bỏ qua. •Tiểu tử....Bất chợt trong nơi âm minh nào có, Hải tự dưng nghe thấy tiếng gọi của Hỗn Ma Tiên. Không biết tại sao gã có thể, bởi vì Hải đã phong ấn gã rồi. Hải hơi cau mày, tuy nhiên không để ý cho lắm. Vẫn tiếp tục phi hành nhanh chóng trở về. •Tiểu tử, thả ta ra, ta có chuyện muốn nói với ngươi...Sau một hồi lâu không thấy hồi âm thì giọng nói của Hỗn Ma Tiên lại một lần nữa vang lên. Hải lúc này cước bộ liền chậm lại. Tuy không quá tin tưởng vào gã nhưng hắn vẫn mang chút nghi hoặc. Vì vậy liền lấy ra khối cầu đen, cũng chính là Hỗn Ma Tiên đang bị phong ấn. Phía trên bề mặt ẩn chứa kim quang, Hải đánh lên đó một tia pháp quyết, tức thì một hình bóng lờ mờ của Hỗn Ma Tiên hiện ra.•Ngươi có gì nói nhanh đi....Hải lập tức nhìn vào bóng mờ, hỏi.•Được, ta cũng không muốn dong dài với ngươi. Ta có thể dẫn ngươi đi tìm Nhân Đế, với điều kiện ngươi phải giúp ta đi thôn phệ hắn. Hỗn Ma Tiên bên trong bóng dáng u minh nói. •Ngươi nói ngươi biết chỗ của nhân đế....Hải cau mày nghi hoặc truy vấn. •Đúng vậy. Trên thế gian này ngoại trừ ta, đảm bảo với ngươi sẽ không có bất kì một ai khác biết về tung tích của hắn. Hỗn Ma Tiên đinh ninh, trong lời nói còn có ba phần ngạo mạn. Cho thấy gã rất tự tin với chuyện này. •Ngươi lấy gì để đảm bảo....Hải tất nhiên không thể tin được gã, vẫn giữ vẻ hoài nghi. •Tùy ngươi, nếu không muốn ta không ép. Nhưng đến lúc ngươi cần đến ta thì đừng trách ta lên giá trở mặt... Hỗn Ma Tiên giống như người bán hàng giận dỗi, mở lời dọa dẫm. •Nói vậy ngươi rất chắc chắn... Hải nheo mắt nhìn Hỗn Ma Tiên đầy thâm ý, khóe miệng còn khe khẽ nhất lên một nụ cười tà.•Tất nhiên rồi... Hỗn Ma Tiên thoạt đầu đắc ý lắm, tuy nhiên gã cũng không ngốc, nhanh chóng nhận ra sự khác thường trên biểu hiện của Hải, liền vội vàng hét lên thất thanh.•Ngươi, ngươi muốn làm gì..... Giọng của gã tràn ngập sợ hãi. •Vốn dĩ ta muốn đem ngươi nguyên vẹn trả về cho Hàn Tiên, chỉ là lần này không được như ý rồi.....Hải trả lời Hỗn Ma Tiên mà cũng như nói với chính mình. Sau đó hắn lật tay, nơi lòng bàn tay xuất hiện kim quang phổ chiếu. •Phật Quang - Độ Hóa.....Miệng Hải ngâm xướng mấy chử, tức thì một cổ hấp lực kéo Hỗn Ma Tiên vào. Thứ kim quang kia bắt đầu bào mòn ma khí của gã, giống y hệt Cổ Ma Long khi trước. •Aaaaaaa... Ngươi đang làm gì, mau thả ta ra.... Tên thối tha, ngươi sẽ chết không yên lành..... Chỉ nghe Hỗn Ma Tiên hét lên thảm thiết, e rằng bản thân gã có nằm mơ đi chăng nữa cũng không thể ngờ được kết cục của mình. ...............Hoàng Thành. Nơi này vẫn ồn ào náo nhiệt như trước kia. Hải sau khi bay một ngày một đêm rốt cuộc cũng về tới phủ quốc sư. Lúc ấy đã là chiều muộn, ánh dương quang đã sắp lặn phía chân trời. Bạch Linh Nhi ngồi bên chiếc ghế gỗ ngoài thềm, vẻ mặt tâm sự ngắm nhìn hoàng hôn. Nhìn từ xa, bóng lưng nàng có gì đó cô độc. Hải vừa về tới liền cảm giác được chỗ của nàng. Mặc dù hơi nghi hoặc khi không thấy những người khác, tuy nhiên hắn vẫn đi tới chỗ nàng trước. Nhẹ nhàng từng bước, rồi ôm chầm lấy nàng. Mặc dù hành động đó có chút lãng mạn, chỉ là hắn lại khiến Bạch Linh Nhi giật mình. Nàng lập tức phản ứng, bàn tay mỹ miều hóa thành thú trải vồ ngược vào mặt Hải. Tuy nhiên lại bị hắn bắt được.