Ngỡ Là Duyên Hoá Lại Là Yêu


Bạch Nhược Phong thờ ơ với Từ Bảo Tú, cô cảm nhận được điều đó và nhìn theo ánh mắt của Bạch Nhược Phong.
Từ Bảo Tú cảm thấy ghen tị với Tô Ngọc Nhi.
Tại sao người Bạch Nhược Phong chú ý đến là Tô Ngọc Nhi chứ không phải là cô chứ?
Từ Bảo Tú tự đánh giá cô không thua Tô Ngọc Nhi ở điểm nào.
Thật sự là như vậy, Từ Bảo Tú thậm chí còn hơn Tô Ngọc Nhi ở điều kiện.
Sau một lượt nhảy, Bạch Nhược Đồng đẩy Tô Ngọc Nhi về phía Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong thả tay Từ Bảo Tú và đưa tay đỡ lấy Tô Ngọc Nhi.

Điều này làm cho Từ Bảo Tú rất tức giận.
“Nhược Phong, anh đang nhảy với em cơ mà?” Từ Bảo Tú tức giận nói.
“Thì sao?” Bạch Nhược Phong trả lời một cách thờ ơ.
Bạch Nhược Phong dạy nhảy cho Tô Ngọc Nhi một cách cẩn thận nhất.
Chứng kiến cảnh này Từ Bảo Tú không mấy thoải mái cho lắm.
Sau khi nhảy được một lúc, Bạch Nhược Phong và Từ Bảo Tú rời khỏi sàn nhảy.
Cảnh này đã bị Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như ở trong một góc nào đó, tận mắt nhìn thấy.

Lòng thù hận trong cô ngày càng lớn và sâu sắc hơn.
“Đáng ghét thật chứ? Con rẻ rách như cô ta hôm nay lại còn xuất hiện ở nhà hàng sang trọng như vậy.”
Tô Ngọc Như và Trịnh Sơn đang bày mưu tính kế để hãm hại Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi chỉ vừa rời khỏi sàn nhảy, Từ Bảo Tú đã vội vàng chạy đến.

“Nhược Phong, anh uống cùng em nhé!” Từ Bảo Tú mời Bạch Nhược Phong uống rượu cùng cô.
Bạch Nhược Phong lắc đầu và không nói nên lời.
“Một chút cũng không được sao?” Từ Bảo Tú có một chút lạc lõng khi bị Bạch Nhược Phong từ chối.
Từ Bảo Tú cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói chuyện với mọi người xung quanh.
Trong bữa tiệc ra mắt của Từ Bảo Tú, không khí vui tươi và náo nhiệt đã lan tỏa khắp nhà hàng.

Các khách mời đang dùng bữa cùng nhau và nói chuyện với như những người xung quanh.
Anh của Từ Bảo Tú đang cùng gia đình nói về vấn đề kinh doanh của gia đình.
“Sắp tới tập đoàn chúng ta sẽ ký kết rất nhiều hợp đồng quan trọng.”
“Vậy sắp tới anh Từ đây vất vả rồi.”
“Không sao, không sao.”
Từng câu chuyện về gia đình và kinh doanh được kể lên, khiến không khí bớt hưng phấn và trầm lắng hơn.
Sau câu chuyện gia đình và kinh doanh, tiếp nối sẽ đến chủ đề hôn nhân giữa Từ Bảo Tú và Bạch Nhược Phong và đẩy cô về phía anh.
Bạch Nhược Phong có chút bất ngờ, anh chưa kịp phản ứng.

Tô Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này trong lòng có một chút buồn.
“Tôi thấy Bảo Tú nhà tôi rất xứng đôi với anh Bạch đây.”
Bạch Nhược Đồng khéo léo từ chối với tình huống xấu hổ này.
“Anh Từ, hôm nay là buổi tiệc ra mắt của Từ Bảo Tú, tôi nghĩ chúng ta không nên bàn bạc đến vấn đề hôn nhân.” Bạch Nhược Đồng nói với những người xung quanh và đưa không khí trở lại vui tươi như lúc nãy.
Một vài người cười và đồng ý với ý kiến của Bạch Nhược Đồng.
Tuy nhiên, Tô Ngọc Nhi cảm thấy có chút lạc lõng nên đã lấy lý do đi vệ sinh.

Bạch Nhược Phong cũng đi theo và hai người bắt đầu trò chuyện.
“Ngọc Nhi, cô thấy buổi tiệc này như thế nào?” Bạch Nhược Phong đi bên cạnh hỏi.
“Khá vui và buồn chán.

