Chắc có lẽ Lữ Minh Trâm đã phải lấy hết dũng khí mới có thể cất lên câu hỏi mà bản thân vẫn luôn thắc mắc.
Còn đối với hắn, khi nhận được câu hỏi ấy cũng hơi khựng lại một chút trước khi điềm đạm trả lời:
“Em hỏi làm gì?”
“Thì anh cứ trả lời tôi.”
Huyền Ảnh Cơ im lặng, im tới lúc Lữ Minh Trâm không chịu ăn cháo nữa, thì hắn mới đặt phần thức ăn trên tay lên bàn để nghiêm túc nhìn thẳng vào cô và nói:
“Tôi chưa có bạn gái và tôi thích em.”
Lần này thì tới lượt Lữ Minh Trâm đứng hình mất mấy giây, nét mặt lẫn ánh mắt lộ rõ bối rối khi đối diện với người đàn ông.
“Mà chỉ là đã từng thôi, bởi vì tôi biết em chưa từng có một chút rung động nào với tôi, cũng nhìn nhận ra bản thân không xứng với em, vừa hay em lại đuổi việc tôi nên là thôi, cứ xem như chưa có cảm xúc đặc biệt gì xảy ra.”
Vừa nhận đó, rồi cũng tự bình thản gạt bỏ, cái thái độ thất vọng của hắn khiến cô phải cảm thấy áy náy, tự thôi thúc bản thân nói ra điều gì đó, nhưng mãi tới lúc hắn đứng dậy chuẩn bị bỏ đi thì cô mới chịu lên tiếng:
“Vậy thì đừng đi nữa, cứ xem như tôi chưa từng đuổi việc anh, cứ ở lại đây, làm người đàn ông của tôi.”
Không nghĩ rằng Lữ Minh Trâm sẽ thẳng thắn nói ra những câu nói bá đạo giống như tỏ tình kiểu vậy.
Hắn nghe xong, lại thong thả cong nhẹ đôi môi, tạo thành đường nét ma mị, khó lường.
Hắn quay lại nhìn cô, ung dung đút tay trong túi quần, ngạo nghễ hỏi:
“Làm người đàn ông của em, tôi được lợi gì?”
“Có tất cả, kể cả tiền của tôi.
Anh không cần phải làm gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn đáp ứng tôi thôi.”
Trông cô nàng cứ y như một nữ vương quyền lực đang ra lệnh cho dân phục tùng mình, trong khi nhìn nét mặt kiêu kỳ của cô, thì hắn lại bật cười:
“Nhìn tôi giống mấy thằng “đào mỏ” lắm à?”
“Nhìn kỹ thì cũng giống đấy.” Cô nói mà cười.
Còn người đàn ông khi nghe xong, liền tiến đến gần cô hơn, và rồi trực tiếp ngồi hẳn lên bàn làm việc, dùng ngón tay trỏ nâng cằm đối phương lên, mặt đối mặt, mắt nhìn ma mị, rồi nói:
“Đào mỏ, làm sao vui bằng “đào” em.”
“Lưu manh.”
Miệng thì mắng người, chứ bàn tay nghịch ngợm lại đang mạnh dạn chạm vào áo sơ mi của người đàn ông với ý định cởi từng chiếc cúc, nhưng xui sao bị hắn bắt bài, bàn tay cũng bị giữ lại.
“Đừng đùa với lửa, khi sức khỏe em không đủ tốt.”
“Còn chưa thử, sao anh biết tôi không đủ tốt?”
Lữ Minh Trâm căn bản đã trỗi dậy phong cách bá đạo rồi, vừa nãy còn mệt mỏi, đau đầu chứ giờ là chỉ muốn “ăn thịt” đàn ông.
Bị nắm tay này, thì cô dùng tay kia chạm vào yết hầu nam tính đầy sức nóng.
“Tiểu thư, đừng làm loạn.” Hắn hơi cau mày, đồng thời giữ nốt bàn tay hư hỏng ấy.
“Sao thế, anh sợ tôi à?”
Nhận được một câu hỏi, mà Huyền Ảnh Cơ chỉ biết cười nhạt.
Hắn vừa vuốt má cô, vừa nói:
“Phải, tôi sợ em sẽ ngất trên giường.”
Hắn phán một câu xanh rờn, làm cô nàng không sợ cũng phải rén ngang hông.
Nhớ kỹ lại thì lần trước “động thân” mặc dù hắn bị thương, nhưng so về mặc sức lực lẫn sự dẻo dai thì lại tốt vô cùng.
Tuy cô cũng không kém cạnh hắn gì mấy, ngặt nỗi hiện tại sức khỏe cô không tốt thì căn bản không nên lấy trứng chọi đá.
“Coi như hôm nay anh giỏi hơn tôi, khi khác nhất định bổn tiểu thư sẽ cho anh biết mặt.” Cô vênh váo cảnh báo.
Hắn nghe thấy rồi lại bật cười khinh khỉnh: “Thế nhanh khoẻ đi, tôi đợi.”
“Thế bón cháo tiếp đi.
Còn nữa, tối nay phải ở lại đây chăm sóc tôi, nghe chưa?”
“Không nghe.”
Miệng bảo không nghe chứ hai tay thì rất chi là thành thật việc bê tô cháo lên để bón tiếp cho cô ăn.
“Ăn nhanh lên.”
Lần đầu tiên được đàn ông cưng chiều, nên trong lòng Lữ Minh Trâm có nhiều cảm xúc thật đặc biệt, cứ phải cười cười mỉm chi, đón nhận sự chăm sóc từ hắn ta trong niềm hạnh phúc.
“Anh ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.”
“Thế tắm chưa?”
“Em định rủ tôi tắm chung?”
Hắn hỏi và mắt thì nhìn cô chằm chằm như nửa thật nửa đùa.
Ý là muốn trêu cho cô ngại, nào ngờ Lữ Minh Trâm vẫn bình thản mà đáp:
“Nếu anh muốn, tôi ngại gì không chiều.”
“Nước lạnh không thể, nhưng nước ấm thì có thể nhỉ?” Huyền Ảnh Cơ híp nhẹ đôi mắt quyền lực.
Có vẻ như hắn đang nói thật, muốn tắm cùng cô cũng là thật...
“Ngâm nước khoảng mười phút cũng không sao.” Lữ Minh Trâm vẫn láu lỉnh đùa dai tới cùng.
Ngay sau đó, hắn ta lại bỏ tô cháo xuống bàn, rồi dứt khoát bế cô đi vào phòng tắm.
“Anh muốn vậy thật à?”
“Chứ em tưởng tôi đùa?”
“Không, muốn nhắc cho anh nhớ rằng đây là phòng của tôi, nên quần áo của anh không có ở đây.”
“Không có thì cởi trần.”
Lữ Minh Trâm được đặt vào bồn tắm, Huyền Ảnh Cơ cũng theo cô vào đó.
Sau ba giây, nước ấm đã từ từ làm ướt cơ thể cả hai.
Trước ánh mắt thâm tình luôn nhìn về nhau, âm giọng cô gái nhẹ nhàng vang lên:
“Ở bên tôi có thể sẽ chịu nhiều áp lực, nhưng tôi nhất định bảo vệ được anh.”
“Ừm, Huyền Ảnh Cơ tôi sẽ nương tựa vào tình yêu của em mà bước tiếp.”.