•Muốn ám sát phu quân sao....Nở một nụ cười âu yếm, hắn nhìn nàng rồi nói. Bạch Linh Nhi bấy giờ mới hồi phục tinh thần, tức thì nhận ra là Hải. Vẻ mặt nàng trong sát na đó trở nên mừng rỡ quá đỗi. •Thiên Hải ca...Nàng reo lên một tiếng rồi ôm chầm lấy hắn. Hắn cũng mỉm cười đầy hạnh phúc mà ôm lại nàng.Khoảnh khắc ấy kéo dài đến mấy hơi thở. Sau đó Bạch Linh Nhi chợt nhớ đến câu nói của Hải khi nãy liền thốt nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng nhảy ra.•Ai nói huynh là Phu Quân của muội... Nàng bặm môi nói. •Không phải sao....Hải làm bộ ngạc nhiên, hỏi.•Hừ ! Có cưới hỏi chi người ta đâu mà phải với chả không... Bạch Linh Nhi giả vờ giận dỗi, vểnh mỏ liếc ngang.•Ha! Vậy thì ta đến nhà muội một chuyến, xin phép cưới muội là được chứ gì...Hải tức thì thoải mái nói lên một câu, tuy có chút thẳng thắn lại mang theo mấy phần chọc ghẹo Bạch Linh Nhi, nói đoạn còn bước đến ôm nàng. •Huynh là đồ xấu xa.... Bạch Linh Nhi nép vào trong ngực của Hải. Mặc dù ngoài miệng hờn mắng nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. .....Bởi vì xa cách đã lâu, hai người trò chuyện rất nhiều. Hải có hỏi về chuyện bên trong Quốc Sư phủ thời gian qua thì được biết. Triệu Hàn Tiên một tháng trước đã được đón đi. Nghe đâu là những người trong gia tộc của nàng. Lãnh Sương thì thường xuyên lui tới xem chừng Dong Minh tiểu đội. Dù sao đó vẫn là gia đình quan trọng mà nàng có. Vọng Thiên bản tính cuồng tu, đã ra ngoài rèn luyện. Còn Hồng Ngư hai hôm trước cũng được người trong Giao Nhân Tộc đến đón về, nghe đâu là có chuyện quan trọng gì đó. Bạch Linh Nhi đã ra dáng hậu cung chưởng quản, hầu như những chuyện lớn nhỏ đều được nàng kể lại. Hải nghe xong có phần suy nghĩ. Hắn chỉ mới đi không lâu, vậy mà những người bên cạnh hắn đều đã phân rã. Đặc biệt là Triệu Hàn Tiên và Hồng Ngư, đồng thời quay trở về nhà. Hồng Ngư thì không có gì lạ, tuy nhiên Triệu Hàn Tiên lại khác. Hắn cảm thấy gia thế của nàng có gì đó ẩn giấu. Mặc dù trong đầu vẫn còn rất nhiều nghi vấn, tuy nhiên hắn cũng không thể giải quyết được trong ngày một ngày hai. Sau này lại đi đến gia tộc của Triệu Hàn Tiên viếng thăm một chuyến là được rồi. ......Cất lại những lo toan cuộc sống. Tối hôm đó Hải cùng với Bạch Linh Nhi triền miên một trận. Khung cảnh khoái lạc tràn ngập căn phòng nhỏ. Bạch Linh Nhi theo tu vi càng ngày càng tăng, nhan sắc của nàng cũng càng lúc càng xinh đẹp. Thiên phú của Hồ Tộc chính là mị hoặc, điều này khiến họ được xếp vào những loài xinh đẹp bậc nhất của thế gian. Đặc biệt không biết có phải bởi vì huyết mạch hay không, thiên phú này ở trên người Bạch Linh Nhi còn mạnh mẽ gấp mười lần. Sức hấp dẫn của nàng là không thể bàn cãi. •Ưm ~ a....Bạch Linh Nhi lõa thể ngồi trên đùi Hải, không ngừng làm động tác nhún lên nhún xuống. Bờ mông căng bóng vỗ lên thịt đùi của hắn phát ra âm thanh bèm bẹp. Làn da trắng nõn không tì vết, thân hình thon gọn không chút dư thừa, hai bầu ngực mọng nước đang đu đưa. Nhìn xa xa tựa như một vưu vật của thế gian. Nàng ôm lấy cổ Hải, vẻ mặt liên tục hiện ra những sắc thái đê mê, miệng rên rỉ ra âm thanh khoái lạc kích thích. Giọng của nàng ngọt ngào như nêm đường rót mật, đủ để làm tan chảy cõi lòng của bất kỳ nam nhân nào. Hải trải mình trong sự sướng khoái. Hai tay ôm vào eo nàng, đoạn đè nàng xuống giường. Biến bị động thành chủ động, hắn trên người nàng bạo dạng nhấp hông. Tiếng va chạm nhóp nhép cùng với tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng.