Ngõ Ô Y


Do quá trình sinh nở không suôn sẻ, sản phụ gặp chuyện, nên dưới sự sắp xếp của Lưu thái y, việc hồi phục sau sinh cẩn thận hơn rất nhiều so với thai đầu.

Lý Sở còn gọi Hồng Phất ở hẻm sau về, nàng ấy là người thận trọng, biết cân nhắc sự tình, nếu có nàng thì Tiểu Thất cũng yên tâm hơn.
Cả hai vợ chồng đều cảm thấy có gì đó không ổn trong quá trình sinh lần này, nhưng lại không tìm được manh mối.

Sau khi đứa thứ hai chào đời, trong nhà lần lượt tới chúc mừng, đầu tiên là Ngô gia và Thiếu Quân, tiếp đến là nhóm người Vạn phu nhân, sau đó nữa là những nhà có quan hệ với Lý gia cùng các đồng liêu trên quan trường, nói chung là ở tiền viện rất náo nhiệt.

Vì chưa đầy tháng nên rất ít ai đến hậu viện thăm hai mẹ con, chỉ người bên ngoại như tổ mẫu Ngô gia hay Ngô Thiếu Quân mới có vinh dự ấy.
Sau đấy là đến nữ quyến ở nhà chính Lý gia, Đại thái thái tới một chuyến, đem theo không ít dược liệu quý bồi bổ.
Triệu thị phòng ba đem tới đồ chơi và quần áo cho đứa trẻ, còn hàn huyên với Tiểu Thất một hồi.
Mai thị phòng lớn đến cuối cùng, đứng trong phòng nói vài câu hời hợt rồi đi ra.

“Sinh con là chuyện lớn, sao không thấy hai nương tử trong phòng các ngươi đến phục vụ?” Vừa ra khỏi cửa, Mai thị phòng lớn hỏi hội Phương Quyên.

Phương Quyên cung kính đáp, “Tướng quân nói trong viện đã nhiều người nên không để bên kia tới, sợ ồn ào ảnh hưởng phu nhân và Nhị thiếu gia.”

“Ai kia tốt số nhỉ, ngậm trong miệng còn sợ tan.” Mai thị buông một câu mập mờ rồi cúi đầu bước lên kiệu.

Nhìn thị đi qua cửa hông, Phương Quyên bĩu môi xoay người vào cửa, đang tính khép cửa thì bỗng thấy Thanh La và Lan Trân của Lan Thảo đường ôm một chiếc hộp đi tới.

“Phương Quyên tỷ tỷ, hôm nay là ngày mừng nửa tháng của thiếu gia, nương tử nhà ta có chuẩn bị ít đồ tặng thiếu gia.” Lan Trân cười bước lên.

Phương Quyên nhìn nàng ta một lượt từ đầu tới chân, “Nương tử khách khí quá.” Đoạn ngoái đầu gọi một bà tử trong viện tới, lấy đồ đem đến Tây phòng.

Nhận quà đã xong, thấy hai cô nàng không có ý định rời đi, Phương Quyên tò mò hỏi, “Còn có việc gì à?”

Lan Trân nhìn Thanh La, Thanh La im lặng, dù gì nương tử của các nàng cũng đã dặn, quyết không được liên quan tới Đông phòng nữa, bọn họ thích làm gì thì mặc.

Thấy Thanh La không lên tiếng, Lan Trân cười nói, “Hai nương tử muốn đến thăm phu nhân và thiếu gia.”

“Ta không quyết định được, tướng quân đã dặn, ngoài nhà ngoại và nữ quyến nhà chính ra, không một ai được bước vào viện.” Nếu để các nàng vào thật, lỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao.

Hai cô gái bị chặn họng, không nói gì thêm được nữa.

Trên đường về, Thanh La nói với Lan Trân, “Sau này phòng các cô muốn làm gì thì tự đi mà làm, đừng lôi kéo phòng bọn ta nữa, bọn ta nào muốn trèo cao.” Tố La và Thiến La, một người bị lừa, một người bị chị em hại, cuối cùng đều rơi vào kết quả bị Triệu gia bán đi, cho nên nàng ta cũng không dám dính líu gì với Đông phòng cả.

Hai cô gái hậm hực quay về viện, mỗi người về phòng mình.

