Ngõ Ô Y

Hồng Phất lớn lên ở hậu viện nhà họ Ngô, dẫu không bằng Tiểu Thất bên cạnh lão thái thái, nhưng nói gì cũng là cô nương chốn khuê phòng, nào đã gặp lưu manh xó chợ bao giờ? Vô tình bị kéo tay khiến nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng, cũng may Tạ Tế Đường đến kịp, chụp tay gã ta trở ngược ra sau lưng – y xuất thân nhà võ, có đến bốn năm tên lưu manh như thế cũng không sợ.

Gã say quỳ xuống đất la lối “lão gia phu nhân tha mạng”, sợ gây chú ý với người qua đường làm hỏng thanh danh Hồng Phất, Tạ Tế Đường không truy vấn thêm, nhấc chân đạp gã vào góc tường, lệnh nằm sấp trên đất nửa canh giờ, cấm tiệt ngẩng đầu.

Điều này khiến Hồng Phất khó hiểu, đợi khi lên xe ra khỏi ngõ, nàng mới vén rèm lên hỏi người đang đánh xe.

Người đánh xe mắt nhìn thẳng, “Ở kinh thành cứ mười bước một trạm gác, năm bước một đồn gác, ai biết chỗ nào có ám tiễn, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đánh một trận rồi thôi, không cần phải để hắn biết chúng ta là ai.” Nói đoạn, y nghiêng đầu hỏi, “Cô không bị thương chỗ nào chứ?” Nếu bị thương thì y khó mà ăn nói với phu nhân.

“Không có.” Chỉ là thất kinh quá, cộng thêm buồn nôn.

Vó ngựa cà lộc cà lộc, Hồng Phất muốn hỏi y nữa, nhưng cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc, thế là chậm rãi thu tay về, đang định buông rèm thì bỗng nghe y nói, “Ta là quan nô mấy đời ở Lý gia, khó thoát được nô tích, còn cô vẫn có tương lai sáng sủa đang chờ.” Một cô nương như hoa như ngọc chớ lãng phí thời gian công sức với một người góa vợ như y làm gì.

Xem ra y đã biết rồi, cũng tốt, “Ta sẵn lòng!” Nàng khép rèm lại.

“…” Tạ Tế Đường ngoái đầu, ngẩn ngơ nhìn tấm rèm rung động, không hiểu sao nha đầu kia lại giận dỗi.

Xe ngựa ra khỏi ngõ, đội ngũ vận chuyển của Lý trạch đang dừng trong rừng cây cạnh bờ sông, thấy bọn họ về, hai nam hầu cùng một tiểu nha đầu vội vã đi tới.

Nam hầu nhận lấy dây cương từ tay Tạ Tế Đường, còn tiểu nha đầu thì bò vào xe.

Vén rèm lên, người bên trong và người ngoài xe nhìn nhau, mỗi người mang nặng tâm sự.

Cứ thế hai hôm, nhân lúc báo cáo doanh thu của điền trang với Tiểu Thất, Tạ Tế Đường sẵn dịp thưa chuyện riêng với nàng.

“Tôi đã gặp mấy người ma ma nói rồi, thôi thì cứ chọn người lo ươm giống ở sân sau đi.” Trượng phu người ấy mới qua đời, khá cân xứng với y.

Tiểu Thất đang giở sổ sách, nghe y nói mà chưa phản ứng kịp, đến khi định thần, nàng đánh mắt nhìn Hồng Phất đang mài mực, chỉ thấy nha đầu đó khựng lại, ngón tay nắm nghiên mực trắng bệch. Cũng chẳng rõ rốt cuộc giữa hai người họ có chuyện gì, nghĩ một lúc, nàng nói với Tạ Tế Đường, “Chuyện hôn nhân đại sự, tốt nhất vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng.”


“Không cần, tôi báo trước với phu nhân một tiếng, có gì chọn ngày để cô ấy chuyển sang là được.” Tạ Tế Đường không cho rằng đó là đại sự.

“…” Quả không hổ là người ai đó nhìn trúng, vật hợp theo loài, “Thế này đi, để ta và ma ma bàn bạc lại đã, dù gì huynh cũng là đại quản sự nhà chúng ta, không thể lo liệu hôn sự qua loa được, nói ra cũng xấu hổ.”

Nữ chủ nhân đã lên tiếng, Tạ Tế Đường không nói gì thêm, chắp tay lui xuống.

Y đi rồi, bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng, Tiểu Thất không hỏi chuyện Hồng Phất, mà trước hết tìm cớ sai Phương Như đang sửa sang kệ sách ở đằng sau ra ngoài.

Phương Như vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bên bàn.

Tiểu Thất đặt sổ xuống, nhìn Hồng Phất im lặng nãy giờ, đang không biết nên hỏi thế nào thì nha đầu kia đã lên tiếng, “Hôm nay phòng thêu sẽ phát đồ mùa Đông, em đi xem thế nào.”

“… Đi đi.” Nha đầu này kín miệng, nàng ấy đã không muốn nói thì có hỏi cũng không được, đành để nàng ấy tự gặm nhấm nỗi buồn, còn về hôn sự của Tạ Tế Đường… thôi thì cho y chờ vậy.

***

Vào tháng Mười, tiết trời ngày một lạnh dần, hơi thở ra hóa thành sương trắng.

Đến giờ vẫn chưa có lấy tin tức nào từ Nam Lãng, không rõ bao giờ Lý Sở mới về, Tiểu Thất chỉ biết ở nhà suốt ngày, thỉnh thoảng lại đến Ngô trạch hay chỗ của Mã Khê Liên dạo chơi.

Hồi trước còn có thể may vá thêu thùa giết thời gian, bây giờ cũng chỉ có quần áo của hắn với Hằng Nhi mới có thể khiến nàng cầm kim, nói gì đến mấy việc lặt vặt như làm băng đeo trán cho Ngô lão thái thái, đúng là càng nghỉ càng lười.

Còn về phía Ngô Thiếu Quân, nàng không dám sang đó nữa, chỉ thỉnh thoảng bảo Thanh Liên đưa ít điểm tâm qua, lâu lâu có thứ gì hiếm thì cũng cho người đem đến, bên kia cũng vậy.

Từ khi mẹ chồng Ngô Thiếu Quân lên kinh, nàng bị nhốt ở phủ suốt, vất vả lắm mới có dịp về Ngô trạch một chuyến, vậy mà Mã thị lại suốt ngày lải nhải bên tai, cũng chỉ là khuyên nàng mau chóng đuổi Lan di nương đi.


“Hôm nay em đem sâm núi đến cho lão thái thái, nghe Hồng Thược bảo hôm trước Cửu tiểu thư về nhà, Đại thái thái kéo nàng đến chỗ lão thái thái khóc nửa buổi, nhưng lão thái thái không nói một câu.” Thanh Liên đỡ vòng lụa bằng đầu gối, quấn chỉ quanh ống chỉ.

Tiểu Thất đang cầm kim lớn thêu giày, tối qua chuẩn bị y phục cho hắn mới phát hiện thiếu hai miếng đệm giày, tính đến phòng thêu tìm, nhưng nhìn quanh cũng chẳng có cặp nào ổn, không phải đường khâu quá thưa thì là hoa văn khó coi, đành đích thân làm, “Nói gì Cửu tiểu thư, ngay mấy người như Gia Ấn huynh đó, hễ đã thành hôn thì sẽ không có chuyện để trong nhà làm chủ. Đại thái thái hồ đồ thì thôi, lão thái thái có thể hồ đồ theo bà ấy được sao?” Lại bảo Thanh Liên cầm cái đê trên bàn đến, “Đang yên đang lành, Đại thái thái khóc lóc làm gì?”

“Bảo là Lan di nương ở Mạc gia đã mang thai, chắc là muốn lão thái thái nghĩ cách giúp.” Thanh Liên trả lời.

Tiểu Thất khựng lại, thầm nhủ, Thiếu Quân đã bỏ lỡ một lần cơ hội với Lan di nương, không thể kiểm soát được nàng ta, mà nay đã có con, sợ sau này lại càng khó kiểm soát nữa, kế trước mắt không phải là tranh đấu với nàng ta, cũng chẳng phải đến chỗ Mạc Trường Mạnh khóc lóc, mà người thật sự nên nghĩ cách trấn an là lão phu nhân Mạc gia, đưa bà ấy về Trường Ninh, như thế trong phủ mới có thể lập phép tắc. Được lão thái thái chỉ dạy, có thể Thiếu Quân sẽ sớm tỉnh ngộ, “Nghe nói bây giờ Thanh Phỉ về hầu hạ Thiếu Quân tỷ rồi hả?”

Thanh Liên gật đầu, “Nghe Hồng Thược tỷ nói là Thanh Phỉ thế chỗ Hồng Ngọc, cũng nên đổi từ lâu rồi, Hồng Ngọc vốn ngơ ngơ, cũng không hiểu sao năm đó Cửu tiểu thư lại chọn nàng ta.”

Còn có thể vì sao, sợ nha đầu kia tranh sủng thôi, đáng tiếc phòng được giặc trong lại chẳng phòng nổi giặc ngoài.

“Phu nhân à, hai người bên chỗ chúng ta cũng ồn lắm, nghe nói mới cãi vã với nhà chính, phu nhân không ở đó, liệu có khi nào bị hai ả phá hỏng danh tiếng không?” Tháng nào Dương ma ma cũng cho người đưa tin tới, vì vậy chuyện ở Tần Xuyên các nàng đều biết rõ.

“Cũng vì chuyện đồ mùa Đông mà ra.” Số tiền nàng đưa chắc chắn đủ, chỉ là hai người kia sẽ không bao giờ đích thân làm, nhưng muốn thuê ngoài làm thì phải tự bỏ tiền. Chi phí ở Thạch viện khác với Hạm Đảm viện, ở Hạm Đảm viện bọn họ là khách, đương nhiên sẽ được phục vụ tận tình. Nhưng một khi vào Thạch viện thì sẽ là người nhà, không còn được ưu đãi, tiền tháng chưa bằng một nửa so với ban đầu. Đang giản dị mà sống xa hoa thì dễ, chứ đang sống sung sướng mà bảo phải tiết kiệm, khó thấu trời, khéo oán than lắm rồi. Nhưng hết cách, đấy là gia quy nhà họ Lý, không chịu cũng phải chịu.

“Đại thái thái ở nhà chính có trách tội phu nhân không?” Điều Thanh Liên lo lắng nhất chính là chuyện này.

“Nếu muốn trách thì đã trách từ lâu rồi.” Ngay lần đầu gặp mặt, Tiểu Thất biết Đại bá mẫu ở nhà chính là một bà chủ cần cù tiết kiệm, nhìn ăn mặc của mấy người như Phàn di nương ở Tần Xuyên đi, dù lén lút chi tiêu xa hoa tới đâu cũng không dám thể hiện ra mặt, có thể thấy rõ gia quy cực kỳ nghiêm ngặt. Về tiền tháng và chi tiêu hằng ngày của hai người Mai, Triệu, nàng đã dựa theo tiêu chuẩn năm mình vào cửa mà tăng gấp đôi, những chuyện này cũng được Phàn di nương tiết lộ với Đại thái thái, đúng sai thế nào, bên kia ắt tự có nhận định.

“Cũng phải, giờ bọn họ còn sướng hơn phu nhân hồi đó nhiều, ngày trước mỗi tháng phu nhân chỉ có hai lượng, nay bọn họ được hẳn bốn lượng, ơn lắm rồi đấy, thế mà còn dám nói không đủ.” Nghĩ đến đây, Thanh Liên lại tức tím mặt.

“Đã muốn đi lên, tiền không bao giờ là đủ.” Nào là mua chuộc kẻ khác, nào là đút lót cho người có quyền, có thứ nào cần ít bạc đâu? Nhìn từ góc này, chí ít hai người họ coi như có lòng tiến thủ.


Chủ tớ đang chuyện trò thì bỗng thấy Hồng Phất hớt hải chạy vào, nói là có tin đến từ Nam Lãng.

***

Trong thư phòng ở tiền viện, Tạ Tế Đường thuật lại tin tức không sót một chữ với Tiểu Thất: Thánh chủ bị thương long thể, tất cả quan viên hộ vệ đều bị liên lụy, bao gồm Lý Sở.

“Ngài ấy… thế nào?” Nghe xong tin đưa tới, gam bàn tay Tiểu Thất lạnh toát, dạo này có cảm giác quá may mắn, như thể có chuyện sắp sửa xảy ra, đúng như dự đoán: họa tới rồi.

“Nói là tướng quân bị bắt giam tạm thời.” Tạ Tế Đường trả lời.

“Đại ca ở Đông phủ thì sao?” Không phải Lý Hạ cũng đi theo à? Hắn là trưởng tôn nhà họ Lý, tương lai sẽ là Hán Bắc vương, người hắn muốn bảo lãnh, chắc Thánh chủ cũng sẽ nể nang?

“Đầu tháng nay Đại công tử đã đến Tây Nam tiếp tế cống phẩm, không theo giá hành dinh.” Tạ Tế Đường đáp.

“…” Quá trùng hợp, Lý Hạ vừa đi thì hắn gặp chuyện, không lẽ có người muốn hại hắn? “Tạ quản sự, huynh nhanh đi gọi các tướng công* lo văn thư tới đây, đồng thời kiểm tra lại hết thư từ và sổ sách trong nhà một lần nữa, hễ có chỗ nào không rõ ràng thì đem đến chỗ ta. Ngoài ra, phái người tới các điền trang điều tra, nhất định không được có chuyện kiện cáo mập mờ, nếu có chuyện là phải báo lại với ta ngay. Còn nữa… hai bến tàu ở phía Nam, trước giờ ta vẫn cứ lo, huynh phái người nào cẩn thận qua đó xem sao, quả thực không được thì cứ xóa sạch sổ sách, đảm bảo không được để tên tướng quân xuất hiện.” Dù từ khi nhận hậu viện tới nay nàng vẫn luôn xử lý những chuyện này, nhưng việc lần này quan trọng, vẫn nên kiểm tra lại lần nữa thì hơn, “Trước khi tin tức truyền về kinh, chúng ta phải giải quyết sạch sẽ tất cả.” Nghĩ kỹ một hồi, đoạn quay đầu căn dặn Hồng Phất, “Bắt đầu từ hôm nay, đóng kín cửa sau, mọi chuyện mua sắm do em sai người phụ trách ra ngoài, còn nha đầu thiếu phụ trong phủ không được đeo trang sức vàng bạc, cấm tiệt phô trương, những ai không nghe theo thì báo lại với ta.” Trước khi có tin tức chính thức, Lý trạch cần phải thu mình cần kiệm, đề phòng có kẻ lợi dụng gây chuyện.

(*Tướng công ở đây là cách gọi đàn ông thành niên thời xưa.)

Tạ Tế Đường cẩn thận quan sát vị thiếu phu nhân trước mặt, không ngờ nàng còn nhỏ mà đã suy nghĩ được nhiều đến vậy, cứ tưởng nàng phải khóc lóc đã rồi mới nhớ tới chính sự, “Vậy tôi xin lui lo liệu.” Thực ra ngay khi nhận được tin, y đã cho xử lý hơn phân nửa những chuyện trên rồi.

Tạ Tế Đường vừa đi, Hồng Phất cũng lĩnh mệnh lui xuống, trước khi đi còn định gọi Thanh Liên tới phục vụ, nhưng Tiểu Thất khoát tay, chỉ bảo nàng đóng cửa.

Cửa khép lại, sống lưng căng thẳng bỗng chùng xuống, không phải nàng sợ hay hốt hoảng, chỉ cảm thấy đầu óc trống trơn.

Hắn có ổn không? Hắn là con cháu Lý gia, chắc hẳn sẽ không ai dám làm gì hắn, cùng lắm cũng chỉ mất chức… Phải chăng có kẻ nào cố ý nhắm vào Lý gia? Nhà họ Lý mấy đời thưa thớt, chỉ có mình hắn vào trong quân đội, diệt được hắn, dẫu không khiến Lý gia tổn hại nặng nề, song có thể làm suy yếu thế lực của Lý gia trong quân đội… Nhưng Lý gia không phải là trái hồng mềm, chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, nàng đã nhận được tin thì kiểu gì lão thái gia ở Tần Xuyên và Lý Hạ cũng biết chuyện, bọn họ nhất định sẽ cứu hắn, đúng không?

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự tự vấn tự trả lời…

***


Cùng lúc đó, ở Nam Lãng xa xôi, trong đại trướng hành dinh, Triệu vương đang ngồi trước giường hết lòng mớm thuốc cho phụ vương.

Hoàng đế Đại Chu đã năm mươi tuổi, dùng bàn tay gầy gò trắng bóc hất bát thuốc xuống đất, “Đồ ngu dốt, nhốt ở đất hạt nhiều năm cũng không biết hối cải, dám khinh thường quân thượng, mưu toan phản nghịch, sinh hắn có ích gì, người đâu! Mau đưa người tới, chém đầu hết tất cả lũ sau trướng!”

Triệu vương sợ hãi quỳ sụp xuống đất, “Phụ vương bớt giận, tất cả là do nhi thân hành sự bất cẩn, đã không thể bảo vệ phụ vương cẩn thận, lại không thể dạy dỗ huynh đệ, kính xin phụ vương bảo trọng long thể.”

Chu đế liếc nhìn đứa con thứ ba thấp thỏm quỳ trên đất, hai mắt đục ngầu, “Vết thương trên người ngươi sao rồi?”

Thái y ở bên cạnh vội đi tới bẩm báo, “Bẩm bệ hạ, mũi tên bắn trúng vương gia lệch hai tấc, lại có nhuyễn giáp bảo vệ, không bị thương tới tim.”

“Ngươi đang bị thương, đừng có gắng gượng, đêm đã khuya, sớm về nghỉ đi.” Hoàng đế khoát tay với người dưới đất.

Triệu vương còn định bày tỏ lòng trung thành, song tổng quản nội thị bên cạnh đã lắc đầu với y, Thánh chủ đang bực bội, chớ rước xui xẻo.

Triệu vương đành hành lễ lui ra, rời khỏi hành dinh mười mấy trước, tại nơi ánh đuốc không tới, một tiểu cung nhân cúi đầu đi đến sau lưng hắn.

Nét mặt kính cẩn của Triệu vương từ nãy đến giờ lập tức toát lên vẻ lạnh lẽo, “Tấn vương giờ đang ở đâu?” Trong số các hoàng tử đích xuất thì chỉ còn lại hắn và lão Tứ, chỉ cần hành động lần này thành công, về sau sẽ không còn ai có thể ngáng đường hắn.

“Thị vệ nội đình đã đưa người tới hành dinh rồi ạ.” Tiểu cung nhân thấp giọng báo.

“Còn đám Lý Sở, Ngụy Liêu?” Triệu vương hỏi.

“Người của chúng ta đã trà trộn vào đội canh gác, đúng là bọn họ đang bị giam sau dinh.” Tiểu cung nhân trả lời.

Triệu vương nhếch mép, “Cứ theo kế hoạch mà làm! Giết Lý Sở, giữ Ngụy Liêu.” Giá họa cái chết của Lý Sở cho Ngụy gia, để hai nhà Lý Ngụy cắn nhau, đợi hắn vào được Đông cung thì sẽ hòa giải từ trong, không sợ bọn họ sẽ làm khó hắn.

“Vâng.” Tiểu cung nhân lĩnh mệnh rời đi.

Tiểu cung nhân đi rồi, Triệu vương sải bước đi đến hành dinh Tây Nam, hắn phải tới “trấn an” bào đệ kia mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận