Trần Ngộ không thể nào ngờ được chuyện chỉ có trên phim và tiểu thuyết lại xảy ra với mình.
Tiếng đập cửa ở phía ngoài vẫn vang lên liên tục, nhưng con dao gọt hoa quả ở trên cổ anh không chịu buông ra.
Mạch máu xanh yếu ớt kề cận với lưỡi dao, máy lạnh vẫn đang mở, Trần Ngộ liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Ai?" Sau lưng anh, một người đàn ông đeo khẩu trang đen mặc dù trời nắng to, thấp giọng hỏi.
Ngón tay Trần Ngộ hơi run rẩy: "Không có ai đâu..
Chắc là, thức ăn của tôi được giao đến."
Người đàn ông không hề lên tiếng, dường như đang cân nhắc tính đáng tin trong lời nói của anh.
Không lâu sau đó, tiếng đập cửa dứt hẳn, thay vào là âm thanh "Ong ong" chấn động, Trần Ngộ ngước cổ, cố gắng để lưỡi dao cách xa một chút, cẩn thận từng li mở miệng: "Điện thoại.."
Người đàn ông cũng không để ý tới, thò tay qua tủ đầu giường lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một dãy số mới không nói gì.
Nhưng hắn cũng không nhận, mà là đến lúc đầu bên kia dập máy mới tiện tay vứt lên giường.
Vừa nhẹ nhàng thở ra, điện thoại vẫn cố chấp đổ chuông lần hai.
Trần Ngộ nuốt một ngụm nước bọt: "Nếu tôi không mở cửa lấy hàng..
e là anh ta vẫn sẽ kiên trì gọi."
Hắn trừng mắt liếc anh một cái.
"Câm miệng."
Trần Ngộ tuân lệnh ngậm miệng lại, nhưng bụng hắn lại không thức thời như vậy, vang lên hai tiếng ột ột.
Trần Ngộ vừa xấu hổ vừa sợ hãi nói: "Tôi đói bụng rồi.."
Người đàn ông trầm mặc cả buổi, lúc di động lại đổ hồi chuông thứ tư, hắn mới túm cổ áo Trần Ngộ đến cạnh cửa, con dao hoa quả được đặt kế bên hông anh, thấp giọng uy hiếp: "Đừng có bịp với tôi."
Trần Ngộ hoảng hốt lắc đầu, nơm nớp hé mở cánh cửa ra một chút.
Là anh chàng giao hàng, mặt đầy oán trách.
"Tôi gõ cửa, gọi điện đã mấy chục lần, anh đang ở nhà mà lại không ra lấy.
Nếu anh không lấy hàng thì tôi phải trả lại cửa tiệm, anh nói xem nếu thật sự như vậy thì tính sao?"
Sắc mặt của Trần Ngộ tái nhợt, người đàn ông mặc dù giấu mình sau cửa nhưng không thể trốn tránh sự tồn tại của con dao bên hông, anh không thể xem thường được.
Anh chàng giao hàng sau khi lốp ba lốp bốp nói một tràng mới để ý đến sắc mặt của Trần Ngộ, thật sự rất khó coi, không nhịn được mà hỏi: "Anh làm sao vậy, bị bệnh à?"
"Tôi.." Trần Ngộ chỉ vừa mới nói một tiếng đã mơ hồ cảm nhận được lưỡi dao nhích đến mình càng gần hơn.
Anh không dám nói nữa, vội vàng lắc đầu, đưa tay đón lấy thức ăn ngoài của mình: "Không sao đâu, làm phiền cậu rồi."
Anh chàng giao hàng liếc nhìn anh, chỉ cảm thấy sắc mặt của đối phương không khác với say nắng là bao, nhưng trong phòng lại luôn toả ra từng tia mát lạnh khiến anh ta không khỏi cảm thấy nghi hoặc, đưa túi thức ăn, lại nhịn không được dong dài nhắc nhở: "Hôm nay trời nắng to, anh nên cẩn thận chút."
Trần Ngộ gật nhẹ đầu, dưới mũi dao đang uy hiếp bối rối mở miệng: "Tôi không sao, cảm ơn cậu nhé."
Bên ngoài, trên trán anh giao hàng đổ đầy mồ hôi, anh ta vẫn còn muốn đi vào bên trong nhìn, Trần Ngộ hơi mất tự nhiên, che chắn tầm mắt anh ta: "Thật sự không có gì."
Chàng trai nhếch miệng cười: "Được rồi.
Chúc ngài ăn ngon miệng, nhớ đánh giá tốt nhé."
Anh ta vừa mới xoay xoay người, liền nghe thấy tiếng đóng nặng nề của cửa chống trộm, cảm thấy kỳ lạ mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó mới đi về hướng thang máy, lầm bầm trong miệng.
