Ngỡ Là Duyên Hoá Lại Là Yêu


“Sếp Bạch, nếu không có gì.

Tôi xin phép ra ngoài!”
“Được!”
Bạch Nhược Phong, trong đầu lúc nãy chỉ toàn hiện lên hình bóng của Tô Ngọc Nhi.
Anh châm một điếu thuốc, đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Anh chậm rãi nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, khẽ hé đôi môi mỏng, thở ra một vòng khói mờ ảo.
Chuyện gì thế này?
Tại sao, Bạch Nhược Phong lại suy nghĩ đến Tô Ngọc Nhi nhiều như vậy?
Bạch Nhược Phong dập tắt điếu thuốc rồi quay trở lại bàn làm việc.
Anh nhấn điện thoại gọi cho Tiểu Bảo.

Nhưng đều không nghe máy.
Tiểu Bảo này thật cứng đầu.
Căn biệt thự của Bạch Nhược Phong.
Tiểu Bảo suốt ngày tự nhốt mình trong phòng, cậu bé không động đến đồ ăn.

Cậu bé chỉ muốn ở bên cạnh và trong vòng tay Tô Ngọc Nhi.
Dù làm cách nào, cậu bé cũng không chịu dùng bữa.
6 giờ chiều.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi cũng đã đến giờ tan làm.

“Tan làm rồi, về thôi, về thôi!”
“Chúng ta về thôi!”
“Ngọc Nhi, đi thôi!”
Mọi người đều rất trông chờ đến giờ ra về.
Trung tâm thương mại C&K.
“Ngọc Nhi, bên kia có chiếc váy rất đẹp, tớ muốn ngắm một chút! Mình qua đó xem đi.”
Linh Nhi nhìn thấy chiếc váy ôm body rất đẹp, cô vốn định kéo tay Tô Ngọc Nhi đi theo, dù sao cũng chỉ là nhìn cho thỏa cơn thích.

Lương ba cọc ba đồng như họ để mà mua được chiếc váy này cũng rất khó khăn.
Tô Ngọc Nhi bất ngờ bị kéo, hơi phản ứng lại nhưng vì quá đà nên đã mất thăng bằng.
Khi cô nghĩ rằng cả người mình sẽ đập xuống sàn thật mạnh, cô nhắm chặt mắt lại.

Nhưng sau đó…
Không hề có cảm giác đau đớn nào!
“Cảm ơn anh, đã giúp tôi!” Tô Ngọc Nhi, đứng dậy lấy lại bình tĩnh rồi cảm ơn.
Tô Ngọc Nhi ngước lên nhìn, cô há hốc mồm khi biết người vừa giúp cô, không ai khác chính là Bạch Nhược Phong.
“Giám đốc Bạch, anh cũng đến đây sao?”
“Tôi mua một chút đồ.

Cô không sao chứ?”
“Cảm ơn giám đốc Bạch.

Tôi không sao!”
Bạch Nhược Phong nói xong liền rời đi.
Linh Nhi vừa bị cảnh tượng lúc nãy cướp mất hồn, cô chưa định hình lại.
“Ngọc Nhi, có phải giám đốc Bạch?”
Tô Ngọc Nhi gật nhẹ đầu.
“Wow, giám đốc Bạch đỡ cậu sao?”
“Sao lúc nãy, người té không phải là mình chứ? Ghen tị với cậu thật đó Ngọc Nhi.”
Tô Ngọc Nhi bối rối không biết làm gì.
“Linh Nhi, chúng ta đi dạo tiếp đi.”
“Ngọc Nhi, mình ghen tị với cậu thật đó!”
“Linh Nhi, được rồi! Đừng chọc mình nữa!”
“Được! Được! Chúng ta đi thôi!”
Sau một lúc đi dạo, hai người họ cũng đã tìm được món đồ yêu thích.
Cũng đã trễ, Tô Ngọc Nhi và Linh Nhi trở về nhà.
Khu Chung Cư Phú Mỹ.
Tiếng nước ào ào vang lên từ phòng tắm, chừng một tiếng trôi qua, Tô Ngọc Nhi tắm rửa xong mang theo mùi hương của sữa tắm, mái tóc đen mượt óng ả, cô khoát một chiếc áo ngủ , làn da trắng như tuyết ẩn hiện sau lớp vải mỏng của áo ngủ, trông cô rất quyến rũ người nhìn.
Tô Ngọc Nhi thả người trên giường, cô nhớ đến hình bóng của Tiểu Bảo.

Dù chỉ mới hai ngày nhưng cô lại có cảm giác rất đặc biệt với Tiểu Bảo.
Tô Ngọc Nhi nhớ đến cảnh lúc nãy Bạch Nhược Phong đã đỡ cô, sau đó tự nằm cười mỉm một mình, trông có giống đang yêu nhau không chứ?

“Tiểu Bảo, đến giờ đi ngủ rồi.

Con mau đưa ipad cho ba.”
Biệt thự của Bạch Nhược Phong rất im lặng, Tiểu Bảo vẫn không có một chút gì đó vui vẻ.

Bạch Nhược Phong nhìn thấy cậu bé như vậy, anh rất đau lòng.
Tiểu Bảo nhắn một tin cho Bạch Nhược Phong: “Con muốn đến nhà chị ấy!”
“Tiểu Bảo, con muốn đến nhà Tô Ngọc Nhi sao?”
Cậu bé gật đầu.
“Không được!”
Tiểu Bảo ném điện thoại sang một bên rồi trùm mền cả người.
“Tiểu Bảo, nếu con không nghe lời.

Ba sẽ cắt quyền ra ngoài của con.”
Tiểu Bảo nhắm mắt giả bộ ngủ.
Bạch Nhược Phong sang phòng làm việc để giải quyết một số việc.
Bây giờ để mà ngủ, anh cũng chẳng có tâm trạng để ngủ khi thấy Tiểu Bảo như vậy.

Anh muốn tìm cách giúp Tiểu Bảo có thể đến trường giống như bao đứa trẻ ngang lứa khác.
Bạch Nhược Phong nhớ lại cảnh tượng lúc tối ở trung tâm thương mại.
“Tại sao, hình bóng của Tô Ngọc Nhi cứ quanh quẩn trong tâm trí mình thế này?”
“Tiểu Bảo, con muốn ba phải làm sao đây?”
“Tiểu Bảo cũng đã gần năm tuổi, sắp đến độ tuổi để đến trường.

Làm sao để thằng bé có thể như những đứa trẻ khác chứ?”
Đầu Bạch Nhược Phong lúc này như muốn nổ tung với đống suy nghĩ này.
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, anh nghĩ chỉ duy nhất Tô Ngọc Nhi mới có thể giúp Tiểu Bảo.
Bạch Nhược Phong mở điện thoại nhắn một tin cho Tô Ngọc Nhi với nội dung: “Tối mai, cô có rảnh không?”
Ting!
Bên này, Tô Ngọc Nhi vẫn còn trằn trọc chưa thể đi vào giấc ngủ, nghe tiếng chuông cô mở điện thoại lên xem.

Tô Ngọc Nhi có ngủ cũng không dám mơ Bạch Nhược Phong vậy mà lại nhắn tin cho cô.
“Tôi rảnh, có chuyện gì sao giám đốc Bạch?”
“Tôi muốn mời cô đi ăn cùng Tiểu Bảo.

Không phiền cô chứ?”
“Không, không phiền, không phiền.”
“Được! Vậy chiều mai tôi và Tiểu Bảo sẽ đến đón cô.”
“Được!”
“Chúc ngủ ngon!”
“Cảm ơn anh.”
Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi nhắn qua nhắn lại một lúc cũng đã kết thúc câu chuyện.
Tô Ngọc Nhi tối nay sẽ không ngủ được mất.

Nghĩ đến cảnh ngày mai được đi chơi với Tiểu Bảo, cô hạnh phúc đến chết mất.
Tô Ngọc Nhi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau.
Một ngày mới khắp thành phố lại được bao phủ bởi ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, trên bầu trời là những dải mây hồng phơ phất đang tan biến dần, không khí mát mẻ trong lành, những cửa hàng sang trọng bắt đầu mở cửa, đường lớn cùng với hai dãy hàng cây cao lớn trải dài lại thêm sinh động hơn khi nhiều người bắt đầu đi lại trên đường.
Tô Ngọc Nhi thức dậy với sắc màu rất hào hứng, cô vệ sinh cá nhân nhanh chóng đến công ty.
Công ty Sáng tạo Xuất sắc.
Phòng kế hoạch.
“Chào mọi người!” Tô Ngọc Nhi rất hứng khởi, bắt đầu một ngày làm việc đầy sức sống.
“Ngọc Nhi, sáng nay có gì mà mình thấy cậu vui như trúng cả trăm tờ vé số vậy?” Linh Nhi nhìn thấy Tô Ngọc Nhi khác mọi ngày nên hỏi.
Đường Ái Linh nhìn thấy sắc mặt Tô Ngọc Nhi như vậy liền nhếch miệng rồi nói thầm: “Để xem cô vui vẻ như vậy được bao lâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận