Ngõ Ô Y


Cuối cùng Triệu gia cũng bù đủ số tiền thâm hụt trước Tết, nhưng việc tào vận ở Trường Hà đã được giao lại cho Mai gia, bao nhiêu tiền bạc chảy hết vào nhà họ Mai, vỗ ấm cho toàn con cháu trong nhà, kể cả con gái đã gả đi.

“Tối qua em đến thư phòng lấy sách phu nhân cần, thấy trên bàn có một chung trà sâm, trông lạ nên đi hỏi, ra là Lan Thảo đường đưa sang.” Phương Như thấy dạo này trong phủ quản lý lỏng lẻo, bình thường sẽ không nhận đồ của Lan Thảo đường, thế mà hôm nay lại chình ình ngay trên bàn, không thể không nhắc nhở phu nhân.

Tiểu Thất đang chọn trang sức trong tráp, nghe thế thì nhoẻn miệng, bụng nhủ giờ nàng ta đã có tiền mua chuộc người dưới, thích thì để nàng ta tung hoành. Nàng chỉ đáp một tiếng cho qua, không bày tỏ gì thêm.

Hôm nay là đại tiệc giao thừa ở Đông phủ, trang phục không thể giản dị. Nàng chọn một chiếc trâm kim phương trong hộp, một đôi bông tai màu hồng, một dây đeo trán màu nâu đính cườm, thêm một chiếc cài cổ áo đính hoa kim lũy.

Mới đầu Phương Như còn cho rằng phối đồ như vậy hơi đơn giản, ấy mà lúc đeo vào lại trông rất sáng, hợp nhất chính là dây đeo trán.

Lý Sở dậy sớm, chẳng kịp ăn sáng đã vội vã đến Đông phủ, Tiểu Thất đi sau, ăn sáng xong mới dẫn hai đứa nhỏ, hai lão di nương cùng hai người Mai Triệu sang.

Hôm nay là giao thừa, cả nhà lớn trẻ phải dùng bữa tại đại viện Đông phủ, lúc bấy giờ trong phủ đã tấp nập rộn ràng.

Hằng Nhi vừa xuống kiệu đã trông thấy cha xách pháo trúc đứng trong sân, thằng bé hớn hở chạy tới, nhảy tót vào lòng cha, làm Lý Hạ đứng bên luôn miệng nói giống hệt cha nó hồi nhỏ, nhảy còn cao hơn khỉ.

Các anh em bắt đầu nhắc lại chuyện vui ngày xưa.

Ở bên này, Tiểu Thất đến hành lễ với Đại thái thái Hắc thị trước, sau đó các nữ quyến túm lại ngó Hiên Nhi nằm trong tã – đứa thứ hai của Tiểu Thất và Lý Sở, tên đầy đủ là Lý Diệc Hiên.

Ai ai cũng khen đứa trẻ trông dễ ghét, da trắng mịn, mắt đen như nhân hạnh, ngay cả hội Lý Hạ tới nhìn cũng bảo thằng bé sau này sẽ giống mẹ. Lý Sở không những không giận mà còn ngoái đầu nói với con trai cả, là đàn ông phải rắn rỏi. Hằng Nhi nhìn hắn rồi lại nhìn sang mẹ, bỗng lên tiếng: Con muốn giống mẹ.

Đám đông được dịp cười như nắc nẻ.

Tới gần trưa, lão thái gia mới bước ra từ hậu đường, con cháu trong sân, thậm chí là cháu dâu cũng đến chúc Tết ông. Ông cụ nhìn con cháu, nhất là mấy đứa nhỏ, đứa nào đứa nấy toét miệng cười tươi. Ông tặng cho mỗi người – dù lớn hay nhỏ – một hà bao đỏ, trong hà bao để hai nén bạc, mỗi nén nặng khoảng năm lượng.

Vì cánh đàn ông phải đốt pháo nên hà bao được giao lại cho vợ, một mình Tiểu Thất cầm bốn chiếc hà bao, lập tức bảo Phương Như đem đi cất.


Lý Sở một tay nắm tay con cả, tay kia cầm pháo trúc, miệng ngậm cái đánh lửa, đi tới nói với Tiểu Thất là sắp đốt pháo, Hiên Nhi còn nhỏ, dặn nàng chú ý chớ để con giật mình.

Mai Uyển Ngọc và Triệu Sương Khởi ngồi trong góc đằng xa, nhìn cảnh vợ chồng thân mật, một người trưng ra mặt lạnh, một người lại rất thong dong.

Bất thình lình, Triệu Sương Khởi quay sang hỏi Mai Uyển Ngọc, “Nghe bảo đưa được canh sâm rồi?” Cùng sống ở một viện, có ai mà không biết?

Mai Uyển Ngọc không buồn đếm xỉa.

Triệu Sương Khởi nhìn cách ăn mặc của Mai Uyển Ngọc một lượt từ đầu tới chân, chậc lưỡi hai tiếng, “Thân nha hoàn mà cứ ra vẻ tiểu thư, cũng chẳng phải chính thất gì cho cam, giả vờ thanh liêm nỗi gì, trong phòng có ai không biết giờ Mai gia các cô rải bạc làm đường, lát vàng làm nệm, vờ vĩnh cho ai xem?” Nàng ta chỉ về phía Đại thái thái rồi chỉ vào Tiểu Thất, “Đã thấy chưa? Người ta biết “bắt mạch” hơn cô đấy.” Hai người bọn họ ăn mặc khá giống nhau, lúc nãy bà Lương phục vụ Đại thái thái còn khen y phục của chủ mẫu nhà các nàng vừa đẹp vừa hợp tiệc mừng.

Đúng lúc này, Mai thị phòng lớn sai người đến gọi Mai Uyển Ngọc, nàng ta đứng dậy, để lại mình Triệu Sương Khởi ngồi một mình tại chỗ. Nhìn khung cảnh đại gia đình ồn ào náo nhiệt, Triệu Sương Khởi bỗng cay mắt, năm nay Triệu gia nợ nần rất nhiều, liệu có khi nào trong nhà không có nỗi mâm cơm giao thừa không?

Bữa cơm kéo dài đến tận xế chiều, khi mặt trời tắt nắng, cánh đàn ông vẫn trò chuyện câu được câu chăng, Hắc thị thấy bọn họ vẫn chưa tận hứng, bèn cho nữ quyến giải tán trước.

Tiểu Thất còn phải bón sữa cho con nên đã cùng hai lão di nương về Tây phủ từ sớm, Hằng Nhi không chịu, đòi ở lại với Lý Sở.

Mãi tới giờ lên đèn, hai cha con mới quay về, Hằng Nhi không chịu yên, cầm gậy trúc treo pháo lắc lư trước mặt, miệng hô “đùng đùng đùng đùng” giả tiếng pháo nổ.

Khi đi vào hẻm nhỏ về Tây phủ, tình cờ gặp chủ tớ Mai Uyển Ngọc vừa từ chỗ Mai thị trở lại.

“Thiếu gia cẩn thận, chớ để gậy chọc vào mắt.” Người nói là Lan Trân, nha đầu của Mai Uyển Ngọc.

Lý Sở nghe giọng lạ, rảo nhanh bước chân đi vào hẻm, thấy là chủ tớ hai người họ thì bất giác nhíu chân mày, đầu óc hơi choáng cũng lập tức tỉnh táo.

Lan Trân thấy Lý Sở tới, toan ra vẻ trước mặt hắn, cúi người dỗ Hằng Nhi vứt gậy trúc đi để không đâm vào mình, nhưng dỗ kiểu gì mà tay đụng phải sau đầu thằng bé, trong khi không biết Hằng Nhi có một thói xấu: không cho bất cứ ai sờ đầu mình, kể cả cha mẹ, nghe nói điểm này giống hệt Lý Sở hồi bé, Lý Sở còn vì thế mà đắc chí bảo con trai giống hắn.

Cu cậu đẩy Lan Trân ra ngã phịch xuống đất, còn trợn mắt nhìn nàng ta.


Không chỉ mỗi Lan Trân dưới đất, ngay tới Mai Uyển Ngọc cũng ngẩn người, thằng bé mới mấy tuổi đầu mà sao lại nóng tính thế? Có người cố ý dạy nó sao?

“Thiếu gia nóng tính quá.” Mai Uyển Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt cu cậu, muốn tỏ vẻ thân thiết, “Chắc chắn sau này sẽ là người nói một là một cho xem.”

“Có điều thằng bé không thích kẻ hầu không biết phép tắc.” Lý Sở cố tình liếc Lan Trân dưới đất, những khi không cần che giấu sát khí trên người, ánh mắt hắn luôn rất đáng sợ.

Lan Trân bị nhìn tới nỗi lạnh sống lưng, tay chân bất giác run lên.

“Quản kỹ người của mình vào, lo làm tròn bổn phận của ngươi, chuyện không nên tham gia thì chớ có nhúng tay vào.” Câu này rõ là nói với Mai Uyển Ngọc.

Mai Uyển Ngọc cắn môi dưới chôn chân tại chỗ, tới khi hai cha con ra khỏi hẻm, nàng ta mới chậm rãi đứng dậy.

Lan Trân biết mình đã gây họa làm liên lụy tới chủ, dập đầu xin lỗi mà vẫn còn thấy sợ, sợ Mai Uyển Ngọc ghét mình, cho rằng mình không có khả năng làm việc, sẽ bán nàng đi. Cô nương nhà các nàng ngoài mặt thì hiền nhưng trong lòng rất thâm, thậm chí với cả người bên cạnh mình, lần trước nhân cơ hội phòng lớn cắt giảm chi tiêu trong viện mà đã đuổi hai nha đầu, một người trong đó đã theo hầu nàng ta từ nhỏ, chỉ vì cảm thấy người đó không có mắt, sợ sau này làm liên lụy đến mình nên cho Mai gia dẫn về. Còn mình mới theo nàng ta giữa đường, càng không có tình cảm gì, nếu hầu hạ sai, sợ cũng sẽ bị đuổi cổ.

Nàng nhất định không thể bị đuổi được, sống ở đây quá sung sướng, nếu may mắn khéo có khi được làm thông phòng, cả đời được hưởng giàu sang bất tận, dù làm nương tử của quản sự tiền viện thì cũng được quyền hô nô gọi tỳ – giống Hồng Phất ở phòng lớn vậy, từ khi được gả cho đại quản sự, chuyển vào tiểu viện ở hẻm sau, nghe nói được chồng sắp xếp cho hai tiểu nha đầu hầu hạ, bên ngoài còn có bà tử và gã hầu, sống cũng tự tại hơn so với vào nhà thân hào ở quê. Nàng ta cũng chẳng tham lam, kém hơn Hồng Phất cũng được, dù được gả cho tiểu quản sự thì đời này cũng đã viên mãn lắm rồi. Nên trước ngày ấy, nàng ta tuyệt đối không thể bị đuổi.

Mai Uyển Ngọc không có lòng dạ nghe nàng ta xin lỗi, giờ lòng nàng ta đang xốn xang, cảm thấy lời nói vừa rồi của Lý Sở có ẩn ý, có phải hắn đã điều tra được gì rồi không?

Chủ tớ hai người ôm nỗi lòng riêng quay về Tây phủ.

Ở bên này, Lý Sở cũng dẫn con trai về Mai viện, Tiểu Thất đang bận thay áo ngủ cho con thứ trên giường, cu cậu Hằng Nhi như chưa sợ đủ loạn, quẳng gậy trúc đi, leo lên giường nằm cạnh em trai, giơ hai chân lên, cũng đòi mẹ thay quần áo cho mình.

Kể từ khi em trai ra đời, cu cậu cảm nhận được nguy cơ rất mạnh mẽ: có vẻ mẹ nó đang dần bớt quan tâm đến nó rồi.

Lý Sở dựa vào khung cửa, nhìn ba mẹ con trên giường như đang nhìn hài kịch.

Tiểu Thất thở dài, sau đó mỉm cười dịu dàng, dỗ con cả, “Nghe ma ma nói bây giờ Hằng Nhi nhà ta giỏi lắm, hôm qua còn vẽ cả tranh cho em trai, có thật không thế?”


Ơ? Mẹ cũng biết chuyện này sao? Cuối cùng cũng giành được sự chú ý của mẹ, cu cậu lồm cồm bò dậy, chui ra khỏi phòng như một con chuột, lúc sau lại chạy ùa về, cầm trong tay một tờ giấy.

Nói thật, Tiểu Thất không biết đống đen thui trên giấy là gì, nhưng vẫn trái lương tâm khen cu cậu, đành chịu thôi, con mình sinh mà, cần gạt thì vẫn phải gạt, “Hằng Nhi tự vẽ hả?”

Cu cậu tự hào gật đầu.

“Đã biết cách cầm bút rồi kia đấy, giỏi quá.” Nàng vỗ vai con trai, “Học cho giỏi vào, đợi em trai lớn thêm chút nữa là con có thể dạy em viết chữ vẽ tranh. Lát nữa cũng vẽ cho mẹ một bức nhé?”

Hằng Nhi nghĩ, nếu mẹ đã thích tranh như vậy thì chắc chắn cậu phải thể hiện tốt mới được, nói vẽ là vẽ ngay.

“Đợi đã, vẽ cho cha con một bức trước đi, vẽ xong rồi thì vẽ cho mẹ.” Nhân tiện đuổi luôn người kia ra ngoài, đỡ không giúp được gì còn đổ dầu vào lửa.

Lý Sở hiểu ý, nàng đang đuổi hai cha con bọn họ đây mà, thế là bế con trai lên, thuận tay xoa cằm vợ, quan sát thật kỹ tiểu hồ ly trước mắt. Mới nãy gặp Mai Uyển Ngọc hắn còn tự hỏi, vì sao năm đó lại chịu gần gũi với nàng, còn bây giờ lại không thích đến gần hai người ở Lan Thảo đường? Có lẽ vì tiểu yêu tinh vừa ấm áp lại thú vị trong mắt nàng chăng? Khiến người khác bất giác lại gần.

Người càng thông minh thì dục vọng càng lớn, càng muốn có được nhiều thứ, giống như Mai Uyển Ngọc ban nãy, hắn gần như có thể biết được nàng ta muốn gì, không phải vì hắn nhìn thấu nội tâm người ta, mà là từ nhỏ đã gặp quá nhiều người như thế. Hạng người đó, trước khi đạt được mục đích sẽ rất cẩn thận che giấu sở thích của mình, thậm chí là bản tính thật, đến khi được như ý muốn mới trở nên điên cuồng, hòng bù đắp lại những thứ đã mất đi ngày trước. Ngoài dự tính là nàng ta không tìm được điều đó ở nha đầu này, dục vọng của nàng rất mong manh, như một lớp váng lơ lửng trên mặt nước, tỏa sáng lấp lánh, cũng để người khác thấy rõ mồn một, như thể cơm no áo ấm là yêu cầu cao nhất của nàng, do người nhà họ Mạc dạy dỗ tốt? Nhưng hắn lại cảm nhận được rất rõ dục vọng như muốn thôn tính từ Mạc Trường Mạnh, bởi bản thân hắn cũng là người giống vậy.

“Vì sao người Ngô gia lại gọi nàng là Tiểu Thất?” Hắn biết Nguyệt Quân là tên Ngô gia tạm đặt cho nàng, tên thật của nàng là Nguyên Khâm.

“…” Lần đầu nghe hắn gọi tên mình, nàng có cảm giác là lạ, “Tự thiếp đặt.” Hồi mới tới thế giới này, nàng vẫn chưa quen với cái tên Nguyên Khâm, lúc người khác gọi nàng thường quên trả lời, sau khi tới Ngô trạch thì đúng lúc bà Tôn đang đặt tên cho tụi Thanh Vi, nàng cũng tiện tay sửa lại tên mình, trong tên của nàng ở kiếp trước có một chữ “Kỳ”, định bỏ đi bộ Nguyệt mà dùng, nào ngờ bà Tôn hiểu nhầm viết thành “Thất”*, cứ thế gọi cho đến ngày hôm nay.

(*Chữ Kỳ 期 được tạo nên từ chữ 其 [cũng là Kỳ] ở bên trái và bộ Nguyệt 月ở bên phải, chữ 其 âm “qi” đồng âm với chữ Thất.)

“Vì sao lại đặt tên này?” Hắn hỏi.

“Nếu nói là chọn đại thì chàng có tin không?” Nàng cười, “Đáng nhẽ ra là Kỳ trong Giai Kỳ, hồi bé… hồi còn rất nhỏ rất rất nhỏ, thiếp nhớ ở quê trồng rất nhiều cây lựu, có hai người từng đọc bên tai thiếp một câu thơ: Nhất đóa thiên anh trán hiểu chi, thải hà kham dữ biệt vi kỳ*.” Còn về hai người đọc thơ ấy… Nàng đã không nhớ rõ trông bọn họ ra sao, cằm rời khỏi tay hắn, bỗng cảm thấy hụt hẫng, “Thiếp thấy dễ nghe nên mới chọn tên này.” Xem như là sự liên hệ ít ỏi cuối cùng về quê nhà?

(*Câu thơ tuyệt cú nói về hoa lựu nở, Hoàng Đào sáng tác.)

Rất ít khi thấy có người nào và chuyện gì lại khiến nàng đau lòng, có lẽ hai người kia là cha mẹ của nàng chăng? Cùng là người mất cha mẹ từ nhỏ nên hắn hiểu được cảm xúc ấy, Lý Sỡ duỗi tay ôm nàng vào lòng, muốn vỗ về nàng, “Nàng còn có cha con ta mà.”

Nàng tựa vào ngực hắn cười khổ, đúng thế, nàng vẫn còn ba cha con hắn, không tới nỗi sống cô đơn ở cõi đời này, nghĩ như vậy lại thấy an ủi phần nào. Bỗng da đầu bị kéo căng, đau tới mức mí mắt run lên, “Hằng Nhi, thả tay ra!” Từ nhỏ thằng nhóc này đã thích kéo tóc nàng đến mức cố chấp.


Dưới sự hỗ trợ của Lý Sở, cuối cùng Tiểu Thất cũng giải thoát được mớ tóc ra khỏi tay con trai, nàng trở tay lấy mũ con xuống rồi nắm chặt cu cậu. Hằng Nhi giật mình, sau đó lại nhìn cha, bụng bảo vợ cha bắt nạt con trai kìa, sao cha thờ ơ thế?

“Chuyện mình không muốn thì đừng có ép người khác.” Nàng vừa sửa búi tóc vừa giáo huấn cậu nhóc trong lòng Lý Sở, “Ra sau cửa phạt đứng trước khi vẽ!”

Thằng bé thấy mẹ chẳng những nắm tóc mình mà còn phạt mình nữa, thế là òa khóc nức nở.

Trong tiếng thút thít, cha nó đưa nó ra sau cửa, cũng nói với nó: ngoài lỗi túm tóc mẹ ra thì khóc cũng là lỗi, hai lỗi đều đáng phạt, phạt nó phải đứng đủ nửa canh giờ mới tha.

Mới đầu cu cậu còn định ăn vạ xin tha, nhưng bị cha đánh một phát thì ngoan ngoãn đứng sau cửa, ấm ức nhìn cha mẹ lui tới trong phòng, dù nó có mếu máo đáng thương thế nào thì cặp cha mẹ nhẫn tâm ấy vẫn bàng quan, chao ôi, lớn lên có gì hay đâu, hồi nhỏ không bị phạt cũng chẳng bị đánh.

***

Ngày mồng ba tháng Giêng, thân tín của Lý Sở ở Dương Thành hồi kinh báo cáo, nhân tiện tới phủ bái phỏng, thế là tiền viện bày một bàn tiệc, các nữ quyến được Tiểu Thất mời đến hậu viện chiêu đãi.

Ngoài thê tử Tiểu Phùng thị của Tang Tịch thì những người còn lại mới theo quân lần đầu, đầu năm mới tới kinh thành, định chờ ra Tết phu quân nhà mình báo cáo xong sẽ cùng về Dương Thành.

Lần lượt từng nữ quyến được Tiểu Phùng thị giới thiệu với Tiểu Thất, sau khi thấy cách Hắc thị và Vạn phu nhân lôi kéo nữ quyến, Tiểu Thất cũng học theo, đầu tiên là ân cần hỏi han gia quyến, thân thiết trò chuyện một hồi, tiếp đó lại bảo Phương Như lấy trang sức và đồ chơi trẻ em đến cho các vị, làm quà tặng năm mới.

Sau một hồi chuyện trò thì cũng đã đến lúc dùng bữa, Tiểu Thất để nha đầu đầu dẫn các nàng ra sau vườn, còn mình giữ Tiểu Phùng thị lại nói chuyện riêng.

Tối qua Lý Sở có nhắn nàng đưa ít bạc cho nhà họ Tang, vì ở Dương Thành xảy ra chuyện, có người đến cầu hắn giúp, hắn không tiện ra mặt nên để Tang Tịch giải quyết. Chắc chắn Tang Tịch phải chi tiền, nhưng tiền của nhà họ Tang vốn dĩ không nhiều, không thể để y tự bỏ tiền túi được.

Tiểu Thất suy tính, số tiền này không thể đưa công khai, nếu đưa thì kiểu gì họ cũng không nhận, bỗng sực nhớ năm nay Đại tiểu thư nhà họ Tang cũng đã mười một mười hai tuổi, đã đến lúc cần chuẩn bị đồ cưới, nàng thuận theo đó hỏi Tiểu Phùng thị, quả nhiên nhà họ Tang đang nghe ngóng, vậy thì dễ giải quyết rồi.

Hai người vừa tán gẫu chuyện hồi môn vừa ra sau vườn, lúc đi ngang cổng vườn thì thấy ở xa có mấy bà tử đỡ ai đó đi ra, trông có vẻ ồn ào, Tiểu Thất điềm nhiêm nhìn Phương Như, Phương Như hiểu ý, đi lên trước hỏi thăm.

Tiểu Thất tiếp tục đề tài vừa nãy với Tiểu Phùng thị, khi cả hai tới vườn ngồi xuống thì Phương Như quay về, nhân lúc phục vụ Tiểu Thất dùng cơm, nàng nói nhỏ vào tai Tiểu Thất.

Ra là Mai Uyển Ngọc bị thương ở chân khi đang hái mai ở hậu viện.

Ngón tay gõ nhẹ lên nắp trà vài lần, bụng nhủ gần đây tần suất Mai nương tử xuất hiện hơi bị nhiều, xem ra chỉ đưa trà đưa cơm vẫn chưa đủ khiến nàng ta vừa lòng, nên mới gây ra động tĩnh lớn đến vậy, là muốn Lý Sở đi thăm nàng ta hay là do lão tổ Mai gia sắp tới Đông phủ thuật công vụ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận