Hôm nay vốn là một ngày thứ sáu bình thường.
Thức dậy khi đồng hồ điểm vào 12 giờ trưa vào mỗi cuối tuần đã dần trở nên bình thường, Trần Ngộ giãy dụa giãn cơ theo thói quen, xoay người híp mắt mộng mị một chút.
Trước tiên, anh đặt đồ ăn bên ngoài, sau đó lười biếng nằm lên giường một lát mới chịu bò đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi qua phòng khách thì thuận tay bật ti vi.
Không biết kênh truyền hình nào đang phát ra tin tức, vì âm thanh nước chảy "Ào ào", Trần Ngộ chỉ mơ hồ nghe thấy vài chữ "vượt ngục", nội dung cụ thể ra sao thì anh không nghe rõ.
Trần Ngộ bình an mà sống qua hơn hai mươi mấy năm, loại tin tức này chưa bao giờ để bụng, trong miệng đầy bọt kem đánh răng, âm thầm nghĩ:
Trước sau đều không yên ổn.
Rửa mặt xong, đi ra ngoài đã đúng lúc tin tức đã hết, hiện tại đang tiếp tục chiếu một bộ phim truyền hình dài dòng, Trần Ngộ chuyển qua một vài kênh, sau đó nhàm chán mà tắt ti vi đi.
Anh vùi người vào trong salon, lười biếng ngáp một cái, vẫn là đang còn buồn ngủ.
Anh vừa mới nhìn vào màn ti vi đen ngòm đánh thêm một giấc, đột nhiên phát ra một tiếng động, vừa nặng nề vừa gấp rút.
Trần Ngộ bị đánh thức, kinh ngạc với tốc độ bên ngoài, anh còn không kịp mang vào đôi dép lê đã chạy vụt ra mở cửa.
Không ngờ khi cánh cửa chỉ vừa hé mở, anh đã rất nhanh bị người tiến vào khống chế hai tay, mặt áo vào cánh cửa lạnh lẽo.
Người đàn ông ở phía sau chỉ trầm giọng nói: "Đừng hét." Con dao gọt hoa quả đã gọn gàng đặt sát cổ anh.
Trần Ngộ bị doạ đến hoảng, trong đầu rất nhanh hiện lên bốn chữ to đùng.
Có trộm vào nhà!
Người đàn ông cũng không đe doạ anh giao tiền ra, chỉ là trầm mặc đứng yên.
Trong lòng Trần Ngộ càng thêm bất an, lúc mở miệng mới phát hiện giọng của mình run rẩy đến thế nào: "Anh là ai? Muốn gì?"
Trần Ngộ không chờ được câu trả lời, suy đoán rằng người đàn ông không chỉ đơn giản muốn cướp bóc.
Cánh tay bị dùng sức đến ngứa ngáy, anh thống khổ nhíu mày, thử giảng hoà cùng hắn: "Anh có thể buông tay tôi ra không? Tuyệt đối tôi không la hét đâu.
Cánh...!cánh tay tôi đau quá."
Người đàn ông vẫn là không để ý tới anh, tâm lý của Trần Ngộ càng thêm lạnh, càng thêm bất an, nghĩ thầm loại tội phạm vô dục vô cầu(*) này có thể là một kẻ liều mạng, càng sợ hãi càng không khỏi bổ não mình hàng trăm cái chết kinh sợ.
(*) Raw: 无欲无求: Không có dục vọng không có mưu cầu.
Cánh tay nhỏ của Trần Ngộ bắt đầu bị chuột rút, trong lòng bàn tay của người đàn ông run rẩy không thôi.
Người kia rốt cuộc cũng chịu buông lỏng, nhưng lại quơ quơ dao trong tay, đồng thời đứng chặn ở cửa, ý bảo anh đừng làm loạn.
Trần Ngộ lúc bấy giờ mới nhìn rõ, người đàn ông trước mặt thật cao lớn, cơ bắp dưới áo tay ngắn màu đen hiện ra đường cong rõ ràng, mang theo tính xâm chiếm, trời đang rất nóng mà hắn lại đeo khẩu trang, hiển nhiên là không muốn bị người khác nhận ra.
Trần Ngộ vuốt vuốt cánh tay đang run lẩy bẩy của mình, cẩn thận từng li dò xét người đàn ông, thầm nghĩ hắn cũng không có ý làm bị thương ai, liền lại hỏi: "Anh rốt cuộc muốn gì?"
Người đàn ông lạnh lùng nhìn anh.
"Câm miệng."
Trong lòng của Trần Ngộ rất nhanh đã tính toán ra sức lực hai bên chênh lệch rất lớn, từ đó cho ra kết luận nếu đơn độc phảng kháng thì tỉ lệ thắng chắc chắn bằng không, cho nên nếu cứ cứng cỏi đối chọi như thế thật không sáng suốt, chi bằng ngoan ngoãn ngậm miệng thì hơn.
Người đàn ông ép Trần Ngộ về phòng, đá văng ghế sô pha lười sang một bên, để Trần Ngộ ngồi yên trên ghế, sau đó từ trong ba lô móc ra một sợi dây thừng.
Cửa lại bị gõ vang lần nữa.
...
Dao gọt trái cây trong tay người đàn ông lại nhanh như chớp mà kề vào cổ Trần Ngộ, trong một khắc này, Trần Ngộ sợ đến mức hô hấp gần như trì trệ, theo phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.
Sống chết có số, phú quý do trời.
Trong cái nháy mắt, anh dường như không sợ nữa mà nghĩ rất nhiều.
Cũng may, hữu kinh vô hiểm (*), bên ngoài anh chàng giao hàng đã an toàn rời đi, vậy mà anh lại không thể cứu chính mình, nhưng tốt xấu nhất quyết cũng không muốn kéo người khác xuống nước, xem như là cuối đời gây công đức đi.
(*) Raw: 有惊无险: gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm..