•Thanh nhi.... Là con sao...Hãng Thiên giọng run run, nước mắt của người nam nhân này cũng rơi xuống rồi. Tiểu Thanh hơi e dè. Trải qua thời gian sống một mình nàng đã sớm quên mất mặt mũi người phụ thân này rồi. Chỉ có chăng là cảm giác huyết mạch tương liên không thể chối bỏ. •Ông vẫn còn nhớ nàng, vậy sao không hề một lần đi tìm. Hải đứng cạnh Tiểu Thanh, đối với Hãng Thiên chất vấn. •Ngươi là ai....Hãng Thiên không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại Hải. •Ta là ai không quan trọng, quan là ông vẫn còn nhớ đến Thủy Lan hay không. Hải không muốn dây dưa, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề. •Tại sao ngươi lại hỏi về nàng. Hãng Thiên nghe đến Thủy Lan, vẻ mặt liền biến đổi. Bao nhiêu năm qua nàng luôn là vết sẹo trong tim hắn. •Có vài chuyện ông cần phải biết.... Hải vẫn rất bình thản, dù đối mặt với Hãng Thiên hắn vẫn không có biểu lộ một chút cảm xúc gì. Hắn bắt đầu kể cho y nghe câu chuyện hắn biết được từ Hắc Long. ..•Lời ngươi nói là thật ....Hãng Thiên lạc giọng. Đôi mắt đã ửng đỏ. Chỉ là y vẫn mang một chút nghi ngờ. •Ta vốn dĩ có thể chứng minh cho ông, chỉ là ta không muốn. Nếu ông thật sự yêu Thủy Lan, ông sẽ tin..... Hải chậm rãi nói. Giọng điệu nhạt nhẽo, không hề cho Hãng Thiên có thời gian phân vân. •Vậy bây giờ nàng đang ở đâu. Hãng Thiên ngẩn đầu nhìn Hải, trong giọng điệu của y mang một chút bi thương. •Không biết, không có một chút tin tức.... Hải lắc đầu đáp. Hãng Thiên nghe câu trả lời từ Hải, trái tim y như bị dao cắt. Bao nhiêu năm rồi, không biết nàng sống chết ra sao. •Ta có thể nói chuyện với Thanh Nhi một chút không.... Đoạn y hỏi. •Được.... Hải gật đầu, sau đó một mình đi ra ngoài. Chừa lại không gian riêng cho phụ tử hai người. .......Độ quá một tuần trà, Hãng Thiên lại gọi Hải vào. Không biết hai người đã nói những gì, chỉ thấy khóe mắt Tiểu Thanh có chút ướt át. Tuy nhiên nàng đối với Hãng Thiên vẫn còn có một chút khoảng cách. Không có cảm giác phụ tử trùng phùng. •Ta sẽ gọi Thạc Oánh hỏi rõ. Nếu chuyện là thật ta nhất định không tha cho cô ta....Hãng Thiên nói với Hải một câu như muốn thể hiện quan điểm của y. Sau đó liền đi ra khỏi phòng, không thấy trở vào. Hải không có quan tâm đến y, chỉ đi đến an ủi Tiểu Thanh một thoáng. Hắn nói cho nàng rất nhiều chuyện, khiến nàng thông suốt hơn nhiều. .........Hãng Thiên lúc về liền gọi Thạc Oánh ra để hỏi. Cô ta tự nhiên là phủ nhận, hơn nữa còn giãy nảy làm đùng đùng lên. Để có thể ba mặt một lời, Hãng Thiên liền gọi Hải đến Long Thiên Điện giáp mặt. •Điêu ngôn, hắn rõ ràng đang vu khống cho ta...... Giữa đại điện Thạc Oánh không ngừng kêu gào. Giống như bản thân mắc phải hàm oan to lớn. •Im miệng, hắn việc gì phải vu khống cho cô....Hãng Thiên ngồi trên ghế tộc trưởng tức tối vỗ tay vào tay vịn, quát lớn. •Chắc chắn hắn là nhân tình của tiện nhân kia. Muốn hãm hại ta để ả có thể trà trộn vào Long Tộc.... Thạc Oánh trước mặt toàn bộ trưởng lão long Tộc trắng trợn vu khống Hải. •Câm miệng, đến mức này mà cô còn dám ác ngôn, bôi tro trét trấu lên người Thủy Lan.... Hãng Thiên gần như đã phẫn nộ, nhớ tới người vợ đang sống chết không rõ lòng y lại nhói lên từng cơn.•Đến hiện tại mà ngươi còn mù quáng, bởi vì một kẻ ngoại tộc mà truy vấn vợ mình. Ngươi còn xứng đáng với chức tộc trưởng không, còn xứng với toàn bộ Long Tộc không. Thạc Oánh miệng lưỡi thật là ghê gớm, không những không chịu tội mà còn cắn ngược lại Hãng Thiên. •Cô, cô....Hãng Thiên nhất thời bị nghẹn họng, không biết đối đáp như thế nào. •Đúng vậy, ta thấy ngươi thật không xứng với chức vị tộc trưởng. Hôm nay có mặt tất cả mọi người, ta đề nghị bãi bỏ chức vị của hắn.... Mạc Lôi cũng từ trong bay ra tiếp lời, cùng với Thạc Oánh ta một câu ngươi một câu, rõ ràng là muốn ép Hãng Thiên. •Các người..... Hãng Thiên giận tím mặt, nói chuyện cũng không thành câu. Tuy chức vị tộc trưởng đối với y không quan trọng, nhưng bị người khác chèn ép như thế làm y tức không chịu được. Hải đứng một bên, chứng kiến Hãng Thiên bị người ta chèn ép trong lòng có một chút thương hại. Thân là tộc trưởng, đến chức vị của mình còn không đứng vững, nói gì đến việc bảo vệ vợ con. •Hừ ! Kẻ cùng một ruột nói chuyện thật ăn ý.Đoạn hắn hừ lạnh rồi nói. •Ngươi nói gì... Mạc Lôi giận dữ, hắn lập tức hét lên. Bộ dạng rất muốn động thủ.•Ta nói hai người các ngươi vốn dĩ là cùng một bọn. Sớm đã câu thông với nhau. Muốn dùng điêu ngôn hoặc chúng để bức tộc trưởng thoái vị, lúc đó các người sẽ trèo lên, khống chế Long Tộc, biến nó thành vật trong túi. Hải chân mày nghiêm khắc, giọng điệu thẳng thắn. Trực tiếp vạch trần bọn họ hai người. •Ăn nói hàm hồ, ngậm máu phun người. Rõ ràng là muốn vu oan giá họa cho chúng ta. Làm nội bộ Long Tộc lục đục nhằm thực hiện âm mưu. Mọi người, còn chần chừ gì nữa, mau giết chết hắn. Mạc Lôi trong lòng giật mình, nhưng bề ngoài lại vô cùng giận dữ, miệng thốt ra toàn lời lẽ chính nghĩa.•Các người không hiểu. Ta vốn dĩ không hề e ngại Long Tộc các ngươi. Ta vốn dĩ đến nơi này chỉ đơn giản là vì Tiểu Thanh và mẫu thân của nàng. Hải lắc đầu cười nhạt một tiếng. •Còn về ngươi, chuyện vốn đã làm không phải chỉ dùng vài điêu ngôn mê ngữ liền có thể chối bỏ. Đoạn hắn lại chỉ tay vào Thạc Oánh nói. •Ngươi nói vậy là có ý gì... Thạc Oánh lườm Hải, giọng điệu răn đe. Hải không nói nhiều lời, há mồm phun thi ra thi thể Hắc Long, nó đã sớm chỉ là một cái xác nên lập tức đánh rầm xuống sàn. ... XXì xào..... Toàn bộ cao tầng Long Tộc lập tức giật mình. Trong lòng nghi hoặc không tôi.•Hơn một tháng trước vào một đêm nó đã tìm tới và muốn sát hại hai tỷ đệ Tiểu Thanh. Nếu không phải có ta ở đó thì bọn họ đã sớm chết. Ta sau khi sử dụng sưu hồn mới biết hắn là thuộc hạ do ngươi phái đến. Ngươi còn lời nào giải thích. Lời Hải nói ra đối chất với Thạc Oánh, tuy nhiên lại là nói cho Hãng Thiên biết. ... Răng rắc.... Hãng Thiên bàn tay nắm mạnh. Tay vịn ghế bị y một phát bóp nát. Vẻ mặt y thâm trầm đến cực độ, thậm chí không hề nói một lời.