Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh


Khi nấu ăn đã xong, phòng bếp nhỏ đưa canh củ sen hầm xương sườn qua.
Trang Minh Tâm cho mỗi người bọn họ một bát.
Canh củ sen xương sườn được hầm với độ lửa vừa vặn, xương sườn mềm mại, vừa chạm vào thịt đã rơi ra khỏi xương, bột củ sen mềm dẻo, nước canh mùi thơm, một bát xuống bụng, toàn thân liền thoải mái.
Dục Cảnh đế ăn no thỏa mãn dựa nghiêng người lên ghế thái sư, mắt phượng hí một nửa, một bộ dáng vui vẻ thấu trời xanh.
Dáng vẻ này làm cho Trang Minh Tâm nghĩ tới con mèo nàng nuôi kiếp trước, suýt chút nữa không nhịn được mà sờ đầu vuốt lông hắn.
Giọng nói của nàng không tự chủ được mà ôn nhu đi rất nhiều, cười khuyên nhủ: “Hoàng thượng đứng lên một chút đi, tránh cho khó tiêu.”
Nói xong, cũng nhắc nhở ba người khác giống vậy: “Các ngươi cũng đứng lên đi, vừa mới ăn no xong, ngồi không tốt đâu, nếu không năm dài tháng rộng về sau rất dễ xuất hiện mỡ bụng.”
Mỡ bụng là điểm chí mạng với nữ nhân, ba người vừa nghe vậy lập tức đứng lên.
Trình Hòa Mẫn kêu rên nói: “Tại sao nương nương không nói cho tần thiếp biết sớm chút, bình thường tần thiếp ăn xong toàn đi nằm, tuy còn chưa có mỡ bụng, nhưng chỉ sợ là cũng đang chuẩn bị có rồi.”
Trần Ngọc Thấm cười lạnh: “Đáng đời!”
Trình Hòa Mẫn cãi vã với nàng ta, hồn nhiên quên mất Dục Cảnh đế vẫn còn ở đây, lập tức oán giận nói: “Hừ, chúng ta cũng là người đồng cảnh ngộ thôi, ta ăn nhiều không thích vận động, nhưng ít nhất ban đêm ta cũng không ăn thêm bữa nữa, còn người thì sao, nửa đêm canh ba còn bò dậy uống bột củ sen, một bát còn chưa thỏa mãn, lại còn muốn thêm một bát nữa, sớm muộn gì ngươi cũng biến thành tên mập thôi!”
Trần Ngọc Thấm bị vạch trần khuyết điểm, lập tức mắng trả lại: “Ta trời sinh ăn mãi không mập, đừng nói là ban đêm ăn thêm bữa nữa, cho dù là một ngày ăn mười bữa thì eo cũng sẽ không thừa nửa tấc.

Nhìn dáng vẻ này của ngươi đi, vào cung mới có ba tháng mà đã không mặc vừa xiêm áo trước kia nữa rồi.”
Dục Cảnh đế: “…”
Đây là tài nữ trong trẻo, lạnh lùng, kiêu ngạo, không nhiễm khói lửa nhân gian ư?
Đây là quý nữ điển hình minh diễm động lòng người, tài mạo song toàn đó hả?
Hắn mới không lật thẻ bài của các nàng ta chưa được bao lâu, tại sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ này rồi?
Toàn thân hắn cũng không xong rồi!
Trang Minh Tâm thấy Dục Cảnh đế như bị sét đánh, suýt nữa đã bật cười, nàng “Khụ” một tiếng, nhắc nhở hai kẻ dở hơi kia: “Hoàng thượng còn ở đây nữa đó.”
Hai người nhất thời như con gà bị bóp cổ vậy, im bặt, không dám lên tiếng nữa, vẻ mặt thì vặn vẹo.
Một lát sau, Trần Ngọc Thấm hòa hoãn lại đầu tiên, trên mặt lộ ra vẻ mặt thư thái, thức thời nói với Trang Minh Tâm: “Nếu bí mật tần thiếp thích uống bột củ sen đã bị bại lộ, vậy thỉnh nương nương hãy yên thương tần thiếp nhiều hơn, bao giờ làm xong bột củ sen cho tần thiếp thêm mấy cân nữa đi.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Bổn cung đối xử bình đẳng, làm sao có thể bởi vì thân thiết với Hòa muội muội mà lại thiên vị muội muội được cơ chứ? Chỉ sợ sẽ bị người ta bàn ra tán vào đó.”
Trần Ngọc Thấm nhất thời có chút sửng sốt.
Sau đó lại nghe nàng chuyển giọng điệu, cười nói: “Nhưng bổn cung cũng đang cần nhân thủ để làm bột củ sen, nếu như muội muội chịu cho bổn cung mượn thái giám ở điện Đông Phối để sai khiến một lúc, nên cho “phí đi lại” thì sẽ cho.”
“Nương nương quả nhiên là thực hiện chu toàn, tần thiếp bội phục.” Trần Ngọc Thấm “Chậc” một tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: “Lúc nào nương nương cần dùng tới bọn họ cứ gọi đi là được.”
Trình Hòa Mẫn vừa nghe vậy, đây đúng là chuyện tuyệt vời, không thể để Trần Ngọc Thấm chiếm tiện nghi được, lập tức ân cần nói: “Nương nương, thái giám của tần thiếp cũng không có chuyện gì để làm, tần thiếp còn đang chê bọn họ ăn ở không đây, người mau gọi người dẫn đi đi!”
Dụ quý nhân thấy vậy, cũng giơ quyển sổ lên: “Thái giám của tần thiếp cũng sẽ đưa cho nương nương sai sử.”
Có tận khoảng một ngàn tám trăm cân củ sen đó, dĩ nhiên là càng nhiều nhân thủ thì càng tốt rồi, Trang Minh Tâm cũng chẳng chối từ, cười nói: “Vậy thì cảm ơn các ngươi.”
Nói xong chuyện này, bây giờ cũng đã muộn rồi, ba người vội vàng quỳ xuống cáo lui.
Trang Minh Tâm cũng không giữ lại, nói với Trình Hòa Mẫn: “Dụ quý nhân nghỉ ở chỗ ngươi, nếu có thiếu cái gì cứ phái người tới nói một tiếng, bổn cung sẽ cho người đưa qua.”
Trình Hòa Mẫn giận dỗi một tiếng: “Nương nương cũng quá là coi thường người ta rồi, chỗ của tần thiếp tuy không thể so sánh được với chỗ này của nương nương, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, nhất định sẽ không để Dụ mỹ nhân chịu thiệt thòi là đâu.”
“Bổn cung chỉ là dặn dò suông một câu thế thôi.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, nói: “Vậy các ngươi đi đi.”
Lúc này ba người mới rời khỏi chính điện.
Dục Cảnh đế đi đến bên cạnh nàng, hừ nói: “Hình như bây giờ ba người các nàng có quan hệ rất tốt nhỉ, nếu như để tổ phụ của các nàng biết được, chỉ sợ là sẽ tức giận hộc máu thăng thiên luôn đó.”
Nếu như là đồng loạt cưỡi hạc về tây thiên, vậy thì đúng là vui mừng lớn rồi.
Trang Minh Tâm: “…”
Ngươi đó, khi nói những lời này, dẫu sao cũng nên che giấu vẻ cười trên nỗi đau của ngươi khác trên mặt đi chứ, cho rằng người khác không nhìn ra ngươi đang có bao nhiêu mong đợi hả!
Nàng nhàn nhạt nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì cả, triều đường là triều đường, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
Huống hồ gì, nàng và Trần Ngọc Thấm, Trình Hòa Mẫn cũng chỉ là có chút qua lại thôi, còn cách xa mức tri giao lắm, nếu như không gặp phải chuyện gì xung đột lợi ích thì cũng thôi, còn nếu như mà phải xung đột lợi ích thì cần vỗ một cái là hai bên đã có thể tách rời nhau rồi.
“Trong lòng nàng hiểu rõ là được, trẫm mới lười để ý những chuyện nhỏ nhặt của tiểu nữ nhi như vậy đó.” Dục Cảnh đế nhớ tới dáng vẻ hai người kia đã làm cho ảo tưởng của hắn tan vỡ, không khỏi “Chậc” một tiếng.
Trang Minh Tâm bị vẻ mặt một lời khó nói hết của hắn chọc cười, trêu ghẹo nói: “Hoàng thượng đừng có đèn dài tám trượng mà chỉ nhìn thấy người khác chứ không nhìn rõ bản thân mình, cái bộ dáng lúc riêng tư của người thì sao, còn không phải là khác hẳn lúc ở bên ngoài hả?”
Dục Cảnh đế đưa tay ôm nàng vào trong ngực, tiến gần môi tới bên tai nàng, khẽ cười nói: “Không bằng ái phi tới nói xem, dáng vẻ lúc riêng tư của trẫm là như thế nào? Thí dụ như ở trên giường…”
Nơi non mềm trước người Trang Minh Tâm đụng phải lồng ngực rắn chắc của hắn, nàng bị đau “shh” một tiếng.
Nghe vậy, nàng nắm tay lại khẽ đấm lên ngực hắn, tức giận nói: “Hoàng thượng, người lại không đứng đắn rồi.”
Dục Cảnh đế dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, cười ha ha nói: “Chẳng phải ái phi thích trẫm không đứng đắn sao?”
Nàng liếc hắn một cái, sẵng giọng: “Ai thích? Người đừng có mà nói nhảm.”
Dục Cảnh đế than thở, rồi lại làm ra vẻ đau buồn: “Quả nhiên lời trong thoại bản nói không sai, lời của nữ tử ở trên giường không tin được.”
Trang Minh Tâm: “…”
Phải là ngược lại chứ?
Chẳng lẽ không phải là không thể tin lời của nam nhân khi ở trên giường sao?
Nàng hồ nghi giương mắt nhìn về phía hắn, sau đó liền nhìn thấy nụ cười trộm không kịp che giấu bên mép hắn.
Hừ, quả nhiên là hắn đang bịa chuyện bẻ cong sự thật mà.
Nàng nói lầm bầm: “Vừa rồi hoàng thượng nói như vậy, thế thì từ nay về sau khi ở trên giường thần thiếp sẽ không lên tiếng nữa là được chứ gì.”
“Vậy sao được?” Dục Cảnh đế lập tức phản đối, thấp giọng nói bên tai nàng: “Trẫm thích nghe âm thanh lúc ái phi động tình nhất…”
Sắc mặt Trang Minh Tâm bỗng chốc đỏ bừng lên, đưa tay bấm lên cánh tay hắn một cái, thẹn quá hóa giận nói: “Im miệng.”
Dục Cảnh đế cũng có chừng mực, tránh cho chọc giận nàng, nếu vậy mà không cho hắn ở gần người nữa, thế thì coi như xong rồi.
Đã có bốn ngày không lâm hạnh nàng rồi, hôm nay dù có như thế nào cũng phải thỏa nguyện.

Nam tử trẻ tuổi nhiệt tình, đúng là thật sự khiến người ta có chút không chịu nổi, cũng chỉ mới nhịn có ba bốn ngày, vậy mà cứ giống như là bị đói mấy trăm năm rồi, sức mạnh không thể nào ngăn cản nổi.
Dục Cảnh đế nắm lấy vòng eo nhỏ bé của nàng rồi đẩy nàng ngã lên giường, bên hôn lên sống lưng nàng, bên chuyển động không ngừng.
Bên trên ôn nhu quyến luyến, ở dưới lại hung ác mãnh liệt, giống như hai tầng nước lửa vậy, thế nhưng lại cứ hài hòa một cách kỳ lạ, làm cho toàn thân nàng đều chìm đắm vào trong đó.
Cùng nhau lên đỉnh xong, hắn vẫn chưa thỏa mãn, nghỉ ngơi trong chốc lát lại kéo nàng tới làm một lần nữa.
Nếu như không phải là sau khi lần thứ hai kết thúc trở về sau nàng đã trực tiếp ngủ mê mang, chỉ sợ là hắn còn không chịu bỏ qua cho.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, nàng nhìn mảng máu bầm lớn ở bên hông và trên sống lưng mình, đúng là không nói nên lời.
Nhưng lại chẳng thể mắng cẩu hoàng đế, dẫu sao nàng cũng thật sự thoải mái mà.
Cũng chỉ có thể yên lặng nín nhịn.
Sau khi dùng bữa sáng xong, đi đến Giáng Tuyết hiên để tọa ban lý sự theo thường lệ.
Bởi vì châm biếm lúc trước, hôm nay khi cung nữ chưởng sự báo cáo công việc đã quy củ hơn rất nhiều, nàng cũng đã ghi nhớ rất nhiều lệ cũ trong lòng từ lâu, vì vậy mà rất nhanh đã khai thác xong tất cả.
Ngược lại là thái giám chưởng sự Diêu Xuân của Hàm Phúc cung đưa giấy nhắn tới, nói Chung tài nhân bị bệnh, cần mời thái y tới xem bệnh cho nàng ta.
Trang Minh Tâm lập tức ân cần hỏi hắn ta: “Bệnh có nghiêm trọng không?”
Diêu Xuân trả lời: “Không có gì đáng ngại, chỉ là ho hơi nặng, cũng không lên cơn sốt.”
Trang Minh Tâm viết một chữ “Chuẩn” lên trên tờ giấy của hắn ta, sau đó đóng phượng ấn lên rồi kêu Quỳnh Phương đưa cho hắn ta.
Nàng nói với Diêu Xuân: “Ngươi mau đi đi, nếu như có thiếu cái gì chứ phái người tới nói với bổn cung một tiếng.”
Diêu Xuân là một người cơ trí, nghe vậy cười nói: “Nếu như có thiếu thốn cái gì thì Huệ tần nương nương của chúng ta cho thêm cũng được, nào dám làm phiền Uyển phi nương nương?”
Trang Minh Tâm cười một tiếng, không tiếp lời, khoát tay một cái, đuổi hắn ta đi ra ngoài.
Đồng thời trong lòng đã ghi nhớ một mục, quy củ khi phi tần nhiễm bệnh cần phải báo lên chủ vị một cung, chủ vị của cung đó sẽ phái người tới đưa giấy nhắn mời thái y từ nay về sau cần phải sửa lại một chút rồi.
Nếu chủ vị một cung là Trương đức phi, vậy thì không dễ sống chung rồi, cố ý kéo dài không cho đệ giấy, chẳng phải là bệnh nhẹ sẽ thành bệnh nặng, thậm chí trực tiếp qua đời sao?
Dẫu sao cũng không phải phi tần nào cũng có sức mạnh như Trần Ngọc Thấm, Trình Hòa Mẫn, chẳng cần phải hỏi ý kiến của nàng mà đã có thể bảo cung nhân bên dưới đệ giấy đi ra ngoài rồi.
Sau khi trở về Chung Túy cung, vì nàng không yên tâm nên đã bảo Quỳnh Phương mang một túi tổ yến, hai lạng rưỡi bột củ sen đi một chuyến đến Hàm Phúc cung.
Sau khi Quỳnh Phương trở về đã bẩm báo: “Hồi nương nương, Diêu Xuân không hề nói láo, thái y đã xem qua cho Chung tài nhân, chỉ là thỉnh thoảng cảm phong hàn, bệnh tình nhẹ, không quá nghiêm trọng, uống chút thuốc là có thể khỏi rồi.”
Sau đó để bọc quần áo xách trong tay xuống kháng trác, mở ra để Trang Minh Tâm nhìn thứ bên trong, miệng nói: “Đây là Chung tài nhân làm áo choàng cổ thẳng cho nương nương, nàng ta thêu cổ áo mất khoảng chừng hơn nửa tháng, nói là để nương nương thử xem có vừa người không, nếu có chỗ nào không ổn thì cho người đưa về nàng ta sẽ sửa lại.”
Trang Minh Tâm giương mắt nhìn, thấy mặt ngoài của áo là vải gấm dệt kim có màu đỏ ráng chiều, lớp vải lót bên trong là da cáo lam mà lúc trước nàng đã cho người đưa tới cho nàng ta, cổ áo thẳng hai bên đều thêu một nhánh hoa đào, lá cây màu xanh lục, màu hồng của hoa đào và nụ hoa chớm nở đều trông rất sống động.
Nàng đứng dậy mặc thử vào, áo choàng dài tới đầu gối, tay áo là tay áo ngắn, chiều dài được đến một nửa cẳng tay, rốt cuộc bên trong có là tay áo thẳng, tay áo hẹp hay là tay áo phồng thì cũng có thể lộ ra bên ngoài một đoạn.
Quỳnh Phương “Yo” một tiếng, kinh ngạc nói: “Nghe nói phía nam mới ra đời và phát triền áo choàng tay ngắn, nô tỳ vốn dĩ còn nghĩ là lúc nào đó sẽ làm cho nương nương một cái, không ngờ Chung tài nhân tiểu chủ đã làm xong cho nương nương rồi.”
Áo choàng này có tổng cộng bốn nút cài bằng ngọc đối xứng nhau, cộng thêm hai dây buộc, Trang Minh Tâm tự mình cài nút áo lại, buộc chặt dây, đi tới trước gương ở đông tiếu gian chuyển động cơ thể để soi, lại vẫy vẫy tay áo, cười nói: “Thật là vô cùng đẹp mắt.”
Quỳnh Phương lập tức phụ họa: “Dáng người nương nương mảnh mai, trời sinh là cái giá treo xiêm áo, mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”

Bởi vì kiểu dáng mới lại nên trong lòng Trang Minh Tâm rất thích, hôm sau khi đến Giáng Tuyết hiên để tọa ban lý sự đã mặc cái áo choàng cổ thẳng này.
Mà cũng hay thật, lại đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ, ngay lập tức trong cung đã thịnh hành kiểu dáng này.
Nhưng cũng chỉ trong thời gian một tháng trên dưới hậu cung, mỗi phi tần đều có năm ba cái áo choàng cổ thẳng.
Ngay cả Trịnh thái hậu và Liêu thái phi mỗi người cũng mặc một cái áo choàng cổ thẳng vào lúc chúng phi tần thỉnh an hai người đó ở Từ Ninh cung hôm mồng một tháng chạp.
Nhưng trên người Trịnh thái hậu là thổ cẩm màu đỏ tía, họa tiết được thêu trên cổ áo thẳng là cành hoa mẫu đơn.

Mà trên người Liêu thái phi lại là vải sa tanh màu phẩm xanh, hai bên cổ áo thẳng thêu một chùm hoa lan.
Sau khi chúng phi tần quỳ xuống thỉnh an, Từ quý nhân có sở trường nịnh hót vỗ mông ngựa lập tức tán dương: “Áo choàng thái hậu nương nương và thái phi nương nương nhìn thật là đẹp, bên ngoài đẹp, lớp lót bên trong cũng đẹp, họa tiết trên cổ áo lại càng được thêu đẹp hơn, hai vị nương nương mặc giống như là trẻ ra hai mươi tuổi, lại cứ như là tỷ muội với chúng ta vậy.”
Di tần liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lầm bầm bằng âm thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được: “Quỷ nịnh nọt!”
Sau đó cũng chẳng có ai để ý nàng ta cả, mọi người đều phụ họa Từ quý nhân, tâng bốc Trịnh thái hậu và Liêu thái phi một trận.
Trịnh thái hậu nhìn về phía Liêu thái phi, bất đắc dĩ cười nói: “Ai gia đã nói không mặc rồi, vậy mà ngươi cứ ép ai gia mặc, nhìn xem, chẳng phải là bị bọn tiểu bối chê cười hay sao?”
Liêu thái phi bật cười: “Xem tỷ tỷ nói kìa, rõ ràng là mọi người đều khen tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại cứ nhất định nói là người khác đang chê cười ngươi, vậy đủ để thấy là tỷ tỷ được khen đến xấu hổ rồi.”
Sau đó bà ta nhìn về phía chúng phi tần ở dưới, dùng ngón tay cách không chỉ chỉ vào các nàng, cười nói: “Các ngươi đừng có khen thái hậu nữa, khen đến bà ta phải ngượng ngùng rồi kia kìa.”
Tất cả mọi người đều cười lên, nhưng cũng không có ai tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Trịnh thái hậu giương mắt nhìn Trang Minh Tâm, nói: “Ngươi phải tính sẵn chuyện ngày mồng tám tháng chạp đi, đừng có gây ra chuyện rắc rối gì, tránh cho tông thân và triều thần chỉ trích.”
Trang Minh Tâm cung kính nói: “Dạ, thần thiếp đã cho người bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Vào mồng tám tháng chạp phải phát cháo mồng tám tháng chạp, không chỉ phải phát cho phi tần và cung nhân trong cung, mà còn phải phân cho tông tân và một bộ phận trọng thần và yếu thần bên ngoài.
Với người bên ngoài mà nói, đây chính là vinh hạnh cực lớn.
Nếu để sót ai, hoặc là cháo mồng tám tháng chạp có vấn đề thì coi như là đã gây ra chuyện lớn rồi.
Cho nên còn chưa tới tháng chạp mà Trang Minh Tâm đã phải bắt đầu lên kế hoạch rồi, thậm chí nàng còn tự mình đi đến Ngự Thiện phòng để xem tình hình mấy cái nồi sắt dùng để nấu cháo mồng tám tháng chạp ở chỗ đó, còn thương lượng chi tiết với thái giám quản sự Giang Đại Thành.
Đến mức mà nấu cháo cần dùng tám loại cốc lương, phủ Nội Vụ cũng đã chuẩn bị sẵn và đưa tới Ngự Thiện phòng rồi, Ngự Thiện phòng kiểm tra xong, cũng đã thử độc gà, vịt, xác nhận đều không có vấn đề gì.
Chỉ đợi nàng đích thân đi kiểm tra một lần sau giờ ngọ là có thể cho vào phòng kho dự trữ rồi khóa lại.
Cho nên dù miệng nàng khiêm tốn nói mới bắt đầu chuẩn bị, nhưng thực ra là đã chuẩn bị xong hết từ lâu rồi.
Trịnh thái hậu gật đầu, giống như vẫn chưa yên lòng mà nói: “Lần đầu ngươi làm chuyện quan trọng như thế này, nhất định càng phải cẩn thận hơn, đừng để cho một vài kẻ gian có cơ hội chui vào chỗ trống.”
Không đợi Trang Minh Tâm mở miệng, Liêu thái phi đã bật cười “Phụt” một tiếng trước: “Tỷ tỷ lo lắng quá rồi đó, cả trong lẫn ngoài hoàng cung này, có ai là không biết Uyển phi vô cùng giỏi phá án? Chỉ cần một đầu mối thôi cũng có thể tìm được hung thủ!
Ai ngu ngốc muốn tìm nàng gây rối chứ?
Đừng tưởng rằng cứ sai khiến đầy tớ làm con tốt là có thể tránh được, chọc giận nàng, nàng sẽ điều tra kỹ càng đến cùng, chưa nói đến thủ phạm phía sau trốn không thoát, chỉ sợ là ngay cả gia tộc sau lưng cũng sẽ bị liên lụy vào.”
Lời này ngoài mặt là trêu ghẹo Trịnh thái hậu, nhưng thực chất là đang cảnh cáo chư vị phi tần đang ở đây, đừng có gây chuyện trong thời khắc quan trọng như thế này, nếu không thì chính là tự tìm đường chết.
Trang Minh Tâm ngượng ngùng nói: “Thái phi nương nương khen sai rồi, thần thiếp nào có lợi hại như người nói vậy?”
Dừng lại một chút, nàng lại thu liễm vẻ mặt lại, nhàn nhạt nói: “Nhưng chuyện thưởng cháo ngày mồng tám tháng chạp là chuyện vô cùng quan trọng với hoàng thất, nếu thật sự có người quấy rối, thần thiếp cũng không sẽ không nhân nhượng, nhất định bắt lại được.”
Thái hậu hài lòng nói: “Phải nên như vậy.”

Sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, vẫn chưa tới giờ làm tọa ban lý sự, nàng dứt khoát ngồi kiệu đi tới Ngự Thiện phòng.
Tuy thường ngày Ngự Thiện phòng chỉ chuẩn bị đồ ăn cho Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu, Liêu thái phi, nhưng diện tích khá lớn, nhân thủ còn nhiều hơn cả những người phục dịch trong Nội Thiện phòng của toàn bộ hậu cung.
Thái giám chưởng sự Triệu Đại Thành nhận được tin tức vội vàng ra đón.
Sau khi hành lễ, hắn ta cười nói: “Nương nương tới thật là sớm, không biết nương nương đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa dùng, nô tài sẽ kêu người chuẩn bị cho nương nương.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Không cần, phòng bếp nhỏ của bổn cung đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, chờ lát nữa kiểm tra xong cốc lương dùng để nấu cháo mồng tám tháng chạp xong bổn cung sẽ trở về ăn.”
Triệu Đại Thành nghe vậy, lập tức dẫn đường ở phía trước: “Nếu vậy thì mời nương nương đi theo nô tài.”
Sau khi đến nhà kho cất trữ cốc lương, Triệu Đại Thành cho người cho người mở bao bố đựng cốc lương ra.
Trang Minh Tâm dùng thìa gỗ múc một thìa hạt đậu đỏ từ dưới đáy ra, quan sát một bên ngoài một phen, ngửi một cái, lại lấy một hạt trong đó rồi sờ một hồi, sau đó ném trở về bao bố.
Một đường kiểm tra tiếp, có mấy chục bao bố nhưng không bỏ sót một bao nào cả.
Sự thật đã chứng minh, phủ Nội Vụ cũng coi như là làm việc cẩn thận, không dám để nàng chịu ấm ức, mỗi dạng cốc lương đều có phẩm chất thượng đẳng, cũng không tồn tại bất kỳ vấn đề an toàn nào.
Trang Minh Tâm đưa thìa gỗ cho Quỳnh Phương, cầm khăn lau tay, cười nói: “Đều tốt cả, có thể niêm phong kho rồi.”
Nàng ra khỏi phòng kho, đứng ở cửa kho, kêu bọn thái giám ở Ngự Thiện phòng lấy mười cái nồi lớn rồi cũng để vào trong kho luôn, sau đó lấy những tờ giấy có phượng ấn niêm phong dán lên cửa, trên cửa sổ, cửa thì dùng ổ khóa nàng cung cấp để khóa lại, giao chìa khóa cho Quỳnh Phương.
Sau khi đảm bảo mọi chuyện không có vấn đề gì, lúc này mới ngồi kiệu trở về Chung Túy cung.
Trên đường Lý Liên Ưng cười nói tâng bốc: “Nương nương làm việc đúng là một giọt nước chảy không lọt, nô tài bội phục sát đất.
Nô tài đã từng nghe nói, năm ngoái Trương đức phi nương nương và Vệ hiền phi nương nương cùng chưởng quản phượng ấn, chưa nói đến niêm phong, mà ngay cả cốc lương và nồi sắt cũng đều không đích thân kiểm tra, chỉ mặc cho Ngự Thiện phòng tự mình sắp xếp.”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, hừ nói: “Người ngoài làm việc như thế nào bổn cung không xen vào, nhưng nếu bổn cung đã chịu trách nhiệm việc gì thì nhất định phải thập toàn thập mỹ mới được.”
Quỳnh Phương không biết làm sao đành cười nói: “Khi nương nương ở nhà mẹ đẻ cũng chính là có tính cách này, dù có thế nào thì mọi chuyện cũng phải được chu toàn mới thôi, lão thái gia nói nương nương có tính cách giống ông ta, tốt mà cũng không tốt.”
Còn như tốt ở chỗ nào, không tốt ở chỗ nào thì nàng ta chưa nói.
Bởi vì không thể nói được, dẫu sao ban đầu đại cô nương cũng chỉ nói một nửa như vậy, phía sau nàng ta cũng không biết.

Sau khi trở về Chung Túy cung, Trang Minh Tâm triệu tập toàn bộ cung nhân lại, để bọn họ lọc rượu nho lần cuối cùng, rồi tiến hành cho cất luôn.
Ủ hơn một tháng, axit tartaric cũng đã tách ra rồi, lọc xong là có thể cất vào bình.
Bình đựng rượu nho là nàng đặt tượng tác giám làm trước, bắt chước hình dáng của chai rượu vang ở kiếp trước, nhưng chất liệu lại là gốm.
Năm giỏ nho hai trăm năm mươi cân, tỷ lệ rượu thu được không cao, chỉ có khoảng một nửa, cho nên chỉ thu được một trăm hai mươi lăm cân.
Mỗi bình đựng rượu nho có thể chứa được hai trăm năm mươi gram, cho nên đến cuối cùng thu được khoảng năm trăm lẻ tám bình rượu nho.
Trang Minh Tâm nhìn một phòng chật kín rượu nho, giống như nông dân nhìn lúa mì mà mình thu hoạch về vậy, trong lòng kêu lên thỏa mãn.
Một lát sau, nàng đau lòng “Shh” một tiếng, thiếu chút nữa đã quên, một đống lúa mì này, à không, rượu nho, trong đó có một nửa là của cẩu hoàng đế.
Thôi vậy, dù sao cũng là được cho không, một nửa cũng là không ít rồi, làm người không thể quá tham lam.
Vì vậy nàng phân phó Lý Liên Ưng: “Đi Dưỡng Tâm điện hỏi Cao Xảo xem, phần rượu nho của hoàng thượng là gửi ở chỗ này của bổn cung, hay là cho người đưa tới Càn Thanh cung?”
Lý Liên Ưng lên tiếng đáp lời rồi đi ngay.
Kết quả là không đợi được Cao Xảo, mà lại chờ được Dục Cảnh đế.
“Thần thiếp cung thỉnh thánh an.” Trang Minh Tâm đứng dậy hành lễ, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Sao giờ hoàng thượng lại tới đây?”
Trong lòng yên lặng khinh bỉ, ngươi đúng thật là chẳng bình tĩnh chút nào cả, vừa nghe nói đến rượu nho đã làm xong là lập tức chạy đến chẳng chú ý tới cái gì nữa cả.
Dục Cảnh đế cũng không kiếm cớ, nói thẳng không kiêng kỵ: “Trẫm nghe ái phi nói là đã ủ xong rượu nho rồi, vừa vặn cũng phê duyệt xong tấu chương nên tới đây nhìn một chút.”
Trang Minh Tâm không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn đi đến Tây Nhĩ phòng bị sung làm “phường sản xuất.”
“Nhiều như vậy sao?” Vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa Tây Nhĩ phòng, Dục Cảnh đế đã kinh hô thành tiếng.
Trang Minh Tâm cười nói: “Nhìn thì có không ít bình rượu, nhưng thực ra một chai chỉ đựng có hai lạng rưỡi thôi, tổng cộng cũng chỉ có một trăm hai mươi bảy cân.”
Suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu: “Trong đó, có một nửa là của người.”
Cũng đừng tưởng rằng tất cả là của bản thân hắn, sắp xếp chỗ hắn xong xuôi rồi là nàng phải trở mặt.
Cũng không thể bảo nàng làm không công chứ?
Vẻ mặt cảnh giác không hề che giấu của nàng, Dục Cảnh đế vừa nhìn là đã đoán được, sau đó lập tức cười châm biếm: “Chuyện trẫm đã đáp ứng nàng đã bao giờ không thực hiện chưa? Nàng cũng không thể tín nhiệm trẫm nhiều hơn một chút sao?”
Trang Minh Tâm cũng chẳng xấu hổ chút nào, cười nói: “Thần thiếp chỉ là trước làm tiểu nhân, sau làm quân tử mà thôi.”
“Thôi vậy.” Quyết định chú ý đến tương lai còn dài, Dục Cảnh đế cũng không cắn mãi không buông chuyện này nữa, xoa xoa tay nói: “Kêu phòng bếp nhỏ làm mấy món ngon, chúng ta mở một chai rượu nho ra để nếm thử.”
Thật ra trước lúc cất vào chai Trang Minh Tâm cũng đã thưởng thức trước nửa ly rồi, cảm thấy mùi vị quá nhạt, hàm lượng đan ninh quá thấp, thiếu đi cảm giác phong phú, không thể nào sánh được với rượu nho ủ từ nho xích hà châu nàng làm kiếp trước được.
Nhưng nếu so sánh với cái gọi là “rượu nho” mà dùng nho trộn lẫn với lương thực Lương Châu tiến cống còn tốt hơn nhiều.
Nàng cũng không phản đối, chỉ cười nói: “Hoàng thượng muốn uống đỏ khô hay là đỏ ngọt? Đỏ ngọt là rượu nho mang vị ngọt, còn đỏ khô là rượu nho không có vị ngọt.”
Bởi vì không có đường độ kế nên chẳng có cách nào đo lường độ đường trong rượu nho cả, cho nên trước khi ủ rượu nàng đã phân chia hết những tiêu chuẩn thêm đường, cuối cùng chế ra được rượu nho đỏ khô và đỏ ngọt khác biệt nhau.
Dĩ nhiên là đỏ ngọt cũng chia ra thành mấy loại có độ ngọt không giống nhau, nàng không nói tới, tránh phải tỉ mỉ giải thích với hắn.
Dục Cảnh đế chắp hai tay sau lưng hừ nói: “Trẫm là nam nhân đỉnh thiên lập địa như vậy, tất nhiên là phải uống đỏ khô rồi, đỏ ngọt là những cô nương như nàng uống.”
Trang Minh Tâm: “…”
Lại còn phân biệt đối xử giới tính hả?
Có tin là nàng chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng đánh ngã hắn xuống đất không?
Nàng cười lạnh nói: “Phải không? Lúc trước khi ăn nướng là ai la hét muốn uống rượu kim hoa hả?”
Rượu kim hoa chính là rượu độ cồn thấp thiên ngọt, rất được những nữ quyến yêu thích.
Dục Cảnh đế đỏ mặt lên, sửa lại lời nói: “Trẫm đùa thôi, trẫm cũng thích uống cả đỏ ngọt.

Chỉ cần là rượu do ái phi ủ trẫm đều thích uống.”
Đúng là quá giả dối, ngươi còn chưa từng uống đỏ ngọt mà cũng biết là bản thân thích uống sao?
Trang Minh Tâm liếc mắt, lười để ý tới người khi thì là thẳng nam ung thư, khi lại là chị em bạn dì của nữ nhân như hắn.

Hôm nay trong phân lệ đúng lúc có thịt bò, Trang Minh Tâm liền kêu phòng bếp nhỏ làm hai đĩa thịt bò bít tết trước, còn dư lại thì làm thành mì sợi thịt bò.
Ăn thịt bò bít tết, nhai mì sợi, phẩm rượu nho, dù là tổ hợp có hơi kỳ dị, nhưng lại được Dục Cảnh đế vô cùng khen ngợi.
Hắn nâng ly thủy tinh chứa rượu nho lên, cười nói: “Ái phi quả thật không phải nói mạnh miệng, rượu nho nàng ủ còn ngon hơn rượu nho cống phẩm Lương Châu nhiều, trẫm thật là vui vẻ.

Cực khổ cho ái phi rồi, trẫm kính nàng một ly.”
Trang Minh Tâm nâng ly thủy tinh lên, cụng ly với hắn, cười nói: “Vì hoàng thượng ra sức là vinh hạnh của thần thiếp.

Còn phải đa tạ hoàng thượng đã thưởng bộ ly thủy tinh này cho thần thiếp, thần thiếp còn đang rầu vì không có bộ ly nào để phối với rượu nho nữa đó.”
Trong bối cảnh mà không thể chế tạo ra được thủy tinh này thì có thể nói là thủy tinh có giá trị liên thành, một bộ sáu chiếc ly thủy tinh này, nếu là ở bên ngoài, đổi được một tòa nhà có bảy đại trạch chỉ sợ cũng còn dư nữa đó.
Dục Cảnh đế nhấp một ngụm rượu nho, thỏa mãn híp mắt lại, trong miệng hào sảng nói: “Chẳng đáng giá là bao, ái phi thích là tốt rồi.”
Hai người mới uống mấy ly mà đã uống hết hai bình rượu nho rồi.
Dục Cảnh đế mặt đầy men say nằm trên chiếc giường ấm áp, vỗ chỗ trống bên người một cái, nói với Trang Minh Tâm: “Tới đây, nằm cùng trẫm nào.”
Trang Minh Tâm vừa mới đi qua ngồi xuống đã bị hắn ôm vào trong ngực.
Môi hắn nhẹ nhàng ma sát lên dái tai nàng, hơi có vẻ men say mà nỉ non: “Trang Minh Tâm, trẫm thích nàng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui