Mùa hè năm 2009.
Ngõ Ngô Đồng, Bắc Kinh.
"Số 47, cậu chỉ cần đi về phía trước hai bước là đến rồi."
Tống Thanh Yến dừng bước, quay đầu nhìn số nhà trên tường.
Chữ viết màu bạch kim rõ ràng ngay ngắn.
Số 45 ngõ Ngô Đồng.
Anh cười, đúng thật là phải đi thêm hai bước nữa.
Ninh Cận dừng lại bên cạnh anh.
Thiếu niên cầm áo khoác da trên tay, đang cau mày gửi tin nhắn cho ai đó.
Cả người đều là dáng vẻ rất không kiên nhẫn, có chút khí chất của Diêm Vương.
Mùa hè ở thủ đô oi bức, khiến cho tâm tình mọi người cũng đều trở nên nóng nảy.
Hàng cây ngô đồng trong ngõ rất tốt, xanh um tươi mát.
Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, chiếu xuống dưới chân họ.
Tống Thanh Yến nhìn qua hai lần: "Cậu không đi về à?"
Ninh Cận tặc lưỡi, đút điện thoại vào túi: "Về chứ, đây không phải là trả lời tin ngắn sợ cậu đợi không nổi nên để cậu đi trước sao."
Tống Thanh Yến đáp lại một tiếng.
Hai thiếu niên đứng cạnh nhau, giẫm lên ánh mặt trời, phía sau là hoàng hôn.
Số 47 ngõ Ngô Đồng là nhà của Ninh Cận, công việc bán thời gian của Tống Thanh Yến hôm nay đến lượt anh được nghỉ.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, vừa đúng lúc cả anh và Ninh Cận đều chưa làm bài tập.
Vậy nên hôm nay hai người dứt khoát đến nhà Ninh Cận để làm.
Dù sao trong nhà cũng không có ai, lạnh lẽo hiu quạnh.
Ninh Cận nói như vậy.
"Uyển Uyển, hôm nay cậu không đi ăn kem với bọn tớ à?"
Cổng trường trung học số 24 xe cộ tấp nập, vừa đúng lúc học sinh cấp 3 tan học.
Cô gái nhỏ đang đứng ở cổng trường với chiếc ba lô màu be trên lưng, mái tóc xõa xuống, bên phải còn có một chiếc kẹp tóc ngôi sao màu hồng.
Hai má còn có chút mỡ má trẻ con, hiện tại có hơi ửng hồng.
Rất dễ thương.
Cô nhíu mày, có chút phiền muộn: "Không được, hôm nay anh trai tớ về nhà."
Nữ sinh đi cùng cô thở dài: "Vậy được thôi, bọn tớ đi trước nhé?"
Ninh Uyển gật đầu: "Tạm biệt."
Hôm nay không đi thì thôi vậy, Ninh Uyển không ở lại quá lâu.
Xe của nhà đã đậu bên kia đường, Ninh Uyển liếc mắt một cái liền tìm thấy.
Cô bước tới mở cửa xe, chào hỏi với tài xế.
Sau đó có chút buồn chán.
Ninh Cận luôn không cho cô ăn kem, hôm nay còn đặc biệt gửi tin nhắn bảo cô về nhà sớm, không được lang thang bên ngoài.
Thật đáng ghét mà.
Con gái ăn kem thì làm sao?
Nhà họ bị phá sản thậm chí không đủ tiền mua kem hay gì?
Trường trung học số 24 cách ngõ Ngô Đồng không xa, đi ô tô chỉ mất khoảng năm phút.
Với những suy nghĩ hoang đường như vậy, chớp mắt đã đến rồi.
Ninh Uyển xuống xe đi vào nhà.
Trong tủ lạnh vẫn còn kem lúc trước cô mua, cô lén ăn một cái hẳn cũng không có vấn đề gì.
Ninh Cận đang ngồi trong phòng khách cùng Tống Thanh Yến thảo luận về đề tài, quay đầu lại liền thấy em gái mình lén lút đổi giày như ăn trộm, sau đó đi vào bếp.
Không cần nghĩ cũng biết cô định làm gì.
"Ninh Uyển, không được ăn."
Cô gái nhỏ tức giận: "Ăn một cái cũng không được à?"
"Không được, qua đây làm bài tập về nhà đi."
Ninh Uyển dừng lại ở cửa phòng bếp, dậm chân xuống sàn nhà.
Nhưng vẫn là cam chịu số phận mà đi ra phòng khách.
Vừa bước ra, cô đã phát hiện trên sô pha còn có một anh trai.
Anh trai này sinh ra cũng thật là đẹp trai.
Mắt phượng hoàng, chân mày kiếm mi.
Tóc có chút lộn xộn, che đi đôi lông mày, mũi thẳng, môi mỏng.
Mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng đơn giản, giống như một khiêm khiêm công tử bước ra từ trong sách.
Ninh Uyển nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được trong đầu câu "khiêm khiêm công tử ôn nhuận như ngọc" này.
Vậy vì cô ngay lập tức trở nên dè dặt, bước từng bước nhỏ đến.
Ninh Cận đưa cho cô một cái đệm ngồi.
"Anh, đây là bạn học của anh à?"
Ninh Cận cầm cây bút trong tay, thoăn thoắt viết lên giấy: "Ừ, bạn học."
Dáng vẻ sống dở chết dở hờ hững của anh Ninh Uyển nhìn mà phát bực, cô gái nhỏ lấy bút đâm hai nhát vào chân Ninh Cận: "Anh lại thế này..."
Ninh Cận đau đớn vì bị đâm: "Làm sao vậy?"
Tống Thanh Yến nhìn bộ dạng này của hai người, có chút không kìm được nụ cười trên khóe miệng.
Có chút giống như hai chú chó đang xù lông.
Ninh Uyển không thèm để ý đến anh nữa, cúi đầu bắt đầu làm bài tập toán.
Ninh Cận nhìn chằm chằm cô một hồi, cơn giận không thể trút ra.
Nhưng dù sao đó cũng là em gái, anh cũng chỉ có một đứa em gái này, càng không thể đánh nhau như với em trai nhà người ta.
Cuối cùng cũng là cam chịu số phận tiếp tục viết gì đó.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, trong một khoảnh khắc chỉ có tiếng bút viết trên trang giấy và tiếng gõ bàn phím.
Cho đến khi Ninh Uyển vướng phải một bài toán lớn, trong phòng lại bắt đầu xuất hiện những âm thanh.
Tiếng cô gái cắn đầu bút.
Ninh Cận bấy giờ vẫn còn tức giận, nhất quyết giả chết.
Tống Thanh Yến nhìn không nổi nữa, anh nghiêng người về phía Ninh Uyển.
Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào câu hỏi lớn trống không.
Thiếu niên thanh âm trong trẻo, anh hỏi: "Không biết câu này có phải không?"
Ninh Uyển sửng sốt, cô không dám ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Yến.
Cô cúi đầu rất thấp, thanh âm cũng rất nhỏ: "Vâng."
Thiếu niên khẽ cười, ra hiệu Ninh Uyển đưa bút cho mình.
Câu hỏi lớn cuối cùng trong đề toán thật sự rất khó, Ninh Uyển suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ là có chút suy nghĩ lộn xộn mà thôi.
Tống Thanh Yến không nhanh không chậm vẽ hai đường kẻ phụ trên biểu đồ, lại viết thêm vài công thức vào giấy nháp.
"Trước tiên em tự mình xem xem, như này có thể giải ra được chưa."
Ninh Uyển nằm bò xuống xem hai phút: "Có thể, cám ơn anh."
"Cám ơn ca ca~"
Giọng nói của Ninh Cận truyền đến, nhưng có chút kỳ quái.
Tống Thanh Yến ngước mắt lên nhìn, liền thấy Ninh Cận bỏ đề tài của mình qua một bên, bắt chước lời nói của Ninh Uyển.
Ninh Cận: "Quan hệ của hai người cũng thật tốt nhỉ, còn cảm ơn ca ca."
"Anh phiền thật đó." Ninh Uyển nói.
Hai anh em nhìn nhau một hồi, Ninh Cận nghiến răng nói: "Tối nay ăn gì?"
Đây là đang âm ầm thỏa hiệp.
Nhưng cô gái nhỏ vẫn không thèm nhìn anh, cúi đầu tiếp tục giải toán: "Tối nay dì Ngô không tới, anh ra ngoài mua chút gì đó đi.
Anh, em muốn ăn thịt nướng ở hàng phía đông."
Ninh Cận đáp lại cô: "Em thật phiền phức."
Ninh Uyển nhịn không nổi nữa, giơ tay muốn đánh anh.
Ninh Cận không cho cô cơ hội này, liền đứng dậy đi ra cửa.
Còn không quên nháy mắt với Tống Thanh Yến: "Cậu đừng đi, ở lại ăn đi."
Tuyệt không cho Tống Thanh Yến cơ hội từ chối, cửa nhanh chóng đã đóng lại.
Căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Mùa hè bao giờ cũng có những âm thanh ồn ào, tiếng trẻ con nô đùa ngoài đầu ngõ, tiếng những con ve sầu lấp trong gốc cây hết con này đến con khác kêu râm ran.
Tất cả tạo thêm bầu không khí cho căn phòng.
Ninh Uyển viết xong câu hỏi cuối cùng, bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.
"Anh, anh với anh trai em học cùng lớp sao?"
Tống Thanh Yến dừng tay, rất tự nhiên trả lời: "Đúng vậy."
"Ồ, vậy là anh bằng tuổi anh trai em ạ?"
Tống Thanh Yến cười lắc đầu: "Không, năm nay anh 19 tuổi."
"Anh mới 19 tuổi đã học năm 3 rồi?"
Cô gái nhỏ nói xong lời này ánh mắt liền sáng lấp lánh, như thể đang nhìn một nhân vật vĩ đại nào đó.
Tống Thanh Yến bị cô nhìn đến mức có chút ngượng ngùng: "Ừm...anh đi học rất sớm."
"Hẳn là rất lợi hại."
Ninh Uyển cười, để lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu: "Em tên là Ninh Uyển."
"Anh là Tống Thanh Yến."
Cô gái nhỏ thu dọn bài tập, dương dương tự đắc nói: "Thật tốt, sau này đến trường em có thể khoe rồi."
Tống Thanh Yến không biết tại sao.
Ninh Uyển nháy mắt với anh: "Ra ngoài có thể nói em đã quen một anh trai rất lợi hại, 19 tuổi, đang học Đại học Thanh Hoa, còn là sinh viên năm 3 rồi.
Đây là lần đầu tiên em gặp người lợi hại như vậy.
Anh, anh là thiên tài sao?"
Từ "thiên tài" này Tống Thanh Yến đã nghe rất nhiều lần.
Từ khi còn rất nhỏ, khi mọi người xung quanh thấy anh cầm đủ loại tài liệu nâng cao không phù hợp với độ tuổi của mình, có người không hiểu nổi, nhưng cũng có người nói, anh là thiên tài.
Sau khi đi học rồi lại càng có nhiều người nói vậy.
Nói nhiều đến mức anh nghe có chút lãnh đạm.
Nhưng hôm nay, trong thời khắc này, khi Ninh Uyển dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh đột nhiên có chút xúc động.
Ninh Uyển vẫn tiếp tục tán dương: "Thiên tài đều sẽ được rất nhiều người yêu thích."
Lần này Tống Thanh Yến không trả lời.
Anh không biết có nhiều người thích mình không, hay thậm chí không tìm thấy một ai.
Chỉ là chủ đề này không kéo dài quá lâu, Ninh Cận đã mở cửa trở về.
Sắc trời dần tối, Ninh Cận mang về một túi thịt nướng lớn đi vào phòng khách.
Vẻ mặt hung dữ như thể sắp ăn thịt người, Tống Thanh Yến và Ninh Uyển ngước đầu nhìn, cảm thấy giây tiếp theo anh ấy sẽ mắng người.
Nhưng may thay, anh ấy không nói lời gì khó nghe.
Ninh Cận bày thịt nướng ra, nói: "Các vị tổ tông, dùng bữa thôi."
Tống Thanh Yến hùa theo anh, cũng không chịu thua thiệt: "Đa tạ Ninh công công."
"Ông nội cậu, Tống Thanh Yến."
May là trò hề này không kéo dài quá lâu, ba người cuối cùng cũng chịu dừng lại mà yên tĩnh dùng bữa.
Ninh Cận thỉnh thoảng sẽ nói và câu với Tống Thanh Yến, Ninh Uyển cũng không xen vào.
Ngoan ngoãn ăn phần thịt nướng của mình, giống như một chú chuột hamster.
"Công việc bán thời gian đó của cậu phải làm đến khi nào?"
Ninh Cận vừa nói xong bèn nhổ miếng ngô trong miệng vào thùng rác: "Ngô này chưa chín, đừng ăn cái này nữa."
Tống Thanh Yến: "Chưa định."
Ninh Cận liền đáp: "Dừng lại nghe tôi nói đã, mấy ngày trước giáo viên nói với tôi có con của một người họ hàng đang tìm gia sư.
Thầy ấy không tìm thấy cậu, bảo tôi chuyển lời cho cậu."
"Cảm ơn.
Để tôi xem đã, có lẽ sẽ sớm không làm nữa."
Ninh Cận nhìn anh hai cái, cuối cùng cúi đầu ăn xiên thịt cừu: "Còn cảm ơn nữa, sao cậu không nói cảm ơn "ca ca" đi? Với tôi mà còn khách khí như vậy, đại ca."
Tống Thanh Yến mỉm cười, không nói gì.
Ninh Uyển nhìn Ninh Cận: "Anh làm sao không biết xấu hổ còn gọi anh ấy là đại ca.
Anh còn lớn hơn người ta một tuổi."
"Em nói nhiều vậy, thật phiền phức."
Ninh Uyển sắc mặt không đổi: "Hai chúng ta tuyệt giao."
Hai người ở nhà đã quen như vậy, Ninh Cận đáp lại rất thuận miệng: "Học sinh tiểu học à mà còn tuyệt giao? Em có cần anh giơ ngón tay cái lên cho em không?"
Ninh Uyển không thèm để ý đến anh nữa.
Ninh Cận vẫn còn muốn trêu chọc cô, Tống Thanh Yến đã ra tay.
Anh cầm cánh gà nướng đưa cho Ninh Cận: "Cái này mùi vị không tồi."
"Thật hay giả vậy? Để tôi thử xem."
Hai giây sau, một lần nữa miếng thịt cắn dở lại bị quăng vào thùng rác.
Ninh Cận sụp đổ hoàn toàn: "Anh trai nướng thịt hôm nay vội lắm sao? Tôi chỉ mua vài cái này mà đến một nửa đều chưa chín!"
Ninh Uyển rất bình tĩnh nói: "Em còn tưởng là do anh nướng đó.".