Tục ngữ nói thật là hay, qua tháng chạp là bắt đầu một năm.
Bắt đầu trung tuần, trong cung đã bắt đầu bận rộn, nói ít mỗi ngày cũng có đến mấy chục chuyện, tuy nói là đều có lệ cũ, nhưng có chỗ nào mà không phải hỏi tới?
Làm cho Trang Minh Tâm bận rộn đến chân cũng sắp không chạm đất rồi.
Nhưng là một người đam mê ăn uống, cho dù có bận rộn đi nữa cũng không quên phân phó phòng bếp nhỏ làm lạp xưởng, lạp xưởng ngũ vị hương không cần dùng cành cây bách để hun, lạp xưởng có vị cay dùng cành cây gỗ bách để hun và lạp xưởng Quảng Đông có vị ngọt, mỗi loại đều làm hai con lợn.
Cũng chẳng còn cách nào khác, lợn ở cổ đại không ăn thức ăn chuyên dành cho gia súc, chậm béo lên, chăn nuôi hai năm cũng chỉ nặng thêm được hơn năm mươi cân, hai con lợn mới có thể có sức nặng bằng một con lợn ở hiện đại.
Bắt đầu đến mười lăm tháng chạp, các địa phương lục tục hiến lên niên lễ cho Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu.
Trang Minh Tâm cho người ghi vào danh sách, đưa cho Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu xem qua, nếu thích cái gì thì liền giữ lại, còn muốn thưởng cho ai thì thưởng cho người đó, còn dư lại thì nhập vào kho.
Ngay lúc đó, phủ Nội Vụ cũng đưa nguyên liệu vải dùng trong mùa đông của phi tần và cung nhân tới, của cung nhân thì còn dễ nói, đều là những nguyên liệu vải giống nhau, chỉ cần kêu cung nhân chưởng sự của các cung đến lĩnh là được.
Của phi tần thì còn phải căn cứ vào đủ loại cấp bậc mà phân phát, nhiều hơn, ít hơn thì lại có thị phi.
Thật là làm người ta trọc đầu mà.
Trang Tĩnh Uyển xuất giá vào mười tám tháng chạp, Trang Minh Tâm tuy không thể xuất cung dự lễ, nhưng thân là “tỷ tỷ” nhất định phải cho “muội muội” thêm nữ trang, cho nên nàng kêu Thôi Kiều thu dọn ra một rương vải vóc và một hộp đồ trang sức, kêu Quỳnh Phương đích thân xuất cung đưa tới Trang phủ vào ngày mười bảy.
Vải vóc đều là những loại màu xanh lá mà nàng không quá yêu thích, đồ trang sức cũng là thứ bị nàng chê là thô tục, chưa từng cài lên đầu.
Quỳnh Phương đi theo nàng mấy tháng, nắm rõ sở thích của nàng trong lòng, thấy vậy thì bĩu bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
Dẫu sao ở trong mắt những người không biết nội tình thì những thứ này đã được xem là một phần lễ tặng vô cùng có thể diện rồi.
Vừa qua hai mươi tháng chạp, trong cung đã bắt đầu quét bụi rồi.
Những cung điện người có thì dễ rồi, có cung nhân của riêng mình phụ trách, nhưng những cung điện bỏ không thì phải phái người qua đó.
Toàn bộ hoàng cung lớn như vậy, cung điện nhiều vô số kể, bỏ sót một chỗ nào thì cũng đều không may mắn.
Trang Minh Tâm liệt kê ra tờ đơn cũng có đến mười mấy trang.
Tiếp theo là đi đến xin danh sách những tông thân tham dự gia yến giao thừa, sau đó tự tay viết thiệp mời, phái người đi đưa đến từng nhà.
Hai mươi ba lại còn phải chuẩn bị đồ cúng đưa ông táo về trời, còn phải cho người trang trí đèn lồng lụa màu, lắp đèn trời, đèn vạn thọ, vân vân, rất nhiều thứ đồ thủ công hỗn tạp, bận đến đêm mới được nằm lên giường, nhưng trong đầu vẫn còn thảo luận những hạng mục công việc của ngày hôm sau.
Hai mươi hai tháng chạp là nha môn phong ấn, Dục Cảnh đế không cần thượng triều nữa, trong lúc rảnh rỗi trong đầu há lại không nghĩ tới chuyện kia cho được?
Chơi đầy rẫy những thủ đoạn bịp bợm.
Đáng thương cho Trang Minh Tâm, ban ngày phải làm việc cả một ngày trời, ban đêm lại còn phải “phục vụ” hắn.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy được thịt trên người đã gầy đi một vòng.
Cũng làm cho Trình Hòa Mẫn hâm mộ chết đi được, hôm hai mươi sáu, khi chúng phi tần tề tụ ở Từ Ninh cung để tự tay làm bánh phúc dùng cúng phật giao thừa, nàng ta rêu rao ngay trước mặt mọi người: “Nương nương, cũng không thấy người ăn uống điều độ, nhưng mắt nhìn thấy eo lại gầy đi một vòng rồi, mau nói cho tần thiếp đi, người làm thế nào vậy?”
Mọi người lập tức đồng loạt nhìn về phía Trang Minh Tâm.
Thấy nàng mặc áo lập lĩnh cân vạt có ống tay hẹp dài màu đỏ tươi, áo dài tới dưới đầu gối ba tấc, làm hiện rõ dáng người mảnh mai, cao ráo, vòng eo chưa đủ một vòng ôm, khi đi giống như liễu yếu trong gió, gương mặt lại chỉ lớn bằng bàn tay, một cặp mắt hoa đào cũng là sáng rõ, sóng nước mênh mông, trên đầu chỉ mang một cái trâm cài tóc hình chim phượng một đuôi, nhưng cũng không che giấu nổi được vẻ diễm lệ quanh thân.
Di tần chậm rãi nói ra tiếng lòng của mọi người: “Tiểu yêu tinh!”
Trang Minh Tâm cũng lười để ý tới Di tần, chỉ coi rằng nàng ta đang hâm mộ ghen ghét.
Nàng cười nói với Trình Hòa Mẫn: “Đừng có nói nữa, cũng là vì chuyện ngày tết, bổn cung vô cùng bận rộn, thường xuyên mới chỉ chưa ăn được mấy miếng đã lại phải bận rộn, một hồi chạy nơi này, một lúc lại chạy tới nơi kia, cũng đi mòn hết hai đôi giày thêu rồi, chẳng lẽ không gầy được sao?”
Theo cách nói của hiện đại, nếu muốn giảm cân, một là phải quản được miệng, hai là chân phải bước, thiếu một trong hai thứ thì đều không thể được.
Trình Hòa Mẫn không quản được miệng, lại suốt ngày làm ổ trong Chung Túy cung, ngay cả Ngự Hoa Viên sát vách cũng lười đi dạo nhất thời trầm mặc.
Lúc này, Tào thái phi ở bên cạnh Trịnh thái hậu cũng có mấy phần mặt mũi đột nhiên cười nói với Trịnh thái hậu: “Thái hậu nương nương, mắt thấy đã hết năm rồi, Đức phi đóng cửa suy nghĩ cũng đã sắp qua ba tháng, cũng nên để cho nàng ta đi ra rồi đúng không? Huống hồ tuy Uyển phi có thể làm tốt được, nhưng cuối cùng tuổi cũng còn hơi nhỏ, lại chưa từng trải nhiều, chỉ sợ là không đủ chu toàn, kêu đức phi giúp đỡ nàng ta một tay mới phải.”
Trịnh thái hậu cười nói: “Hoàng đế lệnh nàng ta đóng cửa suy nghĩ ba tháng, ai gia há có thể tự tiện sửa đổi? Huống chi cũng sắp đến ngày giao thừa rồi, trong dăm ba ngày này cũng chẳng gấp gáp nữa đâu nhỉ? Mà ban đầu là do đức phi và hiền phi cùng chưởng quản phượng ấn, đức phi đóng cửa suy nghĩ, hiền phi hoài thai, lúc này mới thay thành Uyển phi trợ giúp.
Còn sau khi đức phi ra ngoài, phượng ấn nên như thế nào đây…”
Vừa nói xong câu này, bà ta còn cố ý dừng lại, thỏa mãn thưởng thức vẻ mặt của mọi người trong điện một phen, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Phải chờ sau khi ai gia thương nghị với hoàng thượng rồi mới nói sau, sợ là phải năm sau mới có định luận.”
Câu này hiển nhiên là ám thị, nhưng người ngoài lại không thể hiểu được, mà chỉ có một mình Trang Minh Tâm có thể lĩnh hội.
Nói cách khác, phân vị quý phi của nàng đến mười sáu tháng giêng trước khi nha môn mở phong ấn là có thể chắc chắn đúng chỗ.
Nếu không thì Trịnh thái hậu cũng chẳng cần phải sử dụng trì hoãn đại pháp.
Trang Minh Tâm cũng không biết Tào thái phi này, nhưng bà ta đã chịu nhảy ra nói chuyện giúp Trương đức phi, chắc hẳn là hai người có quan hệ bạn thông gia cũ, có dính dáng đến lợi ích.
Lời nói này của Trịnh thái hậu đã chặn mất đường lui của Tào thái phi, bà ta cũng chẳng thể tìm ra cơ hội tốt hơn để nói giúp Trương đức phi nữa, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gắng gượng nói: “Nương nương và hoàng thượng từ trước đến giờ luôn công bằng, định luận hai người bàn ra, tất nhiên là vô cùng tốt.”
Đây đúng là đạo đức của kẻ bắt cóc mà.
Trịnh thái hậu như cười như không nhìn Tào thái phi một cái.
Trong lòng Tào thái phi rét run lên, vội cười xòa: “Là ta lắm mồm.”
Liêu thái phi cười giảng hòa nói: “Muội muội có tay nghề tốt, tới nhìn xem bánh phúc này ta làm đã được chưa?”
Tào thái phi thuận thế tiếp lời, cười nói: “Để ta nhìn xem…”
Chuyện của Trương đức phi cứ bị bỏ qua như vậy.
…
Sau khi làm xong bánh phúc trở về Chung Túy cung, Thôi Kiều đi vào bẩm báo: “Nương nương, niên lễ hoàng thượng ban thưởng cho người đã được đưa tới, nô tỳ đã tạo danh sách, đây là tờ đơn.”
Vừa nói vừa đưa tờ đơn tới.
Dựa theo quy củ, ngày tết Dục Cảnh đế phải ban thưởng niên lễ chúng phi tần, nội dung ban thưởng thì thường là gấm vóc, nén vàng, bạc mới chế tạo là chiếm đa số, còn có một vài thứ đồ trang trí nữa, số lượng ban thưởng cũng không cố định, đều được dựa theo mức độ đắc sủng.
Là một phi tần đắc sủng nhất hậu cung, dĩ nhiên là Trang Minh Tâm được ban thưởng đứng đầu rồi.
Các nén vàng và bạc được đựng trong hai rương, rương đựng vàng có một ngàn nén, một ngàn nén bạc, mỗi nén là một lượng, quy ra thành bạc thì có khoảng mười lăm ngàn lượng.
Nàng tiếp tục nhìn xuống, thấy bên trong còn có tám rương với đủ loại gấm vóc, có đủ cả kim chức, những loại vải như kim chức và trang hoa đều là loại vải thượng đẳng, hai rương khác còn có những thứ đồ trang trí bằng vàng và ngọc, cùng với những thứ đồ trang sức bằng vàng ròng có điểm xuyết ngọc lục bảo, một tráp đựng đồ trang sức bằng vàng ròng khảm trân châu.
Mỗi một rương đều đầy ắp đồ, có thể nói là giá trị không hề nhỏ.
Trang Minh Tâm nhếch miệng lên, cẩu hoàng đế đúng là biết thời thế, tám phần là nhìn ra mấy ngày gần đây nàng rất đau lòng vì chuyển giao cách làm xà phòng thơm với giá thấp, thay đổi phương pháp bù lại cho nàng.
Năm mươi ngàn lượng bị mất đi do chặn ngang chiết khấu một nửa đều đã trở lại thì không nói, chỉ sợ là còn có dư.
Mặc dù ngoại trừ vàng bạc, những thứ khác đều không thể đi bán ra bên ngoài, nhưng dầu gì giá trị vẫn còn đó.
Nàng phân phó Quỳnh Phương lấy những túi vải may mắn màu đỏ ra rồi đựng trong mỗi túi một trăm nén vàng bạc, nàng chọn cho tổ phụ mẫu, phụ mẫu mỗi người một món đồ trang trí, cùng với lạp xưởng ngũ vị hương, lạp xưởng vị cay, lạp xưởng kiểu Quảng Đông mỗi loại mười cân, mười cân bột củ sen và hai mươi hũ đào vàng ngâm, kêu Lý Liên Ưng xuất cung đưa đến Trang gia.
Coi như là nàng ban thưởng quà tặng trong ngày lễ cho nhà mẹ đẻ đi.
Khi Lý Liên Ưng trở về cũng mang theo quà tặng ngày lễ của Trang gia cho nàng, có nha đầu làm xiêm áo, giày thêu cho nàng trước kia, có thịt gà sấy khô, vịt sấy khô và cá mặn mà nàng thích ăn nhất, còn có kê vàng để làm các loại bánh mật nữa, tuy không quá đáng tiền, nhưng lại tràn đầy hương vị gia đình.
Làm cho nàng không khỏi ươn nương khóe mắt.
“Ái phi khóc sao? Là tên nào không có mắt lại chọc giận nàng?”
Trang Minh Tâm vừa mới cầm khăn tay lên lau nước mắt Dục Cảnh đế đã vén rèm đi tới, thấy vậy sắc mặt lập tức lạnh xuống.
“Chẳng có ai chọc giận thần thiếp cả.” Nàng cầm khăn tay qua loa lau nước mắt, cười nói: “Chỉ là nhìn thấy quà tặng ngày lễ nhà mẹ nên có chút tức cảnh sinh tình mà thôi.”
Hóa ra là nhớ nhà.
Vẻ mặt Dục Cảnh đế dịu lại, lôi chuyện nhà ra để hỏi: “Bệnh của thái phó khá hơn chút nào chưa?”
Dĩ nhiên lại hỏi về chuyện nhà, hắn đã sắp xếp rất nhiều người theo dõi Trang gia, hắn lai có thể không biết về bệnh tình của Trang Hi Thừa sao?
Lão bất tử kia cũng thật là có phúc, đều trúng gió đến liệt nửa bên người phải nằm một chỗ trên giường rồi mà lại có thể đứng lên được.
Lúc trước còn cần người đỡ mới có thể đi lại được, những bây giờ cũng chẳng cần người đỡ mà đã có thể đi rất xa, tay trái cũng dần dần có sức rồi.
Nếu cứ phát triển như tình hình này, chỉ sợ chưa tới năm ba tháng nữa là ông ta đã có thể trở lại triều đường rồi.
Đúng thật là vừa nghĩ đến đã làm người ta bực bội.
Trang Minh Tâm liếc nhìn vẻ mặt của hắn, trả lời: “Nói là có thể tự mình đứng lên đi đi lại lại mấy bước, nhưng tay vẫn chưa đủ lực, không cầm được thứ gì cả.”
Trong đầu lại nghĩ, giả bộ cái gì mà giả bộ, chỉ sợ là hắn còn biết rõ bệnh tình của tổ phụ hơn nàng ấy chứ.
Dục Cảnh đế liền có chút hối hận, nói cái gì không nói lại đi nói đến Trang Hi Thừa, là hắn ngại Trang Hi Thừa cậy già lên mặt cản trở hắn khắp nơi, chỉ hận ông ta sao không về tây thiên ngay lập tức, nhưng với nàng mà nói thì đó là một tổ phụ yêu thương nàng có thừa.
Hai người rất khó đạt thành nhận thức chung trong chuyện này.
Không bằng tránh không nói thì hơn.
Hắn nhanh chóng chuyển đề tài, lại hỏi tới những người khác: “Lệnh đường và lệnh từ thân thể còn khỏe mạnh chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, bọn họ vẫn khỏe.”
Suy nghĩ một chút, lại đứng lên vén áo thi lễ: “Thần thiếp tạ hoàng thượng ban thưởng.”
Câu này là nói đến niên lễ đưa tới lúc trước.
Dục Cảnh đế đưa tay ra kéo nàng dậy, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: “Người ngoài mà có được nhiều ban thưởng như vậy thì là thẹn với lòng, nhưng ái phi xứng đáng.”
Đầu tiên là trâu đậu, rồi đến xi măng, tiếp theo là xà phòng thơm, có chuyện nào không phải là việc thiện tạo phúc cho bách tính chứ?
Cũng chỉ là một chút vàng bạc, gấm vóc, đồ trang trí mà thôi, cho dù là có nhiều đồ ban thưởng hơn nữa thì nàng cũng đều xứng đáng.
Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn hắn, trêu ghẹo nói: “Hoàng thượng nói thật dễ nghe, nhưng không phải cuối cùng những thứ gấm vóc, đồ trang sức trên người, trên đầu thần thiếp kia đều là để tạo phúc cho con mắt của người sao?”
Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, cúi người hôn lên môi nàng một cái, cười hì hì nói: “Cái này gọi là “Nữ nhân sẽ trang điểm đẹp vì người mình thích” đó.”
Nàng vặn vẹo thân thể một cái, dùng tay đẩy ngực hắn ra, tức giận nói: “Toàn là mấy câu vớ va vớ vẩn, người yên tĩnh chút đi.”
Cách nàng gần như vậy, lại bắt đầu ngứa chân ngứa tay, bị trêu chọc đến nổi lên hứng thú, ban đêm lại dày vò một trận.
Hai tay Dục Cảnh đế bóp vòng eo nhỏ bé của nàng, ôm nàng ngồi lên trên người mình, ngậm lấy dái tai nàng quấn quýt nhau một trận, nói bằng giọng khàn khàn: “Ái phi dụ người như vậy, làm sao trẫm có thể nhịn được đây?”
Trang Minh Tâm liếc mắt, vừa muốn mắng hắn mấy câu, ai ngờ ở dưới người lại trào ra một dòng chất lỏng.
Nàng cứng đờ cả người, ngay sau đó bật cười: “Quỳ thủy của thần thiếp tới rồi, xem ra dù có thể nào thì hoàng thượng cũng phải nhịn đi.”
Dừng lại một chút, nàng cũng không quá thật lòng mà đề nghị: “Nếu không thì hôm nay người lật thẻ bài của những tỷ muội khác đi?”
Tốt nhất là đừng, quỳ thủy nàng vừa tới là chân tay lập tức càng thêm lạnh lẽo, chính là lúc cần cái túi thịt sưởi ấm như hắn.
Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ nói: “Trẫm mà lật thẻ bài của người khác thì ai giúp nàng làm ấm chân? Tiểu vô lương tâm, đáng lẽ ra phải cho chân nàng lạnh đến hỏng luôn mới đúng.”
Trang Minh Tâm vốn dĩ còn định kéo hắn nói mấy câu, nhưng tình huống lại không cho phép, vội vàng giùng giằng nhảy xuống từ trên đùi hắn, nhanh chóng chạy đến đông tiếu gian.
…
Cuối cùng Dục Cảnh đế cũng không lật thẻ bài của người khác.
Ban đêm Trang Minh Tâm co rúc trên giường, sống lưng áp sát vào ngực hắn, hai chân dán lên bụng hắn, trong ngực còn ôm một bình nước nóng, toàn thân đều thoải mái.
Đầu Dục Cảnh đế đặt trên vai nàng, cười nói bên tai nàng: “Vật nhỏ, biết chỗ tốt của trẫm chưa? Xem nàng từ nay về sau có còn dám hở một tí là đuổi trẫm đến chỗ của người khác nữa hay không?”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, nên đuổi thì vẫn phải đuổi, không thì hắn mà cứ ồn ào không tiết chế, nếu mà nàng không dùng phương pháp đuổi người để khống chế số lần, tùy ý hắn làm bậy, chỉ sợ là Trịnh thái hậu sẽ gọi nàng đến để giáo huấn mất.
Loại chuyện này mà bị lôi ra ngoài nói, còn không phải là rất mất mặt sao.
Nàng lần nữa nói đuổi người: “Người nghỉ ngơi ở chỗ này của thần thiếp tổng cộng cũng năm sáu ngày rồi, ngày mai đừng có tới nữa.
Cũng đừng nghĩ đến lật thẻ bài, tự mình nghỉ ngơi ở Càn Thanh cung là được rồi.”
“Không muốn.” Đầu hắn cà cà lên cổ nàng, ghét bỏ nói: “Càn Thanh cung vắng ngắt, nào có thoải mái như ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực được chứ?”
Nàng tức giận nói: “Người cũng không sợ bẩn sao?”
Quỳ thủy bị người xưa coi là thứ bẩn thỉu, nam nhân mà dính vào sẽ gặp vận xui, nhưng người mắc bệnh sạch sẽ như hắn lại không ngại, mỗi lần đều ôm nàng rất chặt vào trong ngực.
Dục Cảnh đế cười nói với vẻ có thâm ý khác: “Nếu trẫm mà ngại ái phi bẩn thì cũng sẽ không hôn miệng suốt ngày vậy đâu.”
Trang Minh Tâm nghĩ đến hành động lúc trước, không khỏi đỏ mặt lên, dùng sống lưng đập vào ngực hắn, sẵng giọng: “Người đừng nói nữa.”
“Trẫm cứ nói đó.” Dục Cảnh đế xích lại gần lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói mấy câu.
Vẻ mặt Trang Minh Tâm đỏ ứng lên, cười mắng: “Người mau dừng lại đi, cẩn thận lại không trêu chọc được thần thiếp, ngược lại đốt lên lửa nóng của bản thân.”
Dục Cảnh đế nghĩ lại, thấy cũng đúng, nàng mới đến quỳ thủy, cái bụng nhỏ căng cứng rất khó chịu, cũng không có tâm tư và sức lực nào để dùng phương pháp khác dập lửa cho hắn đâu, vẫn nên đừng trêu chọc nàng nữa thì tốt hơn.
Vì vậy quả nhiên đã dừng lại, nhắm hai mắt vào.
…
Bận rộn là cho thời gian trôi qua thật là nhanh, đảo mắt đã tới giao thừa rồi.
Quỳ thủy đã hết, những việc bận rộn kia cũng đã làm ổn thỏa hết rồi, tâm trạng Trang Minh Tâm rất tốt, dậy rất sớm, vừa dắt Tướng Quân đi bộ trong sân vừa nhìn các cung nhân dán câu đối.
Toàn bộ câu đối tết của Chung Túy cung đều là từ tay của Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm mà ra.
Cái danh tài nữ của Trần Ngọc Thấm cũng không phải là hư danh, chuyện khác thì không nói, chỉ cần nét chữ bằng bút lông tràn đầy khí thế này cũng đủ để cho người ta vô cùng khâm phục rồi.
Nhìn cung các cung nhân dán câu đối, treo đèn lồng đỏ xong, nàng ăn bữa sáng, rồi lúc này mới đi đến Giáng Tuyết hiên ở bên cạnh.
Nha môn đã phong ấn rồi, nhưng nàng còn phải tiếp tục tọa ban.
Cũng chẳng còn cách nào khác, các cung nhân ở khắp nơi cũng sẽ không được nghỉ vì sắp đến tết, nên hầu hạ thì vẫn phải hầu hạ, nên gây sự thì vẫn gây sự, nên phê giấy nhắn thì vẫn phải phê.
Cũng may không có nhiều người tới, chỉ có hai ba chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, chỉ cần hai khắc là đã lo liệu xong rồi.
Sau đó ngồi kiệu đi đến Từ Ninh cung.
Bởi vì ban đêm phải đón giao thừa, nhưng cửa cung vẫn đóng đúng hạn, cho nên gia yến sẽ được mở vào lúc giờ thân chính khắc nửa buổi chiều, nàng phải qua đó để lên kế hoạch trước.
Nói là lên kế hoạch, nhưng thức ăn do Ngự Thiện phòng chế biến, đủ loại đĩa bát và cung nhân sai sử đều xuất từ Từ Ninh cung, không cần nàng phải phí nhiều sức mà đi đa nghi.
Chuyện duy nhất phải làm đó chính là chờ ở cửa Từ Ninh cung sớm trước nửa giờ để nghênh đón tông thân tới dự tiệc.
Cũng may là Trịnh thái hậu sợ nàng không nhận biết được mọi người, phái Trương ma ma đến bên cạnh nàng.
Thật ra thì cũng chẳng cần thiết.
Thiệp mời là do chính nàng viết, những tân khách tới dự tiệc nàng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trong những người cùng thế hệ với tiên đế có hai vị thúc phụ và ba vị cô mẫu của Dục Cảnh đế tới.
Hai vị thúc phụ theo thứ tự là Tần vương và Hàn vương, ba vị cô mẫu là đại trưởng công chúa An Nam, đại trưởng công chúa An Ninh và đại trưởng công chúa An Bình.
Đại trưởng công chúa An Nam là do thái hoàng thái hậu sở sinh, là công chúa dòng chính, bốn vị còn lại đều là do phi tần của tiên đế sở sinh.
Trong đó Tần vương là cùng một mẫu với tiên đế, chỉ là sinh mẫu của tiên đế mất sớm, được thái hoàng thái hậu nhận nuôi, Tần vương thì bị giao cho Tần thái phi là muội muội của sinh mẫu ông ta nuôi dưỡng.
Dĩ nhiên, là có dẫn theo cả nhà đến.
Lần này Trang Tĩnh Uyển coi như là tức phụ của thứ tử đại trưởng công chúa An Nam nên được đi theo vào.
Ngay trước mặt mọi người, Trang Minh Tâm trưng ra khuôn mặt tươi cười, kéo tay Trang Tĩnh Uyển, thân mật nói chuyện: “Đã lâu không gặp muội muội, muội muội xuất giá ta cũng không thể tới dự, trong lòng quả thật là nhớ nhung.
Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt muội muội tốt như vậy, chắc hẳn là có cuộc sống không tệ ở trong phủ Vĩnh Xương Hậu, người tỷ tỷ như ta cũng an tâm rồi.”
Trang Tĩnh Uyển là do tình thế ép buộc không thể không gả, nhưng Liêu Thanh Quân lại khá để tâm tới nàng ta, đại trưởng công chúa An Nam cũng là một bà bà vô cùng dễ phục vụ, cuộc sống cũng không quá khác biệt như khi ở khuê phòng, cho nên vừa mới xuất giá khoảng mười ngày oán hận trong lòng với Trang Minh Tâm cũng đã tiêu tán đi không ít.
Nàng ta thật tâm thật ý cười nói: “Đại trưởng công chúa và thế tử gia đối xử với ta tốt vô cùng, nương nương cứ yên tâm.
Ngược lại là nương nương, đã gầy hơn lần trước gặp không ít, còn phải đặc biệt điều dưỡng nữa đó.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Ta sẽ chú ý.”
Bởi vì đám người đại trưởng công chúa An Nam ở cạnh, hai người cũng không nói nhiều, chỉ khách sáo mấy câu là Trang Minh Tâm đã cho người dẫn bọn họ vào trong.
Trong những người cùng thế hệ với Dục Cảnh đế, có ba vị vương gia và hai vị trưởng công chúa tới.
Ba vị vương gia theo thứ tự là Ninh vương, An vương và Tề vương, trong đó Ninh vương là huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu với Dục Cảnh đế, An vương là Lý thái quý phi sở sinh, Tề vương là Tiêu thái phi sở sinh.
Hai vị trưởng công chúa, một là trưởng công chúa Phúc Thanh do Bùi thái phi sở xuất, một vị khác là trưởng công chúa Phúc Tịnh do Tào thái phi sở xuất.
Tất cả đều dẫn theo người nhà tới.
Trưởng công chúa Phúc Thanh cũng coi như là biểu tỷ muội với Trang Minh Tâm, mẫu phi của nàng ta cũng được Trang Minh Tâm chăm sóc rất nhiều, cho nên đối xử hết sức thân mật với nàng, kéo tay nàng cười nói: “Đa tạ bột củ sen của ngươi, ta mới uống có mấy lần mà khẩu vị đã tốt hơn nhiều rồi, phò mã vô cùng vui mừng, nói là muốn trực tiếp tạ nương nương, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội.”
Bởi vì Trịnh thái hậu không muốn gặp Bùi thái phi, trưởng công chúa Phúc Thanh muốn đưa thiệp vào cung cung cũng không dễ dàng, mười lần thì có tám lần bị cự tuyệt.
Trang Minh Tâm cười nói: “Chẳng đáng giá gì, trở về ta sẽ cho người đưa cách làm bột củ sen cho ngươi, từ giờ về sau mà muốn uống thì liền kêu người làm, thuận tiện hơn rất nhiều.”
Trưởng công chúa Phúc Thanh bị dọa cho giật mình, vội vàng từ chối: “Vậy làm sao được, đây chính là thứ quý giá mà nương nương khó khăn lắm mới làm ra được, sao có thể tùy tiện đưa cách làm cho người khác chứ?”
Đây chính là vũ khí sắc bén để Uyển phi có chỗ đứng trong cung, nàng ta mà nhận lấy cách làm, nếu như mà tiết lộ ra ngoài chút nào chẳng phải là đắc tội với nàng rồi sao?
Trang Minh Tâm cười nói: “Không chỉ công chúa có, mà những phi tần khác cũng có, người cứ nhận là được rồi.”
Trưởng công chúa Phúc Thanh nghe nàng nói vậy, lúc này mới yên lòng, xấu hổ cười nói: “Nếu như vậy, thế thì ta liền mặt dày nhận lấy vậy.”
…
Tân khách đã đến đông đủ, Dục Cảnh đế nhận được tin tức, cũng đã di chuyển tới.
Sau khi Trang Minh Tâm xin phép Trịnh thái hậu cũng đã phân phó cung nhân bắt đầu đưa thức ăn lên.
Bởi tất cả đều là cốt nhục, cho nên tiệc rượu cũng không phân là hai nơi, chỉ phân bàn dựa theo giới tính.
Dựa theo quy củ ở đời này, Trang Minh Tâm được coi như là “tức phụ”, lại là tiểu thiếp danh không chính ngôn không thuận, không có tư cách được ngồi, chỉ có thể đứng bên cạnh Trịnh thái hậu gắp thức ăn giúp.
Ngược lại nàng cũng chẳng có câu oán giận nào, gia yến nhiều nhất một năm cũng chỉ có ba lần, không phải là ngày nào cũng như vậy, nhịn một chút là qua rồi.
Người khác ngay cả tư cách nghĩ đến “phạt đứng” còn không có đâu.
Khi tiệc rượu đến một nửa, đại trưởng công chúa An Ninh đã dùng hai tay nâng hai chung rượu nhỏ tới, đưa cho Trang Minh Tâm một chung, nói: “Nếu như không có Uyển phi, Ngọc Hinh chỉ sợ là đã chết oan uổng rồi.
Chung rượu này là bổn cung kính ngươi, cảm tạ đại ân người đã minh oan giúp ta.”
Nói xong, không đợi Trang Minh Tâm đáp lại đã nâng chung kính rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trang Minh Tâm vốn dĩ còn muốn khách sáo mấy câu, thấy vậy cũng chỉ có thể cầm khăn che lại, uống cạn rượu nho bên trong chung rượu.
Không sai, chính là rượu nho.
Cẩu hoàng đế cống hiến mười bình rượu nho từ phần của hắn ra, mỗi bàn được hai bình.
Mỗi bàn có bảy tám người, hai bình rượu nho cộng lại cũng chỉ có một cân, có thể dùng thoải mái sao? Mỗi người cùng lắm chỉ được có hai chung, hơi nếm thử mùi vị một chút thôi.
Tuy đã uống cạn rượu, nhưng nên khách sáo thì vẫn phải khách sáo, nàng ngượng ngùng nói: “Thần thiếp cũng chẳng giúp được gì cả, đại trưởng công chúa cũng đừng có làm ta tổn thọ.”
Đại trưởng công chúa An Ninh đưa tay ra kéo lấy tay nàng, rưng rưng nói: “Đứa bé ngoan, người đừng trách bổn cung tạ ơn ngươi chậm trễ, trước đo vài ngày bổn cung bị bệnh nặng một trận, suýt chút nữa là đã đi theo Ngọc Hinh, nên cũng chẳng chú ý được cái gì cả.”
Nói xong, phất tay ra kêu tỳ nữ đi theo bà ta tiến vào đưa danh sách quà tặng.
Bà ta giải thích: “Đồ đã đưa đến Chung Túy cung cho người rồi, người đừng có ghét bỏ, cứ nhận lấy đi.”
Chuyện này có thể coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Đợi mấy ngày mà vẫn chưa thấy đại trưởng công chúa An Ninh tới đưa quà cảm ơn, Trang Minh Tâm còn tưởng rằng không có nữa, không ngờ hôm nay đã thực hiện rồi.
Nàng khách sáo nói: “Thần thiếp không hiếu kính đại trưởng công chúa thì thôi, sao có thể nhận đồ của người chứ?”
Đại trưởng công chúa An Ninh vỗ vỗ tay nàng, nói: “Bổn cung cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy, trừ phi là chê đồ không tốt, không để vào trong mắt…”
Trang Minh Tâm tất nhiên là sẽ nói “không dám”, “gắng gượng” nhận lấy.
Lúc này đại trưởng công chúa An Ninh mới hài lòng về chỗ ngồi.
Món cuối cùng được các cung nhân bưng lên là canh măng chua da gà, Trang Minh Tâm bưng bát canh bên cạnh Trịnh thái hậu lên, vừa mới cầm thìa canh lên muốn múc canh giúp bà ta thì một tiểu thái giám liền lăn một vòng rồi chạy vào, bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, đại sự không hay, phủ Sở vương cháy rồi…”
Trang Minh Tâm thầm giật mình, chuyện này có thể xảy ra sao?
Các vương phủ đều ở bên cạnh hoàng thành, cũng gần những nha môn lục bộ, cách Hàn Lâm Viện không xa, nếu như không khống chế được thế lửa, liên đến các nha môn là chuyện nhỏ, nhưng nếu cháy tới Hàn Lâm Viện, dáng tai ương xuống Tàng Thư Các, vậy thì coi như xong rồi.
Chuyện này cũng không phải là chưa từng có tiền lệ, tiền triều đã từng xảy ra chuyện như vậy rồi, vương phủ nào đó nửa đêm bốc cháy, lại đúng lúc gặp gió lớn, thiêu rụi mấy con phố liên tiếp, còn ảnh hưởng đến Hàn Lâm Viện, đốt sạch hơn nửa những cuốn sách bản đơn lẻ trong Tàng Thư Các, tổn thất thảm trọng.
Dục Cảnh đế lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Tuyên chỉ huy sứ binh mã ngũ thành ti Diêu Toàn.”.