Sau khi tiễn mẫu thân Bùi thị đi không bao lâu, Vệ hiền phi kêu cung nữ chưởng sự Túc An của nàng ta mang vân kiên đã hứa từ trước tới.
Trang Minh Tâm cầm vân kiên lên xem một chút, thấy vân kiên được tạo thành từ hai con bướm đối xứng ở trước và sau, con bướm được thêu tuyệt diệu vô song, trước dài sau ngắn, trên hai dải đối xứng được thêu cành hoa mẫu đơn.
Vân kiên có thêm hoa văn trên dải, hợp lại vừa vặn là bướm yêu hoa.
Vệ hiền phi quả nhiên không nói khoác, kỹ thuật thêu của nàng ta đúng là đè bẹp tú nữ ở Thượng Y Cục.
Nhưng vân kiên này tạm thời cũng chỉ có thể cất vào đáy rương thôi.
Nàng ta không thêu những loài hoa khác, lại cứ thêu mẫu đơn, tuy là ý tốt, nhưng mẫu đơn đã được ngầm thừa nhận là loài hoa của chính thê.
Bây giờ nàng cũng chỉ là một phi tần bình thường, làm sao có thể vượt quá bổn phận được?
Chờ ngày nào nàng chân chính lên làm hoàng hậu thì mang cũng không muộn.
Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương cho Túc An hà bao có bạc trong đó.
Lại kêu Tạ Kiều lấy sáu hũ đào vàng ngâm giao cho Túc An, để cho nàng ta mang về cho Vệ hiền phi ăn.
Túc An cười nói: “Nương nương chúng ta đã nhớ thương đào vàng ngâm của Uyển phi nương nương từ lâu rồi, chỉ là da mặt nàng ta mỏng nên không dám mở miệng xin nương nương, bây giờ Uyển phi nương nương lại chủ động cho, nương nương chúng ta nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng đó.”
Trang Minh Tâm nói khách sáo: “Thật ra thì bổn cung đã sớm muốn hiếu kính hiền phi nương nương rồi, nhưng lại chẳng tìm được lý do, sợ bị người ta nói là khoe khoang, bây giờ mới có dịp.
Nếu như sớm biết hiền phi nương nương có hứng thú thì sẽ chẳng quan tâm người ngoài nói gì, trước kia bổn cung đã phái người đưa tới cho nương nương rồi.”
Lời nói êm tai, nhưng không hề đề cập tới “Nếu như ăn ngon cứ cho người đến lấy.” Cứ nói như vậy thì đào vàng ngâm sẽ hết mất, cẩu hoàng đế còn đang nhớ nhung đó, nào dám vung tay quá trán chứ?
Hai người ngươi tới ta đi, lại khách sáo mấy câu rồi Túc An mới cáo lui.
…
Nửa buổi chiều, Trang Minh Tâm ngủ trưa dậy nhìn thấy bột củ sen được phơi ngoài hành lang, lập tức thèm ăn, vội vàng kêu Quỳnh Phương lấy thìa canh múc một ít vào.
Cho nước sôi để nguội vào trong bát đựng bột củ sen khuấy lên cho sệt lại, cho thêm hai muỗng đường trắng và một ít hoa quế mà Lý Liên Ưng đã chọn mua để về sau chuẩn bị làm xà phòng thơm, sau đó dùng nước sôi rót vào, dùng thìa canh khuấy lên.
Đợi bột củ sen biến thành dạng trong suốt sền sệt thì coi như đã thành công rồi.
Trang Minh Tâm cũng không sợ nóng, cầm thìa canh múc một muỗng, tùy tiện thổi mấy cái là đưa vào trong miệng luôn,
Bột củ sen mềm mịn, trơn mượt thoải mái, hiện lên mùi củ sen thoang thoảng, độ ngọt của hai muỗng đường vừa vặn, vừa có vị ngọt nhưng cũng sẽ không quá ngọt.
Một thìa xuống bụng xong, trong khoang miệng có lưu lại mùi hoa quế thoang thoảng.
Mùi vị giống y như trong trí nhớ.
Vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ toàn bộ hồi ức trong kiếp trước, đột nhiên bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Cao Xảo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật.
Năm ngày trước và bốn ngày trước cẩu hoàng đế đều nghỉ ở chỗ nàng, hôm kia thì nghỉ ở chỗ Huệ tần, coi như là hôm qua nghỉ ở chỗ Tĩnh tần đang hoài thai không có cách nào để sủng hạnh, nhưng như vậy cũng đủ thường xuyên rồi mà.
Chẳng lẽ thật sự không muốn mạng nữa sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tươi cười, quỳ xuống hành lễ, sau đó nàng cau mày nói: “Hoàng thượng thường xuyên lật thẻ bài như vậy, thái y cũng không khuyên nhủ hoàng thượng sao?”
Thái y không khuyên được thì thôi, nhưng Trịnh thái hậu lại cũng không để ý, chẳng lẽ không sợ con trai bảo bối của bà ta chết trên bụng nữ nhân hay sao?
Dục Cảnh đế khoát tay, cho mọi người lui hết xuống, sau đó hắn đưa tay ra ngoắc ngoắc nàng, trêu đùa nói: “Ai nói lật thẻ bài thì nhất định phải cho người thị tẩm? Tâm tư của ái phi đúng là không đơn thuần chút nào cả.”
“Hả?” Trang Minh Tâm nghe vậy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trước đó hắn ở chỗ của Huệ tần cũng chỉ đơn thuần là đắp chăn ngủ thôi sao?
Ngay sau đó nàng cười nói: “Vậy lát nữa hoàng thượng có lật thẻ bài của thần thiếp cũng đừng để thần thiếp thị tẩm, chỉ cùng nhau đắp chăn ngủ thôi.”
Dục Cảnh đế hừ một tiếng: “Nàng thì không được.”
Trang Minh Tâm không cam lòng nói: “Vì sao thần thiếp lại không được?”
Dục Cảnh đế liếc nhìn nàng, mờ ám nói: “Ái phi quá câu người, trẫm căn bản không cầm lòng được.”
Trang Minh Tâm “Xì” một tiếng, nếu bàn về tướng mạo thì nàng không sánh bằng Trình Hòa Mẫn, còn bàn về khí chất lại chẳng sánh được với Trần Ngọc Thấm, lại bàn về dáng người thì còn có Thần phi điện nước đầy đủ ở đằng trước nữa đó, vậy mà nói không cầm được lòng thì thật là hoang đường.
Nhưng hắn du ngoạn trên người nàng lại vô cùng đã nghiền, dứt khoát xé bỏ lớp da mặt đạo mạo nghiêm trang kia, thay đổi cách thức dày vò bản thân mà thôi.
Dẫu sao thì khi ở bên ngoài, hắn còn phải giữ dáng vẻ nhất quốc chi quân.
Trang Minh Tâm luôn trợn trắng mắt chê bai hắn.
Dục Cảnh đế cũng không giận, đưa tay cầm bát bột củ sen trên kháng trác lên, tò mò hỏi: “Ái phi ăn món ngon gì vậy?”
Không đợi Trang Minh Tâm trả lời đã tự cầm thìa canh lên múc một thìa đưa vào trong miệng.
Trang Minh Tâm cạn lời: “Thứ gì người cũng dám đưa vào trong miệng, không sợ bên trong có bỏ thuốc chuột hả.”
Là một người đam mê ăn uống lâu năm, Dục Cảnh đế dĩ nhiên là biết nhìn hàng, ăn một thìa xuống bụng rồi lại lập tức múc một thìa nữa, có hai ba thìa là đã ăn sạch hết bát bột củ sen hoa quế chỉ còn lại một nửa.
Bên cầm thìa canh vét hết trong bát, bên cười nói: “Chờ khi nàng sinh hoàng tử trẫm lại lo lắng cũng không muộn.”
Nói xong, bưng bát lên hướng về phía nàng, trong miệng vội vàng thúc giục: “Chỉ có một chút xíu như vậy, thế thì làm sao ăn đủ được, ngươi mau gọi người làm hai bát nữa tới đây.”
Trang Minh Tâm cũng không từ chối, dù sao hắn ăn bao nhiêu thì cũng coi như là trong một cân phân cho hắn kia, nàng cũng chẳng thiệt thòi.
Thậm chí còn có thể ăn chực được một bát.
Vì vậy nàng đi tới bên rèm cửa, phân phó ra bên ngoài nói: “Quỳnh Phương, cho bổn cung và hoàng thượng hai bát bột củ sen hoa quế.”
Quỳnh Phương đợi ở ngoài minh gian lập tức đáp: “Dạ”, sau đó bước chân thật nhanh đi sắp xếp.
Đợi nàng ngồi lại lên giường la hán, Dục Cảnh đế mới tò mò hỏi: “Hóa ra đây là bột củ sen hả? Dùng củ sen làm ra sao? Không ngờ lại ăn ngon như vậy.”
Trang Minh Tâm yên lặng oán thầm, tốt xấu gì ngươi cũng là một hoàng đế, đã nhìn thấy không ít thứ tốt rồi, tại sao cái gì nàng làm ra hắn cũng khen ngon là sao?
Trong miệng dĩ nhiên bày ra bộ dáng giải thích: “Đúng là dùng củ sen để làm ra, cũng may là Hòa quý nhân đưa cho tần thiếp một giỏ củ sen, nếu không thần thiếp còn không nghĩ tới chuyện này đâu.
Nhưng củ sen lại làm được rất ít bột, năm mươi cân củ sen cùng lắm chỉ làm được có bảy tám cân thôi.”
Dừng một chút, lại tiếc hận thở dài nói: “Đáng tiếc là thần thiếp không nghĩ đến nó sớm hơn, nếu không thì phái người tìm lái buôn ở phía nam đặt mua được thuyền trước khi kênh đào đóng băng thì tốt biết bao?”
Lời này chính là khóc lóc kể lể rằng nàng đang thiếu củ sen, ám chỉ cẩu hoàng đế suy nghĩ biện pháp.
Dục Cảnh đế vừa nghe đã hiểu được dụng ý bên trong, lập tức liền giải quyết vấn đề khó khăn cho nàng: “Chuyện này có khó khăn gì, Tân Châu có hai hoàng trang có đào ao trồng củ sen, hàng năm có thể xuất ra một ngàn năm trăm đến hai ngàn năm trăm cân củ sen đó, trở về trẫm kêu bọn họ đào rồi đưa tới cho người là được rồi.”
Trang Minh Tâm lập tức vui vẻ ra mặt.
Cuối cùng thì cũng là hoàng đế, nàng thì khổ sở không thôi, nhưng đến chỗ hắn lại hoàn toàn chẳng phải chuyện to tát gì.
Nàng trần thuật lại tác dụng của bột củ sen một lần, sau đó nịnh nọt nói: “Hoàng thượng yên tâm, sau khi thần thiếp làm xong bột củ sen nhất định sẽ lấy ra hai phần tốt nhất để hiếu kính hoàng thượng và thái hậu nương nương.”
Dục Cảnh đế gật đầu, sau đó lại cười hì hì nói: “Phần của trẫm cứ để ở chỗ này của ái phi đi, tính trẫm hay quên, nếu như mà quên không ăn thì còn phải cần ái phi nhắc nhở mới được.”
Trang Minh Tâm đương nhiên là thấy được, dù sao mỗi ngày khi đi đưa trà sữa trân châu cho hắn có nhiều thêm một bát bột củ sen cũng chẳng phiền hà thêm chút nào cả.
Nàng vừa mới nghiêng người lên gối đã nghe hắn ném xuống một đạo sấm sét giữa trời quang.
“Hiền phi hoài thai rồi, chuyện cung vụ chỉ sợ là hữu tâm vô lực, thái hậu cố ý kêu Ninh phi cùng giải quyết, trẫm cũng muốn cho ái phi chen một chân vào, không biết ý ái phi như thế nào?”
Trang Minh Tâm ngồi thẳng người dậy ngay tức khắc, vội vàng khoát tay cự tuyệt: “Thần thiếp vừa mới vào cung chưa được mấy tháng, tư chất nông cạn, sao gánh nổi trọng trách nặng nề như vậy chứ? Hoàng thượng vẫn nên mời cao nhân khác đi.”
Dừng lại một chút, nàng xấu xa đề cử nói: “Theo thần thiếp thấy, Di tần muội muội cũng rất tốt.
Thứ nhất là Di tần muội muội cũng vào cung năm Dục Cảnh thứ sáu, lý lịch cũng tương đối bằng Ninh phi.
Thứ hai là tính tình Di tần muội muội chính trực thoải mái, đối xử rộng lượng với người khác, có nàng ta ở bên cạnh giúp đỡ, hẳn là sẽ không để xảy ra những chuyện như khấu trừ và tham ô đâu.”
Nếu như không phải thực lực và gia cảnh của Huệ tần và Ninh phi chênh lệch quá lớn, thì Huệ tần đúng là một lựa chọn tốt nhất, dẫu sao nàng ta cũng là thân mẫu trưởng tử của Dục Cảnh đế.
Bây giờ chỉ có thể để cho tính khí nhẫn nại kia của Di tần được thể hiện ra rồi, có nàng ta kiềm chế thì Ninh phi muốn một mình độc đoán chỉ sợ là không được nữa rồi.
Dục Cảnh đế: “…”
Bản thân lười biếng không muốn ôm việc thì thôi đi, lại còn đưa ra cái chủ ý rách nát này nữa, là sợ hậu cung chưa đủ loạn sao?
Nàng chính là một chủ nhân không có lợi lộc thì không dậy sớm, không cho thứ ngon ngọt thì chỉ sợ là nàng sẽ không nhận lời, hắn không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: “Vốn dĩ định chờ chuyện tiêm chủng trâu đậu rồi sẽ cất nhắc phân vị của nàng, nhưng bây giờ không chờ được nữa rồi, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ phong nàng là Thục phi.”
Hơi dừng lại một chút sau, hắn trợn tròn mắt nhìn nàng một cái, hừ nói: “Bây giờ có bằng lòng cùng trợ giúp quản lý cung vụ với Ninh phi hay không?”
“Thục phi?” Trang Minh Tâm “Chậc” một tiếng, buồn cười nói: “Hoàng thượng có chắc chắn là không phải đang giễu cợt thần thiếp chứ? Từ đầu đến chân thần thiếp có chỗ nào là có dáng vẻ “thùy mị” kia chứ?”
“Hóa ra là nàng cũng tự mình hiểu được à.” Dục Cảnh đế bật cười.
Một lát sau, suy nghĩ rồi hiểu được những hàm ý sau lời nói của nàng, ngay tức khắc đã không cười nổi nữa: “Chẳng lẽ là nàng không vừa ý phân vị Thục phi này sao?”
Trang Minh Tâm không lên tiếng.
Dục Cảnh đế ngước mắt lên nhìn nàng, tỉ mỉ giải thích với nàng: “Nàng vào cung còn chưa được ba tháng, cũng không có hoài thai mà đã tấn thăng lên hai phân vị liên tiếp, nàng có biết là trẫm khó xử đến thế nào không? Phân vị thục phi này vẫn là do trẫm nói hết lời khen ngợi nàng ở bên cạnh thái hậu, vậy nên mới tranh thủ được đó.
Về sau mà truyền lên tiền triều chỉ sợ sẽ gây nên sóng to gió lớn, tấu chương Ngự Sử Đài vạch tội phụ thân nàng chỉ sợ sẽ chất đầy bàn mất.”
Hiện giờ người có phân vị cao nhất, có thâm niên nhất chính là hai người Trương đức phi và Vệ hiền phi trong tứ phi, Trang Minh Tâm chỉ là tú nữ mới tuyển tú vào cung mà đã nhảy liền hai cấp, trực tiếp đè lên đầu Trương đức phi và Vệ hiền phi, người nhà của những vị phi tần khác chắc chắn sẽ không cam lòng.
Nói không chừng còn chạy đi xúi bẩy các ngự sử ở Ngự Sử Đài dâng tấu vạch tội nữa đó.
Vạch tội hoàng đế thì không dám, cũng chỉ có thể nhắm mâu thuẫn này lên phụ thân của Trang Minh Tâm là đại lý tự khanh Trang Tố Văn thôi.
Trang Minh Tâm nhếch mép lên một cái, trong núi không có hổ thì khỉ xưng đại vương, khi ở thời của tổ phụ, Ngự Sử Đài nào dám tìm Trang gia gây phiền phức chứ? Bây giờ tổ phụ không còn ở đó nữa là bọn họ lập tức tranh nhau nổi dậy rồi.
Cứ để cho bọn đấu trước đi, qua mấy tháng nữa cơ thể tổ phụ hồi phục lại rồi trở lại triều đường sẽ tính sổ với bọn họ cũng không muộn.
Nàng lấy lui làm tiến, “không quá để ý” nói: “Nếu hoàng thượng khó xử, vậy trước tiên đừng nhắc tới phân vị của thần thiếp, không phải gánh những hư danh này còn có thể bớt đi chút thị phi nữa đó.”
Dục Cảnh đế: “…”
Đây là lấy chuyện cung vụ ra để uy hiếp hắn hả? Nếu không cho làm quý phi thì tuyệt đối không làm việc sao?
Nàng cứ chắc chắn là hắn nếu không phải nàng thì không được như vậy hả? Sẽ không sợ hắn cho Di tần gia nhập vào theo như lời nàng nói sao?
Ngay sau đó hắn đã phản ứng kịp, là nàng không sợ.
Chỉ sợ ngay cả lời nói ban đầu cũng là thật, nàng thật sự muốn trốn tránh công việc, không tình nguyện làm cái việc xui xẻo kia, nhưng hắn lại ép buộc nàng gánh trách nhiệm này, thế là nàng liền đòi “phí dịch vụ” khổng lồ.
Không đáp ứng? Vậy thì tốt thôi, cứ dứt khoát chấm dứt luôn đi.
Hắn thở dài, lắc đầu nói: “Thôi vậy, trẫm thật sự là không có cách nào với nàng cả.”
Trang Minh Tâm nhíu mày, lời này mập mở ý nào cũng được, cuối cùng là chấp nhận đề nghị để Di tần tham gia, hay là đáp ứng yêu cầu cho nàng phân vị quý phi chứ?
Nhưng cũng chẳng tiện mở miệng hỏi, nếu không thì sẽ thể hiện ra là nàng có vô cùng để tâm tới quyền thế.
Mà cho dù có thật sự để ý đi chăng nữa thì nàng cũng không thể biểu hiện ra đâu.
Dẫu sao thì dáng vẻ không ra gì mà cứ ra vẻ làm cao cũng đã là điệu bộ nhất quán của nàng rồi.
…
Bởi vì trong lòng đang có chuyện nên ban đêm khi đi ngủ trong lòng nàng có chút không yên lòng.
Chọc cho Dục Cảnh đế bộc lộ tất cả các kỹ năng của bản thân, bắt nàng làm việc hết công suất, vậy nên bây giờ mới làm cho nàng không kịp suy nghĩ đến muốn thứ này thứ kia.
Hắn nắm lấy chân nàng, bế nàng lên đến trước gương trang điểm, vừa hoạt động vừa nỉ non ở bên tai nàng nói: “Mở mắt ra, nhìn xem dáng vẻ lúc động tình của bản thân đi, rồi sẽ hiểu được vì sao trẫm không cầm lòng được.”
Trang Minh Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn bản thân mình bên trong gương trang điểm, thấy sắc mặt mình đỏ lên, cặp mắt lờ mờ, quấn lấy cẩu hoàng đế ở phía sau lưng thành một khối, phần cứng kinh người nào đó liên tiếp ra ra vào vào, nàng ở đằng trước mà cũng đong đưa đến đất rung núi chuyển theo động tác đó.
Mặt nàng lập tức đỏ hết lên, giơ tay bấm một cái lên tay hắn, hờn dỗi nói: “Đừng ở chỗ này nữa, mau quay về giường đi.”
Dục Cảnh đế vừa mới có hứng thú, nào đâu chịu đáp ứng chứ, cứ như vậy mà bên dùng ngôn ngữ trêu chọc, bên ôm nàng điên cuồng hoạt động.
Trang Minh Tâm cắn chặt hàm răng, rất sợ kiềm chế không nổi mà phát ra tiếng.
Trang Minh Tâm thầm mắng cẩu hoàng đế võ công thì chẳng ra sao mà lực cánh tay lại kinh người, bế người bốn mươi sáu cân như nàng đến hai khắc mà cũng không thấy có chút run rẩy nào.
Thậm chí còn nói khoác mà không biết ngượng là lần sau sẽ nâng nàng lên cao hơn nữa, để cho nàng đối mặt với hắn rồi làm một lần, đúng thật là vô sỉ mà!
…
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ở bên ngoài hai chân Trang Minh Tâm có dấu ngón tay mơ hồ, nhìn cực kỳ giống như bị móng vuốt của một con ma nào đó đập loạn một hồi lưu lại.
Quỳnh Phương bị dọa kinh hô một tiếng, sau khi phản ứng kịp mặt lại lập tức đỏ tới mang tai.
Trang Minh Tâm vốn dĩ cũng là người có da mặt dày, mà khi bị Quỳnh Phương ầm ĩ như vậy cũng không khỏi mặt đỏ tới tận mang tai.
Khi còn đang lúng túng ở chỗ này, Thôi Kiều đột nhiên tiến vào, bẩm báo với vẻ hơi kinh ngạc: “Nương nương, Trương ma ma bên người thái hậu nương nương tới.”
Dưới sự hầu hạ của hai người Thôi Kiều và Quỳnh Phương, nàng cấp tốc rửa mặt rồi thay quần áo.
Sau đó mới kêu Thôi Kiều mời Trương ma ma vào.
Trương ma ma phúc người hành lễ với Trang Minh Tâm, Trang Minh Tâm vội né người, chỉ nhận nửa lễ, trong miệng nói: “Ma ma đừng đa lễ.”
Hậu cung bổn triều không bố trí nữ quan, những ma ma hầu hạ bên người trưởng bối có địa vị cũng giống như nữ quan, tôn quý hơn những cung nữ và thái giám khác, Trang Minh Tâm không dám nhận lễ đầy đủ của bà ta.
Trương ma ma nhàn nhạt nói: “Thái hậu nương nương triệu kiến Uyển phi nương nương, thỉnh Uyển phi nương nương lập tức đi tới Từ Ninh cung.”
Thái hậu nương nương triệu kiến nàng? Hơn nữa lại còn sớm như vậy?
Trang Minh Tâm lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ bên ngoài thái hậu đồng ý với dự định thăng nàng lên phân vị thục phi của cẩu hoàng đế, nhưng sau lưng lại hoài nghi nàng nói lời gièm pha với cẩu hoàng đế, vì vậy định thừa dịp cẩu hoàng đế thượng triều mà bắt nàng đến Từ Ninh cung để chỉnh đốn sao?
Có động hình với nàng hay không?
Nếu thật sự động hình với nàng thì nàng có nên phản kháng không?
Từ Ninh cung cũng chẳng có thị vệ, nàng chỉ cần dùng một tay cũng thừa để đánh những thái giám, cung nữ, ma ma kia rồi.
Nghĩ như vậy, thoáng cái cũng không còn luống cuống nữa.
Nàng cười nói: “Thái hậu nương nương triệu kiến, thần thiếp nào dám không nghe, đợi đầy tớ chuẩn bị kiệu đầy đủ rồi ta sẽ lập tức đi qua đó ngay.”
Trương ma ma hiển nhiên là sẽ không chờ ở đây, hơi phúc người một cái rồi cáo lui đi ra ngoài.
Chuẩn bị kiệu là giả, chuẩn bị biện pháp dự phòng mới là thật.
Trang Minh Tâm đợi khi Trương ma ma vừa rời khỏi Chung Túy cung đã lập tức kêu Lý Liên Ưng tới, phân phó: “Nếu như lúc hoàng thượng bãi triều mà bổn cung còn chưa trở về từ Từ Ninh cung, ngươi hãy lập tức báo chuyện thái hậu nương nương triệu kiến bổn cung cho hoàng thượng biết, bảo hắn cũng đến Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu nương nương.”
Không thể nói những lời quá chắc chắn, lỡ như Trịnh thái hậu triệu nàng đến Từ Ninh cung không phải là có ác ý thì sao chứ?
Tùy tiện suy đoán mẫu thân của hắn, cẩu hoàng đế chỉ sợ sẽ tức giận.
Lý Liên Ưng đảo mắt vòng tròn, một hồi lâu sau bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên: “Nương nương, người nhất định phải bảo trọng bản thân cho tốt nha, nô tài mới chỉ được trải qua có vài ngày tốt lành thôi, cũng không muốn lại ngã trở về trong vũng bùn đâu.”
Trang Minh Tâm bị hắn chọc giận đến bật cười, Trịnh thái hậu dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có khả năng lấy cái mạng nhỏ của nàng, vậy mà bây giờ đã bắt đầu khóc tang rồi sao?
Nàng nhấc chân đạp Lý Liên Ưng một cái, tức giận nói: “Ngươi im miệng đi.”
Lý Liên Ưng thấy nàng còn có sức đạp hắn ta, nghĩ đến thái hậu nương nương triệu kiến cũng chưa chắc là chuyện xấu, lập tức nín khóc mỉm cười, cúi người gật gật đầu nói: “Nô tài tuân lệnh nương nương, lập tức đi đến Dưỡng Tâm điện chờ ngay ạ.”
Mặc dù chỉ số thông minh của hắn ta không cao, nhưng những chuyện được giao phó hắn ta vẫn sẽ đi hoàn thành rất tốt.
Vì vậy nàng yên tâm ngồi lên kiệu đi đến Từ Ninh cung..