Ngộ Kiếp Song Trọng Sinh


Chu thị ép hỏi nàng có phải hài tử là của Thẩm Túc không, nếu phải thì tha cho nàng, còn có thể nhân cơ hội gây rối ở Thẩm thị moi một khoản tiền.Lưu Ngọc Khiết giống như là hồ lô cưa miệng, ai hỏi cũng không trả lời.Đêm đó, nàng bị Chu thị cho uống một chén thuốc, máu chảy đầm đìa, người bên cạnh bồi nàng vẫn là Lâm ma ma.Lâm ma ma hỏi: “Hài tử ngốc, đứa nhỏ trong bụng có phải của Thẩm Túc hay không, như thế nào còn muốn giấu ta?”Lưu Ngọc Khiết nằm trong lòng Lâm ma ma, mềm nhũn ôm bà: “Ngày đó người bị bệnh, Lục Y chăm sóc người, Lục Nhiễm cũng không có ở đây.

Hắn đột nhiên xuất hiện, ta nghĩ dù sao cũng là phu thê, hơn nữa người không phải cũng nói nếu hắn nghỉ trong phòng ta, người bên ngoài sẽ không khi dễ chúng ta sao? Ma ma, người lớn tuổi, sao có thể để Tiếu di nương bắt nạt, trên mặt Lục Y mà để lại sẹo thì sau này làm sao gả đi được?”Đứa trẻ tội nghiệp của ta! Lâm ma ma ôm lấy Lưu Ngọc Khiết khóc rống.“Ma ma đừng khóc.” Lưu Ngọc Khiết an ủi bà, nhưng bụng càng lúc càng đau, phảng phất như trở lại buổi chiều rực rỡ sắc màu kia, cánh tay mạnh mẽ của Thẩm Túc ôm chặt lấy nàng, nàng cắn răng siết chặt nắm đấm.Hắn hỏi nàng có đau không?Nàng rất sợ Thẩm Túc sẽ không kiên nhẫn mà bỏ đi, chỉ có thể kiên cường nói “Không đau”, ai ngờ nước mắt lại chảy ra trước khi nói.

Thẩm Túc vừa lau nước mắt trên mặt nàng, vừa ra lệnh cho nàng không được khóc!Nàng sợ tới mức lập tức im bặt, Thẩm Túc lại dỗ dành nàng: “Lát nữa sẽ không đau nữa, ôm chặt ta thì sẽ không sao”.

Nàng tin lời, ôm chặt lấy hắn, nước mắt thấm đẫm cổ hắn, nhưng vẫn rất đau, hắn nhịn một hồi rồi đột nhiên mạnh mẽ đẩy nàng ra.Như vậy, sao có thể không có việc gì, cũng may nàng không quá mức đem lời nói của hắn tin là thật.Sau khi Thẩm Túc rời đi, nàng vẫn còn hoảng hồn, phản ứng đầu tiên là đi tắm rửa thay vì nói cho Lâm ma ma biết.

Thẩm Túc phái người mang thuốc trị thương đến, sau này gặp lại nàng cũng không hung dữ như trước.

Nhưng nàng sợ hãi, không bao giờ dám “mời hắn vào ngồi một lúc”, cho đến đêm trước khi bị hưu, hắn không mời mà đến.Khi nàng đau thì hắn lại vui vẻ, có điều sau này nàng sẽ có được thể diện.

Chỉ có trông cậy vào chút chỗ tốt này mới có thể làm tê liệt thân thể đau đớn, nhưng nửa đêm hắn còn muốn, Lưu Ngọc Khiết liền lấy cớ đi tiểu, trốn ở quan phòng không chịu ra ngoài, sau đó, hắn cái gì cũng không nói, trầm mặc rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui