“Được rồi! Em đồng ý giúp anh.”
“Mau đi làm đi!”
Bạch Nhược Đồng cầm lấy chìa khóa trong tay rồi bỏ đi.
Sáu giờ tối.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn để nấu đồ ăn mừng cô tìm được công việc mới.
Cô nghe tiếng chuông đi đến mở cửa, cô không thể ngờ người đang đứng trước mắt cô chính là Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo.
“Ngọc Nhi, cô chuẩn bị đi đâu sao?”
“Tôi đi chợ mua một ít đồ về nấu ăn.”
Bạch Nhược Phong muốn làm gì đó tạo niềm vui cho Tô Ngọc Nhi, anh dành phần đi chợ.
“Ngọc Nhi, hay là để tôi đi chợ giúp cô.”
“Không được.
Xa lạ anh sao biết chỗ mua chứ.
Tôi đi mua sẽ về ngay.”
Tiểu Bảo nắm lấy tay Tô Ngọc Nhi đưa qua đưa lại, tỏ vẻ muốn đi.
“Tiểu Bảo, em muốn đi sao?”
Tiểu Bảo liền gật đầu.
Với Bạch Nhược Phong thì Tô Ngọc Nhi có thể từ chối nhưng với Tiểu Bảo thì cô không thể từ chối.
Cuối cùng, ba người họ cùng nhau đi đến khu chợ gần đó để mua đồ.
Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo trước giờ chưa từng đi chợ.
Bây giờ họ mới biết được môi trường ở chợ phức tạp đến mức nào.
“Hay là hai người ở ngoài đây đợi tôi.”
Tiểu Bảo lắc đầu, dù rất khó chịu nhưng cậu vẫn khăng khăng đi chợ cùng với Tô Ngọc Nhi.
Bên trong chợ, đi đến đâu người buôn hàng đều nghĩ rằng Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo là chồng và con của Tô Ngọc Nhi.
“Cô gái mua gì đi? Chồng cô đẹp trai thật đấy!”
Tô Ngọc Nhi sợ rằng nếu ở lâu, Bạch Nhược Phong sẽ bị lộ danh tính nên cô kéo bọn họ ra khỏi chợ.
“Phức tạp quá hay là chúng ta về thôi!”
Cả ba người họ cùng quay trở lại xe.
“Bây giờ không mua được đồ làm sao có thể nấu ăn được chứ?”
Bạch Nhược Phong nhìn thấy một chút buồn trên gương mặt Tô Ngọc Nhi.
Anh quyết định đưa họ đi đến nhà hàng lớn ở thành phố để ăn mừng.
Nhà hàng Ngự Uyển.
Trên đường đi, Bạch Nhược Phong đã gọi đặt một phòng riêng tại nhà hàng.
Quản lý nhà hàng đã đợi sẵn ở trước, vừa thấy xe dừng anh đã ra mở cửa xe để tiếp đón Bạch Nhược Phong.
“Anh Bạch, đến rồi.”
“Chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Anh Bạch, tôi chuẩn bị xong cả rồi.”
Quản lý nhà hàng đưa tay chỉ đường cho Bạch Nhược Phong.
“Anh Bạch, mời anh đi theo tôi.”
Bạch Nhược Phong xoay người bế Tiểu Bảo đi vào trong nhà hàng.
“Ngọc Nhi, vào trong đi.”
Cả ba người họ đi theo quản lý nhà hàng vào phòng riêng mà Bạch Nhược Phong đã đặt trước.
Bạch Nhược Phong đặt một phòng riêng trong nhà hàng.
Căn phòng mang phong cách người Hoa, những chiếc đèn lồng được treo lủng lẳng rất đặc sắc.
Tiểu Bảo bị những chiếc lồng đèn màu sắc kia thu hút.
Bạch Nhược Phong gọi những món ngon nhất của nhà hàng để ăn mừng, anh không quên gọi thêm một chai rượu vang uống mừng.
“Ngọc Nhi, hôm nay cô phải uống đấy nhé!”
Không lâu, trên bàn đã đầy ắp những món ngon và một chai rượu vang.
Bạch Nhược Phong gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, cô ăn đi.”
“Tiểu Bảo, con cũng mau ăn đi.”
Bạch Nhược Phong mở nắp chai rượu rót hai ly rồi mời Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, uống một chút đi!”
Tô Ngọc Nhi ngừng đũa, nâng ly rồi cụng với Bạch Nhược Phong.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh.”
Dường như trong mắt Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi đã quên mất sự tồn tại của Tiểu Bảo.
Hai người họ tỏ vẻ thân thiết hơn những lần trước rất nhiều.
Tiểu Bảo không tức giận ngược lại còn vui vẻ hơn nhiều.
Dùng bữa xong, Bạch Nhược Phong gọi thu ngân tính tiền.
Nhân viên phục vụ đem hóa đơn bàn ăn cho Bạch Nhược Phong.
“Anh Bạch, đây là hóa đơn của anh.”
Tô Ngọc Nhi liếc nhìn hóa đơn, giá tiền bằng cả ba tháng lương của cô.
Với đồ ăn ở đây cái giá đắt như vậy rất hợp lý.
“Sếp Bạch, đắt quá nhỉ?”
“Ngọc Nhi, chỉ là số nhỏ thôi!”
“Cảm ơn anh!”
Bạch Nhược Phong muốn rời khỏi nhà hàng.
“Ngọc Nhi, cũng trễ rồi.
Tôi đưa cô về nhà.”
“Sếp Bạch, đợi một lát.
Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Được!”
Trong lúc, Tô Ngọc Nhi đi vệ sinh, đi ngang qua một căn phòng, nhìn thoáng qua cô liền biết được chính là gia đình Tô và gia đình Trịnh.
Bọn họ đang bàn chuyện kết hôn của Tô Ngọc Như và Trịnh Sơn.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!”
Tô Ngọc Như liếc nhìn liền biết Tô Ngọc Nhi đang đứng bên ngoài nghe lén.
Cô ta nhanh chóng đi mở cửa phòng.
“Cha, xem xem ai đến này.”
Gương mặt Tô Đại Thành bỗng biến sắc, từ vui vẻ đổi sang u ám.
“Ngọc Nhi, mày đến đây làm gì?”
Tô Ngọc Nhi không muốn nhìn nhận người cha tâm địa độc ác kia.
“Tôi chỉ là vô tình đi ngang đây.”
Trịnh phu nhân cũng không quên thêm dầu vào lửa.
“Thì ra là cô sao? Con đàn bà lăng loàn trách nết, đã có hôn phu lại còn đi mang thai đứa con của người khác.”
Vừa nói xong, một cái tát đau thấu tận trời xanh, giáng lên gương mặt ngoài 50 của Trịnh phu nhân.
Mọi người ở đây đều sững người, bọn họ không ngờ Tô Ngọc Nhi vậy mà lại gan lớn như vậy.
“Tô Ngọc Nhi, cô mau xin lỗi mẹ tôi nhanh lên.”
Trịnh Sơn giận tím người khi thấy Tô Ngọc Nhi tát mẹ anh.
“Tôi không việc gì xin lỗi các người.”
Tô Ngọc Nhi chỉ vừa dứt lời, Trịnh Sơn đã ném cái tát thật mạnh trên gương mặt xinh xắn của cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Ngọc Nhi, bây giờ in rõ năm dấu tay, gương mặt đỏ đến mức khiến người nhìn rất thương cô.
Bọn họ không can ngăn, ngược lại còn rất ủng hộ khi Trịnh Sơn cư xử như vậy.
“Con đàn bà đỉ điếm như cô, có tư cách gì để đánh mẹ tôi chứ?”
Tô Ngọc Nhi nghe những lời này như hàng ngàn vết dao cứa vào trái tim nhỏ bé của cô.
Tô Ngọc Nhi dùng hết sức lực trả lại cái tát cho Trịnh Sơn.
“Cái thứ nhất, tôi trả lại anh cái tát lúc nãy anh tát tôi.”
“Cái thứ hai, cuộc đời tôi rất ghét đàn ông động tay động chân với phụ nữ.”
Còn khuyến mãi thêm cho hắn ta một cái.
Trịnh phu nhân nhìn thấy đứa con trai yêu quý của bà bị đánh.
Bà ta liền xông đến bên cạnh.
“Trịnh Sơn, con có sao không?”
“Thứ lăng loàn trách nết, dám đánh Trịnh Sơn sao?”.