Tôi cảm thấy mọi người đang có chút chán nản.”
Tô Ngọc Nhi trả lời với một cách thờ ơ.
“Sao lại buồn chứ?”
Bạch Nhược Phong không hiểu lý do gì Tô Ngọc Nhi lại nói là khá vui mà còn lại buồn chán.
Tô Ngọc Nhi không trả lời anh mà đi vào nhà vệ sinh.
“Sếp Bạch, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
“Được!”
Bạch Nhược Phong đứng bên ngoài đợi cô.
Tô Ngọc Nhi sau khi đi vào nhà vệ sinh, cô tự ngắm mình trong gương.
Đây là lần thứ hai, Tô Ngọc Nhi xinh đẹp như tiểu thư nhà giàu.


Lần đầu tiên chính là tham gia hoạt động ngoại khóa ở trường mẫu giáo với Tiểu Bảo.
Lần thứ hai chính là hôm nay, cả hai lần trở nên xinh đẹp đều nhờ vào tay nhà họ Bạch.
Trong khi đó, Từ Bảo Tú đến và gọi Bạch Nhược Đồng rời đi.
“Nhược Đồng, tôi nhờ anh một chuyện này được không?”
“Cô nói đi.”
Sau khi nói xong, Bạch Nhược Đồng rời đi cùng Từ Bảo Tú.
Tô Ngọc Nhi dùng nhà vệ sinh xong, cô đi tìm Bạch Nhược Đồng và muốn quay về nhà.
“Nhược Đồng, cũng trễ rồi, tôi muốn quay về nhà nghỉ ngơi.” Tô Ngọc Nhi nói.
“Được! Đợi tôi đi lấy xe.” Bạch Nhược Đồng nói rồi đi lấy xe.
Trong lúc Bạch Nhược Đồng đi lấy xe, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện.
“Cô có phải là Tô Ngọc Nhi không?”
Tô Ngọc Nhi gật đầu và nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Sếp Bạch cần tìm gặp cô.”
“Tôi mới vừa gặp anh ta xong.” Tô Ngọc Nhi có chút nghi ngờ.
Người đàn ông lạ mặt nói: “Sếp Bạch vừa nói tôi đi tìm cô.”
“Vậy anh ấy đang ở đâu?” Tô Ngọc Nhi hỏi.
“Tầng hai, cô đi theo tôi.”
Tô Ngọc Nhi tin lời và đi theo người đàn ông lạ mặt lên tầng hai.
Vừa lên tầng hai, khu này rất trống rỗng và im ắng, Tô Ngọc Nhi có chút cảnh giác.
“Anh có chắc sếp Bạch đang ở trên này chứ?” Tô Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
“Gần tới rồi, cô đi theo tôi.” Người đàn ông lạ mặt ngày càng nôn nóng hơn.
Người đàn ông đi đến một căn phòng ở góc cuối hành lang rồi mở cửa đi vào.
“Ngọc Nhi, sếp Bạch đang ở trong này.

Cô mau vào đi.”
Tô Ngọc Nhi bán tín bán nghi bước vào trong.


Chỉ vừa mới bước chân vào, người đàn ông lạ mặt đóng sập cửa lại và chốt khóa.
“Anh là ai? Mau thả tôi ra.” Tô Ngọc Nhi không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Nhược Phong, cô nhận ra rằng mình đã bị lừa.
“Cô không cần biết tôi là ai.”
Người đàn ông lạ mặt, tiến sát lại gần người Tô Ngọc Nhi.

Tô Ngọc Nhi lo sợ, cô cố gắng tìm cách mở cửa.
Nhưng tất cả gói gọn trong tiếng thở dài, mọi công sức thật vô ích, có cố gắng cỡ nào, Tô Ngọc Nhi cũng không thể mở khóa.
Bên dưới nhà hàng, Bạch Nhược Đồng sau khi lấy xe thì không còn nhìn thấy Tô Ngọc Nhi.
Anh lấy điện thoại gọi cho Tô Ngọc Nhi, đổ chuông rất lâu, Tô Ngọc Nhi nhấc máy nhưng không nói gì chỉ nghe.
“Con khốn, mày dám đánh tao sao?”
Giọng một người đàn ông nói trong điện thoại, Bạch Nhược Đồng lo lắng.
“Ngọc Nhi…”
“Ngọc Nhi, chị có sao không? Trả lời tôi đi.”
“Có nghe máy không? Trả lời tôi đi.”
Bíp!
Cuộc gọi đã kết thúc, Bạch Nhược Đồng rất lo lắng.
Anh nhấn gọi cho Bạch Nhược Phong, trong tâm trạng bồn chồn và lo lắng.
“Nhược Phong, Ngọc Nhi xảy ra chuyện rồi?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận