Sau khi chia tay Thiên Tước Nữ, Hải một mạch chạy đi cứu những tinh anh trong giới pháp thuật. Bọn họ bị Cửu Ngụy lúc trước một chiêu đánh bay, người thương kẻ vong. Hiện trạng rất thảm. Lúc Hải đến có người còn hôn mê bất tỉnh. Tuy vẫn có một số có thể gắng gượng, nhưng hầu hết đều bị thương không dậy nổi. Tất cả bọn họ đều được Hải hỗ trợ. Hắn sử dụng pháp lực trị để giúp họ hồi phục thương thế. Duy chỉ có vài trường hợp bởi vì bị thương quá nặng. Đang và đã tắt thở thì hắn bất lực. Sau cứu không ít người. Rốt cuộc Hải đến chỗ của Cao Cung. Gã lúc này chỉ còn lại một hơi thở. Đang hấp hối bên một gốc cây héo úa. Tuy sắc mặt gã cực kỳ nhợt nhạt, nhưng trong đôi mắt lại chất chứa một sự mong chờ mãnh liệt. •Cao Cung, huynh không sao chứ. Thấy tình hình của Cao Cung, hắn lập tức lo lắng xông vào đỡ lấy gã. •Lý đệ.. Ta rốt cuộc cũng đợi được đệ...Nhìn thấy Hải, Cao Cung lập tức nở một nụ cười yếu ớt. Gã nắm chặt tay Hải. Cố gắng thốt lên. •Cao Cung huynh, huynh yên tâm. Ta sẽ cứu huynh... Hải chộp lấy bàn tay lạnh ngắt của Cao Cung, lo lắng nói. Hắn định đem pháp lực truyền vào chữa trị cho gã tuy nhiên lại bị gã ngăn cản. •Lý đệ, đừng phí công vô ích. Ta tự hiểu tình hình của mình. Cao Cung ta cả đời anh minh. Cho dù chết cũng không có gì hối tiếc. Chỉ là đối với những huynh đệ muội ở Dong Minh tiểu đội vẫn có điều lo lắng không bỏ.... Lý đệ, ta biết đệ bản tâm nghĩa hiệp.. Ta không cầu mong gì cao cả.... Chỉ mong... Chỉ mong đệ có thể chiếu cố bọn họ.... Có được không... Cao Cung trong cơn hấp hối nói ra những điều trăng trối. Gã vừa nói vừa xiết chặt bắp tay của Hải. Dường như để nói ra gã đã phải dùng toàn bộ sức lực.•Huynh đừng nói chuyện bi quan như vậy. Ta nhất định sẽ cứu được huynh... Hải càng thêm siết chặt tay Cao Cung. Nhìn thấy bằng hữu hấp hối trong lòng hắn có chút nhói đau.•Không kịp đâu... Hứa với ta.. Hứa.. Với ta.....Cao Cung hơi thở đứt đoạn. Ngọn lửa sinh mệnh đang úa tan lại thêm lung lay sắp tắt. •Ta... Ta hứa với huynh.... Hải tuy muốn nói với Cao Cung vài lời động viên. Chỉ là nhìn thấy biểu hiện của gã hắn chỉ có thể nuốt trở lại. Bấm lòng gật đầu đồng ý. •Tốt.... Tốt lắm... Đa tạ đệ.... Đa....Cao Cung mỉm cười thỏa mãn. Cuối cùng thì tắt thở. Chỉ là trên môi gã vẫn còn mỉm cười.Hải nghiến chặt răng. Trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn không bao giờ muốn thấy chuyện sinh li tử biệt. Đặc biệt là những người thân quen của hắn. Chỉ là hắn không có cách nào. Giống như Cao Cung, mặc dù hắn muốn cứu gã, tuy nhiên lực bất tòng tâm. Chỉ có thể trơ mắt nhìn gã chết đi. Cái mà hắn có thể làm chính là khiến cho gã đến lúc chết trong lòng an bình. •Cao huynh ngươi an tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ. Hải nhìn Cao Cung đã sớm trở thành cổ thây lạnh lẽo. Hắn thì thào. Nói với Cao Cung cũng như nói với mình. Cuối cùng đem tất cả chôn sâu vào đáy lòng. Đoạn đem xác Cao Cung trở về. Bên ngoài Tử Vong Đàm. Những thành viên của Dong Minh tiểu đội vẫn còn chờ đợi. Tuy nhiên đến với họ chính là một tin buồn. Đội trưởng của bọn họ vẫn lạc.Nhìn Cao Cung nằm trong tay Hải. Mỗi người đều hết sức bi thương. Ai nấy đều khóc rất nhiều. Dù bọn họ đã từng trải qua nhiều sinh tử vẫn không thể kìm lòng. Hải thấy cảnh tượng như vậy, nội tâm cũng mang chút đắng chát. Hắn nhẹ nhàng đi đến an ủi Lãnh Sương. Dường như cơn đau lòng đã đánh tan đi sự lạnh lẽo của nàng. Nàng lại vụt vào ngực Hải mà sụt sùi khóc. Theo ý của những thành viên, Cao Cung được chôn cất ở ven bờ Tử Vong Đàm. Coi như một sự kết thúc. Sau khi làm một lễ tiễn đưa đơn giản. Cao Cung cuối cùng cũng đến nơi an nghỉ cuối cùng. Tất cả mọi người ai cũng xót xa. Theo di nguyện của gã. Hải lựa chọn đưa tất cả mọi người trở về với hắn. Tử Vong Đàm quá nguy hiểm, mà hắn lại không có nhiều thời gian để chăm nom họ. Chỉ có thể mang họ theo bên mình mà thôi. Về phần bọn họ cũng chấp nhận đề nghị của hắn. Bọn họ đã quá mệt mỏi. Không còn muốn tiếp tục mạo hiểm nữa. Chiều hôm đó bọn họ xuất phát trở về Hoàng Thành. Đến ngày thứ sáu rốt cuộc bọn họ cũng tới Thí Linh Phường.Hải mang theo năm người Dong Minh tiểu đội cùng đi vào Thí Linh Phường. Cảnh vật vẫn như cũ. Chỉ là không khí lại có chút khác lạ. Hôm nay thật vắng khách. •Tiểu nhị đâu....Hải nhìn quanh một lượt. Sau đó gọi lớn một tiếng. Vẫn không thấy người đáp lời. Chỉ thấy vài hơi thở sau đó, tên tiểu nhị ủ rũ đi ra.•Khách quan, có chuyện gì... Tiểu nhị the thẻ mở lời. Giọng điệu vô cùng uể oải. Thậm chí còn không thèm ngẩng mặt nhìn Hải. •Các ngươi đã xảy ra chuyện gì. Bà chủ đâu... Hải nhận ra vẻ bất thường. Lập tức truy hỏi. •Người là... Đúng rồi, người là vị khách lúc trước... Lúc này tiểu nhị mới ngẩn đầu lên. Sau khi nhìn kỹ liền nhận ra được Hải. •Đúng vậy, nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì... Hải gật đầu, càng thêm lo lắng hỏi dồn. •Đại nhân, mau cứu Bà Chủ. Bà ấy và các vị phu nhân đều bị bắt đi rồi.... Tiểu nhị ôm lấy bắp chân Hải, đoạn gào lên.