“Ta chỉ biết là ngươi đã giết ma ma, Lục Nhiễm, còn có Lục Y.
” Lưu Ngọc Khiết co rúm người lại, khoé miệng tràn ra máu tươi bị tóc che đi, “Ngươi hãm hại Tam hoàng tử, thao túng án tham ô đường thuỷ Vĩnh Châu, loại trừ phe đối lập, liên luỵ phụ thân ta, ngươi là phản tặc có ý đồ mưu nghịch khi quân, chính là ngươi… hại cả đời ta…”Lục Y bởi vì muốn ngăn cản Hàn Kính Dĩ, Lục Nhiễm vì bảo vệ nàng ấy không bị hắn làm tổn thương mà chết, ma ma vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa vương gia và Hàn Kính Dĩ, chết không toàn thây, đáng tiếc bọn hắn không biết rằng ma ma xuất thân là cung nữ nhưng lại biết chữ, đem hết thảy nói cho nàng biết.
Nàng không thể tự tay giết chết Hàn Kính Dĩ, nhưng có thể tự vẫn, để hắn trở tay không kịp, không thể che dấu một vương phi tự sát không rõ nguyên nhân, để cho những kẻ từng ngược đãi, thờ ơ với nàng đều chôn cùng đi.
Lưu Ngọc Khiết mở to hai mắt nhìn bầu trời Phù Nam Đạo ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng phát giác điều gì đó không ổn, Hàn Kính Dĩ vội vàng nhào tới, lấy hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt vạt áo của nàng ra, bên trong lại có một cây kéo màu vàng kim, sớm đã đâm sâu vào trái tim mềm mại của nàng, theo nàng run rẩy, chất lỏng màu đỏ như dòng suối trào ra càng nhiều, thấp đẫm sa y mỏng manh.
“Lưu Ngọc Khiết, Lưu Ngọc Khiết!” Hàn Kính Dĩ khàn giọng hô.
Đôi mắt lấp lánh như ánh sao của nàng dần dần mất đi màu sắc, chuyển sang màu xám vô hồn, nhìn chằm chằm về hướng Thịnh thế Trường An.
“Còn nhớ nhà sao?” Hàn Kính Dĩ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, “Trường An có gì tốt? Ngươi lừa ta gạt, ngợp trong vàng son, ai cũng đều đeo lên chiếc mặt nạ, chỉ có hoa anh đào là tươi tốt hơn ở đây.
”¤¤¤Hoa anh đào như mưa, Thịnh thế hoan ca Trường An.
Lưu Ngọc Khiết từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, vén dèm trúc lên, bên ngoài xe ngựa sắc trời u ám, mặt trời đỏ như bánh xe đang thiêu đốt vạn dặm.
Ba ngày trước, này cũng tỉnh lại như thế này.
Chiếc kéo bén nhọn, vết đâm ở ngực, dòng máu đỏ tươi và khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Hàn Kính Dĩ, tất cả đều khiến nàng nhớ lại cuộc đời bị ngược đãi của mình.
Nàng hét chói tai mở mắt ra, lại trông thấy mình vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu.
.