"Khách hàng này đúng thật là một đại gia đặc biệt."
Anh chàng bên ngoài vừa rời đi, Trần Ngộ liền bị người đàn ông túm vào.
Trần Ngộ bị quăng vào cửa, lưng đập vào bề mặt cứng rắn, đau đến ép nước mắt chảy ra.
Anh cau mày, cắn răng không dám lên tiếng, dùng tay hết sức nắm chặt túi đồ ăn.
Người nọ nhíu mày nhìn anh: "Cậu không nên giở trò."
Trần Ngộ không nói lời nào, nghĩ thầm, nếu đổi lại người bị dao kề cổ là hắn, thử hỏi hắn còn dám giở trò gì.
Người đàn ông thấy anh không mở miệng, bèn cười lạnh: "Bỏ đi, có cho cậu cũng không dám."
Trần Ngộ giương mắt nhìn hắn, tức giận cùng đau đớn khiến anh mất đi lý trí, khiêu khích nói: "Tôi không biết anh đang sợ hãi cái gì, đang trốn tránh ai, nhưng có bản lĩnh thì bớt nói nhảm, trực tiếp một dao giết tôi đi."
Vành mắt đỏ của anh trừng thẳng vào người đàn ông, đôi mắt ươn ướt, áo ngủ ngắn tay bị tóm qua kéo lại mà trở nên rộng thùng thình, lộ ra bả vai tái nhợt.
Một bộ dáng bị người chà đạp.
Yết hầu của người đàn ông khẽ trượt lên xuống.
"Cậu.."
Trần Ngộ theo tầm mắt của hắn nhìn sang, không khỏi rụt rụt bả vai, phẫn nộ không thôi: "Anh đang nhìn cái mẹ gì vậy? Có cái gì hay mà xem?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Cậu còn nói lời nào, tôi sẽ không chỉ nhìn thôi đâu."
Ánh mắt của hắn thẳng thừng đảo qua cổ, bờ môi, sống mũi, cuối cùng mới nhìn lên đôi mắt tràn đầy sợ hãi của anh, cảm thấy cực kỳ sảng khoái: "Sợ à?"
Trần Ngộ cứng rắn chống lại hắn: "Anh dám?"
"Cậu cảm thấy thế nào?" Người đàn ông vừa nói, vừa dùng chân phải chen vào giữa đùi anh, ám muội cọ cọ.
Cả da đầu Trần Ngộ tê dại, túi thức ăn tuột khỏi anh, cánh tay cương cứng không dám chuyển động.
Thanh âm run rẩy phát lên: "Anh.."
Người đàn ông nghiền ngẫm bộ dạng kinh hoàng bấy giờ của Trần Ngộ, dao gọt hoa quả trên hắn bắt đầu di chuyển, mũi dao lạnh lẽo đầy sắc bén đẩy đến phần ngực của áo, trên da một tấc mà xẹt qua, rồi từ ngực đến yết hầu, lại hướng lên trên đôi má.
Lồng ngực Trần Ngộ phập phồng, trong lòng đầy lo sợ, sợ rằng người kia không tiếc mà đâm thẳng vào trong máu của mình.
Người đàn ông tựa như rất hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi này, duỗi tay trái che đi đôi mắt anh.
Đôi mắt của Trần Ngộ bị bàn tay lớn kia che đậy, anh cố gắng mở mắt thật to, nhưng cái gì cũng không thấy rõ, không khỏi càng thêm hoảng loạn.
Không dùng được mắt, cái giác quan khác liền trở nên nhạy đến lợi hại.
Trần Ngộ mẫn cảm mà nhận ra người kia cách mình ngày càng gần.
Dòng khí nóng lực phả vào gáy, anh nhịn không được mà rụt cổ lại.
Một giây sau, người đàn ông liền ngậm lấy vành tai của Trần Ngộ.
Trần Ngộ chưa bao giờ trải qua chuyện này, trong đầu liền "Oanh" một tiếng, anh lập tức mất đi khả năng suy nghĩ.
Bị đầu lưỡi ướt át liếm láp vành tai, là vị trí nhạy cảm sau tai, trái tim của Trần Ngộ nhảy như đánh trống, chân mềm nhũn đến mức không đứng vững, dựa vào cửa mà trượt xuống.
Người đàn ông chăm chú vòng một tay qua eo anh, đưa thân thể anh cùng hắn gần sát dính vào nhau, thấp giọng bên đôi tai đỏ bừng: "Nhạy cảm thế."
Thanh âm không còn khẩu trang càng khàn khàn trầm thấp, mang theo hơi thở gợi dục.
Trần Ngộ thở gấp, anh mấp máy môi, trước mặt vẫn là bóng tối, hình như không còn lời nào để phản bác..