Mai Uyển Ngọc ở Đông phòng, là gian phòng ngày xưa Tiểu Thất ở.
Lúc này nàng ta đang ngồi trong phòng đọc sách, thấy Lan Trân đi vào thì hỏi, “Đã đưa đồ chưa?”

“Đưa rồi ạ, họ cũng nhận rồi, nhưng không cho vào cửa, nói là tướng quân dặn ngoài nữ quyến nhà ngoại và nhà chính ra, không một ai được phép bước vào.” Lan Trân thưa.

Mai Uyển Ngọc nhìn cạnh bàn, hỏi, “Còn Mai Linh bên Tùng Bách viện thì sao, ngươi đã đi gặp nàng ta chưa?”

Lan Trân nhìn ra ngoài, thấp giọng đáp, “Nô tỳ cũng chỉ gặp nàng ta mấy lần khi tới đưa đồ cho Tùng Bách viện, nàng ta làm chuyện kia cũng chỉ là tự xả giận, thuốc thang lá trà gì đó, là tự nàng ta nghe trộm bọn nha đầu nói lung tung, nào liên quan tới chúng ta?”

Ngón tay cầm sách của Mai Uyển Ngọc căng chặt, “Sắp tới bảo người dưới bớt ra ngoài đi.”

Lan Trân gật đầu.

Rồi lại nửa tháng trôi qua, Tây phủ Lý trạch tổ chức tiệc đầy tháng không lớn không nhỏ, ngày hôm ấy vô cùng náo nhiệt.
Khi mặt trời hạ dần về phía Tây, tiệc vui trong phủ mới thực sự kết thúc.

Vương ma ma cũng đến phụ tiếp khách, nhưng tuổi đã cao, sức lực có hạn nên chỉ được một lát đã cho người dìu về Tùng Bách viện.

“Nha đầu Mai Linh đâu rồi? Sao cả chiều nay không thấy nó đâu?” Thấy người đấm lưng bóp vai cho mình không phải là Mai Linh, Vương ma ma bèn hỏi.

Nha đầu Cúc Hương đang pha trà và nha đầu Cúc Anh đang đấm lưng nhìn nhau, rồi Cúc Hương trả lời, “Hồi xế chiều bị gọi đến tiền viện, từ lúc đó đến giờ không thấy người đâu.”

“Gọi nó tới tiền viện làm gì?” Vương ma ma thấy lạ, bình thường nha đầu nội viện rất ít khi ra khỏi cửa, hôm nay còn là đại tiệc, ai cho nha đầu đến làm loạn?

“Không rõ ạ, là Lâm ma ma dẫn đi.” Cúc Hương đáp.

“Là vợ Lâm Điền Sinh?” Bây giờ vợ của Lâm Điền Sinh đã được xem như nữ quản gia nhà trên, nếu bà ấy đã tự ra mặt thì chứng tỏ chuyện không nhỏ, “Có nói là chuyện gì không?”

“Không ạ.” Hai nha đầu lắc đầu.

Vương ma ma đang không hiểu chuyện gì thì lúc này ở bên ngoài có người thưa, tướng quân tới.

“Cả ngày bận rộn chưa đủ mệt hay sao mà cậu còn đến đây?” Thấy Lý Sở vén rèm bước vào, Vương ma ma liền kéo hắn đến ngồi vào ghế chủ ở giữa phòng, lại dặn bọn nha đầu mau đi nấu trà giải rượu.

“Trên người nồng mùi rượu, sợ về phòng ảnh hưởng hai mẹ con nên ra ngoài đi lại cho bớt mùi, đi ngang qua chỗ ma ma lại bỗng thấy đói, bèn vào ngồi một lát.” Lý Sở trả lời.

Vương ma ma lấy làm vui, sau khi từ Dương Thành quay về, hắn không còn ăn cơm ở chỗ bà nữa, thế là bà sai nha đầu bà tử nhanh đi chuẩn bị thức ăn thanh đạm rồi dọn lên.

Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày ra hai món mặn hai món chay cùng bốn dĩa rau nhắm, một già một trẻ ngồi trước bàn, người lớn tuổi bận rộn chia bát đũa, chàng trai trẻ ngoan ngoãn ngồi một bên, lúc này đây như quay lại nhà cũ ở Tần Xuyên hai mươi năm trước, người ta có gia đình đoàn viên, còn trước bàn hắn chỉ có mình bà.
Để hắn không thấy cô đơn, bà nghe theo lời hắn, từ đứng trước bàn chuyển sang ngồi vào bàn, cũng bắt đầu từ lúc đó, bà trở thành người thân của hắn.

Nhìn tóc mai bà bạc trắng, Lý Sở chợt thở dài thật sâu, cảm khái thời gian trôi đi quá nhanh, chỉ vụt một cái, hắn đã trưởng thành còn bà thì già đi, lưng đã còng, tóc cũng ngày một bạc trắng.
Nha đầu kia nói phải, để tốt cho bà, có một số việc vẫn nên vòng vo thì hơn, “Thấy trong viện ma ma vắng vẻ, mấy hôm trước Lâm Điền Sinh đã mua thêm một nhóm người, giờ đang ở đằng trước, ma ma bớt thời gian đi xem có thuận mắt không.”

“Nào có ít ỏi, tôi chỉ là bà tử đã già, đâu phải chủ tử gì, không cần nhiều người phục vụ đến thế.
Hôm trước nương tử của cậu đã chọn cho tôi hai nha đầu tháo vát, quét dọn nhà cửa rất nhanh, còn trong phòng thì có hai đứa Cúc Hương rồi, nha đầu Mai Linh cũng hay đến chỗ tôi, không cần thêm nữa đâu, trong phòng cậu mới cần nhiều người đấy.” Ma ma cười nói.

“Ma ma.” Mai Linh ở ngoài cửa thấp giọng gọi.

Vương ma ma mắt kém, nhìn một lúc mới rõ là ai, “Ban nãy nghe nói Lâm Điền Sinh gọi ngươi đến tiền viện, đi làm gì, sao giờ này mới về?”

Mai Linh sợ hãi nhìn Lý Sở, “Người ở điền trang đến, đưa đồ, nói là có phần của con, nên, nên đi xem.”

“Thế hả?” Vương ma ma còn lấy làm mừng thay, hôn sự của Mai Linh là do một tay bà vun vén, mấy hôm trước hai vợ chồng trẻ gây gổ cãi nhau, bà biết chuyện mà lòng khó chịu, bây giờ nghe nói thế, nghĩ có lẽ tiểu tử đó đã thông suốt, đưa đồ tới để làm lành.

Lâm ma ma đứng bên cười phụ họa, “Ma ma à, người ở điền trang muốn đón Linh cô nương về, chỉ sợ ngài không chịu thôi.”

“Ta làm gì mà không chịu, cũng thành thân rồi, phải sống với nhau thật tốt chứ, người đang ở đâu?” Vương ma ma nhìn quanh bên ngoài.

Lâm ma ma trả lời, “Đang đợi bên ngoài ạ, sợ ngài mắng nên hắn không dám vào.”

Vương ma ma lén nhìn Lý Sở, bụng nhủ vừa khéo hắn cũng ở đây, coi như ra oai giúp Mai Linh, để xem từ nay trở đi cậu ta còn dám ức hiếp con bé nữa không, “Bảo nó vào gặp ta.”

Lâm ma ma nhìn Lý Sở, Lý Sở gật đầu.

Một lúc sau, chồng của Mai Linh cúi đầu đi tới ngoài cửa, vóc dáng cao to, là một thanh niên khỏe khoắn, trông cũng tươm tất.

Vương ma ma thấy hắn, đầu tiên là nói vài câu khách khí, sau đó bóng gió phê bình hắn gây sự với vợ mình, cuối cùng trấn an một hồi, cốt cũng chỉ muốn đôi vợ chồng sống với nhau êm đềm.

Người đàn ông kia cúi đầu đáp nhất nhất.

Vì là đàn ông ở bên ngoài, lại đang ban đêm nên không tiện nán lại trong viện quá lâu, vì vậy sau khi nói hết những chuyện cần nói, ma ma bảo Lâm ma ma dẫn người đi.

Suốt quá trình đó, mấy lần Mai Linh thấp thỏm muốn nói với Vương ma ma, nhưng cuối cùng vẫn phải im bặt trước ánh mắt của Lý Sở.

Ăn tối xong, thấy Lý Sở sắp phải đi, Lâm ma ma từ ngoài bước vào, nhận chén trà từ tay nha đầu rồi đưa cho Vương ma ma, “Tiết lão đầu hộ tống có bảo, ngày mai điền trang cần dùng xe nên tối nay phải gấp rút trở về, tướng công của Mai cô nương hỏi liệu tối nay lão thái thái có thể cho người đi được không?” Bà vừa nói vừa chỉ vào Mai Linh.

Vương ma ma nhìn Mai Linh, tự thấy hai vợ chồng nó đã xa nhau một thời gian, cũng đến lúc trở về rồi, “Đi đi, sau này có rảnh thì về thăm ta.”

Mai Linh chảy nước mắt, ôm tay ma ma không buông, luôn miệng “xin ma ma thương con”.

Lý Sở đặt chén trà xuống bàn cái *cạch*, hai vai Mai Linh lập tức xụ xuống theo.

Lâm ma ma đi tới giữ Mai Linh, “Cô nương là người đã xuất giá, lôi lôi kéo kéo khó coi lắm, ma ma thương cô thì cô cũng phải biết thương ma ma, cô nương là người thông minh, thế mà lại nghĩ sai.” Bà dùng sức kéo người ra, đỡ nàng ta thi lễ với Vương ma ma và Lý Sở.

Vương ma ma dặn dò nàng ta mấy câu, hẹn đến Tết sẽ tới điền trang đón nàng về mấy ngày.
Mai Linh khóc sướt mướt, cuối cùng vẫn bị Lâm ma ma đưa đi.

Lý Sở ngồi lại trò chuyện thêm đôi ba câu với Vương ma ma, cũng nói mình vừa nhậm chức nên bận rộn, mời ma ma năng ghé Mai viện ngồi chơi, nay trong phòng lại thêm một đứa, sợ Tiểu Thất còn trẻ không ứng phó xuể.

Vương ma ma lấy làm mừng, bà đã lớn tuổi, cứ ngay ngáy mình không được trọng dụng, nay có người đưa ra lời mời, chứng tỏ bà vẫn còn hữu dụng, trong lòng vui khỏi bàn.

Giờ Tuất một khắc, Lý Sở ra khỏi Tùng Bách viện, men theo con đường đá xanh đi về phía đông, đi ngang qua cửa nách hẻo lánh, Lâm ma ma đã dẫn Mai Linh đứng chờ trước cửa.

“Mong tướng quân tha cho nô tỳ lần này, nô tỳ không dám nữa, là… là nô tỳ bị ma xui quỷ khiến nhất thời, thật sự chưa bao giờ dám hại phu nhân và thiếu gia, chỉ là nghĩ hai năm rồi phải chịu khổ… nên mới oán giận…” Mai Linh quỳ sụp xuống đất, khóc tức tưởi.

Lý Sở nhíu mày, im lặng nhìn nàng ta.

Lâm ma ma lạnh lùng lên tiếng, “Cô nương đừng kêu oan nữa, may mà phu nhân và thiếu gia phúc lớn, chỉ uống một ngụm trà ở Tùng Bách viện, nếu chẳng may uống nhiều thì không biết bây giờ đã ra sao! Không tống cổ cô tới nha môn đã là ơn huệ lớn lắm rồi.
Cô nương khai thật đi, nghe được thuốc nhụy hoa đó từ ai?”

Mai Linh càng khóc càng dữ, “Nô tỳ tình nghe thấy khi hái hoa ở sau vườn, lúc đó đông người, thêm cây cối che khuất, nô tỳ thực sự không nhìn rõ.”

“Bọn họ nói thế nào.” Lâm ma ma hỏi.

Mai Linh run lẩy bẩy, “Là… là có người nói phía Đông kinh thành mới khai trương tiệm phấn hoa, có bán mấy loại thuốc, chữa bệnh đau bụng hành kinh của phụ nữ, sau đó… Có người nói thứ kia không thể để sản phụ dùng, nếu dùng sẽ sinh ra tác dụng ngược.” Đúng lúc đợt nàng ta mới cãi nhau với chồng mình, vừa về phủ thì thấy hai di nương ở Lan Thảo đường chỉ tay ra lệnh với đám nô tỳ, nàng ta mới nghĩ, nếu mình được nâng lên làm di nương thì bây giờ đã có cuộc sống như vậy rồi, cơn giận tắc ở lồng ngực, nên mới bị ma quỷ ám ảnh đi mua thuốc nhụy hoa gì gì đó, nhân lúc Tiểu Thất đến tìm ma ma hàn huyên, nàng ta lén thả vào trong trà, tính khiến nàng chịu khổ một chút chứ thật sự không muốn hại chết mẹ con họ.

Lâm ma ma liếc nhìn Lý Sở, thấy hắn nhíu mày, siết chặt nắm đấm, rồi nhấc chân bước ra khỏi cửa.

Mai Linh vừa quỳ vừa lết, định năn nỉ cầu xin nhưng bị Lâm ma ma ngáng đường, “Cô nương, niệm tình chúng ta biết nhau một thời gian, ta khuyên cô nên đi đi, như thế còn giữ được tính mạng, cũng vì nể mặt ma ma nên phu nhân và tướng quân mới nương tay.
Từ khi cô làm ra chuyện đó thì đã không thể giữ lại được nữa, chẳng qua ngại tình cảm của cô và ma ma, hơn nữa ma ma cũng đã có tuổi, tướng quân và phu nhân không muốn cái chuyện dơ dáy ấy làm bẩn tai bà ấy, nên mới bảo chồng cô đưa cô đi xa, từ nay trở đi, cô tự thu xếp đi.”

Mai Linh khóc tức tưởi như đứt từng khúc ruột, dù chết nàng ta cũng không muốn rời khỏi căn nhà này, nàng ta bò dậy cố chấp muốn năn nỉ, nhưng đã bị các bà tử đi tới ấn giữ trói lại, nhét vải vào miệng, đưa ra từ cửa nách ở sân sau.

Một chiếc xe lừa đang đậu ngoài cửa, phu xe chính là người mới nãy vào gặp Vương ma ma và Lý Sở, cũng chính là chồng của Mai Linh.

Người đàn ông im lặng nhìn các bà tử đưa Mai Linh bị trói lên xe.

Thành thân đã hai năm, từ vui mừng ngày đầu cho đến nguội lòng vì khiêu khích, hắn đã không còn tí mong đợi nào với cô gái này nữa, vốn định đợi bản thân trở thành tiểu đầu mục thì sẽ nhờ người hủy cuộc hôn nhân này, nhưng giờ thì hay quá, cái gì cũng mất hết.

“Ổn định đi, bao giờ ra khỏi cổng thành ta sẽ lấy đồ trong miệng cô ra, cho cô mắng chửi thỏa thích.” Ngồi trước xe lừa, người đàn ông nghiêng người cười lạnh một tiếng với rèm xe, “Để ta nghe xem cô chửi Đại tướng quân nhà cô thế nào.” Hắn dựa đầu vào mép cửa, “Ý trung nhân của cô quả nhiên quý phái oai phong, chỉ tiếc… y còn chẳng buồn nhìn cô lấy một lần, rốt cuộc cô đã làm cái gì?” Hắn hỏi người trong xe.

Trong xe bỗng im bặt.

Thấy không còn động tĩnh, người đàn ông vụt roi trong tay, “Ý trung nhân của cô bảo Lâm Điền Sinh phân việc cho ta, đến điền trang Xuyên Bắc chăn ngựa, dù nơi đó hẻo lánh hoang vắng nhưng cũng coi như là việc tốt, song có một điều kiện…” Y gằn từng chữ với rèm xe, “Đảm bảo cả đời này cô đừng hòng rời khỏi Xuyên Bắc.”

Trong xe không một âm thanh…

***

Bóng đêm như làn nước, ngọn đèn tựa hạt đậu.

Cửa viện ở Lan Thảo đường vang lên cái *két*, ngay sau đó nhẹ nhàng khép lại.

Mai Uyển Ngọc vừa mới rửa mặt thay áo ngủ, Lan Trân vén rèm đi vào, ghé vào bên tai nàng ta xì xầm.
Nàng ta nghĩ ngợi một hồi, đoạn nhếch môi cười, “Chắc chắn là ý của Mai viện, cũng rộng lượng thật, chỉ vì để túm cổ nàng ta mà có thể nhẫn nhịn tới mức đó.
Không hổ là con gái được Mạc gia dạy dỗ, tầm nhìn rộng đấy.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui