Phi tần phân vị cao thì cũng thôi, chẳng thấy quá ngạc nhiên, dẫu sao vào đầu năm khi đến Từ Ninh cung thỉnh an, Trang Minh Tâm đã từ ngỏ ý là muốn chia sẻ công thức làm bột củ sen với chúng phi tần, lúc này cũng chỉ là thực hiện cam kết mà thôi.
Nhưng với những phi tần phân vị thấp thì lại là niềm vui ngoài ý muốn.
Có mấy vị gia cảnh bần hàn, thậm chí còn âm thầm tính toán nhờ người đưa công thức về nương gia, kêu nương gia cho người làm ra bột củ sen rồi đi bán lấy tiền.
Dẫu sao Gia quý phi cũng đã lên tiếng, nói là bản thân dùng hoặc đưa cho người khác đều được.
Những chuyện này đều là nằm trong dự liệu của Trang Minh Tâm, tin rằng chẳng bao lâu nữa, những cửa hàng bên ngoài sẽ xuất hiện bột củ sen.
Như vậy cũng coi như là một chuyện tốt, có thể kéo theo của một sản nghiệp nhỏ, coi như là cống hiến chút ít cho GDP đi.
Nàng “Khụ” một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Chắc hẳn là chư vị muội muội đã biết là đầu năm chúng cung nhân đã tiêm chủng trâu đậu, sở dĩ lướt qua các chủ tử là vì chưa dẫn ra được mầm đậu đậu mùa có độc tính thấp.
Bây giờ thái y viện đã dẫn ra được mầm đậu đậu mùa có độc tính thấp, hoàng thượng ra lệnh bắt buộc các vị chủ tử tiêm chủng ngay lập tức, bắt đầu từ hôm nay.”
Nói tới đây, thấy vẻ mặt mọi người khác nhau, có bình tĩnh không gợn sóng, có kinh ngạc nhướng mày, cũng có khẩn trương sợ hãi, biểu cảm trên mặt có thể nói là vô cùng vi diệu.
Nàng lạnh lùng nói: “Hoàng thượng hết sức coi trong chuyện này, mong rằng chư vị tỷ tỷ tích cực phối hợp, tranh thủ mau chóng tiêm chủng trâu đậu.
Nếu như có ai muốn là con thiêu thân, hoàng thượng nhất định sẽ nghiêm trị không tha, bổn cung cũng không thể che chở cho các ngươi được.”
Vừa dứt lời, Từ quý nhân yếu ớt nói: “Quý phi nương nương, có phải là mầm đậu đậu mùa độc tính thấp sẽ không có nguy hiểm không? Nghe nói trước kia khi chúng cung nhân tiêm chủng trâu đậu, chết mất khoảng hai mươi người, tần thiếp có chút sợ hãi.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Chính là vì mầm đậu bình thường có nguy hiểm, cho nên lúc trước chỉ cho cung nhân tiêm chủng, cũng không dùng trên người những chủ tử như các ngươi.
Mầm đậu độc tính thấp có nguy hiểm nhỏ hơn rất nhiều so với mầm đậu bình thường.”
Dừng lại một chút, nàng lại nhàn nhạt nói: “Nhưng cho dù độc tính có thấp đi chăng nữa thì cũng vẫn tồn tại nguy hiểm.”
Mặc dù xác suất xảy ra có tỷ lệ thấp đi chăng nữa, nhưng đến cùng thì vẫn chưa tới một trăm phần trăm, cho nên nàng không dám nói quá chắc chắn.
Không biết là Từ quý nhân có được an ủi hay không, sắc mặt vẫn có chút trắng, chỉ là cũng không hỏi thêm gì nữa, miễn cưỡng nói: “Đa tạ nương nương đã giải thích nghi vấn, tần thiếp hiểu rồi.”
Hoang mang là điều khó tránh khỏi, Trang Minh Tâm lại trấn an một câu: “Lần này thái hậu nương nương và thái phi nương nương cũng sẽ tiêm chủng trâu đậu, những lão nhân gia như bọn họ còn không sợ, người trẻ tuổi, cơ thể khỏe mạnh như chúng ta chẳng cần vì thế mà lo âu.”
Lời này vừa nói ra, có thể thấy được mọi người đã cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong chính sự, Trang Minh Tâm lại ân cần hỏi thăm Chung tài nhân một câu: “Đầu năm thái giám chưởng sự của Hàm Phúc cung báo lại nói Chung tài nhân bị bệnh, bổn cung đã phê chuẩn giấy mời thái y, không biết là Chung tài nhân muội muội bây giờ đã khá hơn chưa? Nếu còn chưa đỡ thì bổn cung lại cho người đi mời một thái y nữa tới xem cho muội muội một chút vậy.”
Chung tài nhân nhanh chóng đứng lên, cung kính trả lời: “Đa tạ quý phi nương nương quan tâm, tần thiếp đã khỏi hẳn rồi.”
“Như vậy thì bổn cung an tâm rồi.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, giơ tay lên một cái, tỏ ý Chung tài nhân có thể ngồi xuống.
Thần phi đột nhiên đứng dậy, nói: “Quý phi nương nương, khi Ninh thường tại vẫn còn ở phi vị, là chủ vị Dực Khôn cung là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ nàng ta đã bị cách chức thành thường tại, nếu như vẫn còn bá chiếm chủ vị Dực Khôn cung, chỉ sợ là có chút không hợp quy củ đúng không?”
Chiếu theo cung quy, tần vị trở lên mới có tư cách làm chủ vị một cung.
Tuy Thần phi đang đả kích trả thù Ninh thường tại, nhưng lời nói có lý, làm cho Trang Minh Tâm không đào đâu ra được chỗ nào không phải.
Cho nên Trang Minh Tâm cười nói: “Thần phi muội muội nói đúng, chỉ là Ninh thường tại do nói năng lỗ mãng với thái hậu nương nương nên bây giờ mới bị hoàng thượng phạt cách chức, vậy nên nếu như muốn di chuyển khỏi chính điện Dực Khôn cung đi đến đâu thì bổn cung còn phải hỏi qua ý của hoàng thượng đã, sau đó còn phải báo cho thái hậu nương nương, mới có thể có định luận được.”
Thần phi biết được nội tình chuyện Ninh thường tại bị phạt cách chức nên cũng không có dị nghị gì với chiêu trì hoãn đại pháp này của Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm thấy thời gian không còn sớm nữa, nhìn xung quanh điện một vòng, cười nói: “Chư vị muội muội còn có chuyện gì không? Nếu như không có việc gì nữa, vậy thì giải tán sớm đi, tránh cho thái y viện đến cửa nhưng lại không tìm được người.”
…
Sau khi đuổi hết những phi tần đi xong, Trang Minh Tâm dùng một bát cháo thịt trứng bắc thảo, lại bị Quỳnh Phương ép uống hết một bát thuốc, lúc này mới đi đến Giáng Tuyết hiên.
Hôm nay nha môn khai ấn, hơn hai mươi ngày qua, cung vụ dồn lại không phải ít, nhưng cho dù là ngày tết Trang Minh Tâm cũng vẫn duy trì đến Giáng Tuyết hiên tọa ban lí sự, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu cung vụ bị dồn lại, xử lý cũng nhẹ nhõm hơn chút.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là sự nhẹ nhõm tương đối thôi, thật ra thì có không ít chuyện vụn vặt, nhất là dính dáng đến chuyện hai bên đùn đẩy cãi cọ, ngoại trừ việc tra lệ cũ, lại còn phải tốn công phu để phân biệt xem là ai đúng ai sai.
Quan thanh liêm còn không dễ xử lý việc nhà, huống hồ là nàng?
Cũng chỉ có thể đánh năm mươi đại bản, rồi lại bồi thường cho mỗi người một ít, ứng phó qua loa cho xong chuyện.
Muốn nàng vì tiết kiệm tiền cho cẩu hoàng đế mà đi đường vòng quanh co là không thể nào, chuyển nhượng công thức làm xà phòng thơm với giá hời cho hắn, làm cho kho riêng của hắn dồi dào lên, hơn một nửa nguyên nhân là để khi nàng xử lý cung vụ có thể thuận tiện hơn.
“Tùng… tùng… tùng…”
Đột nhiên có tiếng trống hùng hồn lại nặng nề truyền tới hướng tiền triều.
Trang Minh Tâm khoát tay chặn lại, cho chưởng sự ma ma đang nói chuyện tạm thời ngừng lại, nàng xách váy đi nhanh ra khỏi Giáng Tuyết hiên, lắng tai nghe.
“Tùng… tùng… tùng…”
Tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên.
Tiếng trống lớn đến nỗi có thể truyền từ tiền triều đến cung Đông Lục bên này, trống bình thường không có tiếng vang lớn như vậy, trừ phi là gõ trống đăng văn ở ngọ môn.
Là người nào gan lớn như vậy, lại dám đi gõ trống đăng văn.
Nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi những chuyện lớn trong kinh thành xảy ra gần đây, hình như chỉ có chuyện phủ Sở vương bốc cháy là ồn ào nhất.
Tuy những khổ chủ bị liên lụy đều là những nhà làm quan, nhưng tuyệt đối là không có ai lại dám chạy đến gõ trống đăng văn vì chút tiền bồi thường cả.
Cũng chỉ có Tần vương mới dám làm như vậy.
Nhưng Tần vương cũng không cần thiết phải làm như thế.
Ông ta là thân thúc thúc của Dục Cảnh đế, tiểu thúc tử của Trịnh thái hậu, nếu như có kiến nghị hay là yêu cầu gì thì có thể trực tiếp nói với hai người họ là được rồi, cần gì phải có đường tắt không đi, lại đi gõ trống đăng văn để lòe thiên hạ chứ?
Chẳng lẽ là thế tử phi Sở vương?
Nàng ta hoài nghi là tiểu thúc tử hại chết phu quân của mình, nhưng công bà lại vì để giữ được tiểu nhi tử mà không chịu cho người nghiệm thi, cực kỳ bất đắc dĩ nên không thể làm gì khác hơn là chạy tới gõ trống đăng văn?
Hơn nữa, lúc trước Dục Cảnh đế cũng đã nói là có cách với chuyện này rồi.
Chẳng lẽ đây chính là “con đường sáng” mà Liêu Thanh Quân phái người của Cẩm Y Vệ chỉ cho thế tử phi Sở vương?
Nàng trở về Giáng Tuyết hiên, nhanh chóng lo liệu xong cung vụ còn dư lại, sau đó lập tức chạy về Chung Túy cung.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người “chuyện gì cũng biết” như Tiểu Mãn này không thể nào thờ ơ được, cho nên nàng chỉ cần ở trong Chung Túy cung chờ tin tốt là được rồi.
Quả nhiên nửa canh giờ sau, Trang Minh Tâm đang tập trung viết bản mẫu tờ đơn phê duyệt, Tiểu Mãn liền hấp tấp vén rèm chạy vào.
Nàng ta bẩm báo: “Nương nương, thế tử phi Sở vương gõ trống đăng văn, muốn cáo ngự trạng.
Hoàng thượng đã mời nàng ta vào Dưỡng Tâm điện rồi, lại còn kêu cả hình bộ thượng thư và phụ thân của nương nương đại lý tự khanh Trang đại nhân nữa…”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, quả nhiên là bị nàng đoán trúng rồi.
Trống đăng văn vừa được vang lên thì tức là đã cáo ngự trạng, Dục Cảnh đế nhúng tay vào, phủ Sở vương nhất định phải giao thi thể của thế tử Sở vương ra, đến lúc đó còn không phải là muốn nghiệm như thế nào thì nghiệm như thế sao?
Nếu như nghiệm ra thế tử Sở vương không phải là chết bởi hỏa hoạn, Cẩm Y Vệ cho dù không thể bắt được nhị gia phủ Sở vương vào chiêu ngục, nhưng cũng có lý do bắt những hạ nhân trong phủ Sở vương lại, đến lúc đó thì chẳng lo không thể tra ra dấu vết rồi.
Còn về vấn đề những người này có thể bị diệt khẩu trước hay không?
Cẩm Y Vệ đã sớm theo dõi sát sao mọi người trong phủ Sở vương rồi, nếu như ngay cả chuyện này mà cũng không ngăn cản được, vậy thì còn gọi gì là Cẩm Y Vệ nữa chứ?
Trang Minh Tâm cười nói: “Thế tử phi Sở vương ngược lại là một người si tình.”
Chẳng qua là hành động này sẽ hoàn toàn chọc giận Sở vương và Sở vương phi, sau này chỉ sợ là thế tử phi Sở vương không có trái ngon để ăn rồi.
Bất quá thế tử phi Sở vương xuất thân cũng không thấp, tuy nương gia không thể so sánh với tông thất được, nhưng cũng là thế gia đại tộc, Sở vương và Sở vương phi muốn kiếm cớ động thủ với nàng ta cho hả giận cũng không thể được.
Huống chi nàng ta và thế tử còn có hai tử ba tôn, trưởng tử mất sớm, còn dư lại một tử ba tôn, mà tước vị phủ Sở vương cũng là do chi trưởng kế thừa, vì nhị gia mà giết chết nàng ta, chọc giận người nắm quyền phủ Sở vương tương lai, sau khi Sở vương và Sở vương phi qua đời, nào còn có đất cho nhị phòng đặt chân nữa chứ?
Cho nên, nhất định có thể an toàn thoát thân.
Nhiều nhất thì chịu khổ một chút thôi.
Hẳn đây cũng là nguyên do nàng ta dám to gan làm liều như vậy nhỉ?
Tiểu Mãn cười nói: “Thế tử gia Sở vương và thế tử phi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã là biểu huynh muội cùng nhau lớn lên, tình cảm tất nhiên là không tầm thường.”
Trang Minh Tâm “A” một tiếng, hiển nhiên là có chút không ngờ đến, vội vàng hỏi: “Biểu huynh muội ruột thịt sao? Hai nhà có quan hệ gì, ngươi nói tỉ mỉ ra xem nào.”
Tiểu Mãn trả lời: “Thế tử phi Sở vương là nữ nhi của đường muội Sở vương phi, đường muội Sở vương phi mất sớm, Sở vương phi thương tiếc ngoại sinh nữ còn nhỏ mà phải chịu tang mẫu, phụ thân lại cưới tân phụ, nhận nuôi nàng ta vào phủ Sở vương.”
“Thì ra là như vậy.” Trang Minh Tâm ngộ ra, thở dài nói: “Thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tất nhiên là tình cảm phải sâu đậm hơn rồi, đáng tiếc…”
…
Nửa buổi chiều, Dục Cảnh đế đi tới Chung Túy cung.
Hắn rửa sạch khuôn mặt mang đầy vẻ mệt mỏi, đi đến noãn kháng dựa nghiêng người lên, híp mắt một chốc lát rồi mới hỏi: “Chuyện thế tử phi Sở vương gõ trống đăng văn cáo ngự trạng, nàng có biết chưa?”
Trang Minh Tâm nhận lấy chén trà trong tay Quỳnh Phương, để vào kháng trác bên cạnh Dục Cảnh đế, cười nói: “Nghe Tiểu Mãn nói là người mời nàng ta đến Dưỡng Tâm điện, sau đó chiêu hình bộ thượng thư và phụ thân của thần thiếp tới, còn về sau như thế nào thì không biết nữa.”
Dục Cảnh đế thở dài nói: “Đang nói đến vụ án, Sở vương thúc và Sở vương thẩm đã vào cung, nói thế tử phi không chấp nhận nổi chuyện hoàng huynh qua đời đột ngột, suy nghĩ không được minh mẫn, bảo trẫm đừng coi những gì nàng ta nói là sự thật, sau đó Sở vương thẩm liền tiến lên lôi kéo thế tử phi, muốn kéo nàng ta về.”
“Vậy là kiên quyết nói thế tử phi Sở vương tinh thần bất ổn sao?” Trang Minh Tâm cười nhạt.
Dục Cảnh đế hừ một tiếng: “Như vậy cũng không thể giúp bọn họ bao che cho tiểu nhi tử được.
Tất nhiên là trẫm sẽ không thể cho bọn họ toại nguyện rồi.
Trống đăng văn đã được gõ, đâu cần quan tâm nàng ta có phải tâm thần bất ổn hay không, trẫm đều phải can thiệp vào.
Cho nên, trẫm đã kêu Cẩm Y Vệ đi đến biệt viện phủ Sở vương để mang thi thể hoàng huynh đi rồi.”
Trang Minh Tâm nhướng mày hỏi: “Mang đến chỗ nào?”
Mang vào cung hiển nhiên là không thực tế, trong cung kiêng kỵ người chết, chỉ có thi thể bên trong được đưa ra bên ngoài, chứ không có đạo lý là thi thể bên ngoài có thể đưa vào bên trong.
Dục Cảnh đế cười nói: “Mang đến nha môn bắc trấn phủ ti của Cẩm Y Vệ.”
Trang Minh Tâm nhếch môi khẽ cười, vậy là không thành vấn đề rồi, nha môn bắc trấn phủ ti của Cẩm Y Vệ, một phủ Sở vương đã sa sút như bây giờ căn bản là không thể nhúng tay vào được.
Dục Cảnh đế thấy nàng cười mi mắt cong cong, đưa tay ra quẹt lên mũi nàng một cái, cười nói: “Hôm nay thôi vậy, ngày mai sau giờ ngọ trẫm sẽ đi một chuyến đến bắc trấn phủ ti với nàng, nàng tới nghiệm thi giúp hoàng huynh.”
Trang Minh Tâm đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, gật gật đầu: “Dạ.”
Nhớ tới lúc trước khi hắn đi cùng nàng đến Uông phủ nghiệm thi cho quận chúa Ngọc Hinh đã gây ra tai họa, chân mày cau lại, cân nhắc cách dùng từ, nàng từ chối nói: “Để Tiểu Mãn đi cùng thần thiếp là được rồi, hoàng thượng thân thể ngàn vàng, vẫn nên đừng có tùy ý ra khỏi cung thì tốt hơn.”
Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, hừ nói: “Nếu đi đến những chỗ khác thì không nói, nhưng đây chính là nha môn bắc trấn phủ ti đó, chỉ sợ là còn an toàn hơn cả hoàng cung mấy phần, có cái gì mà không thể đi được?”
Ngay sau đó lập tức chuyển giọng điệu, hắn chất vấn: “Không cho trẫm đi theo, chẳng lẽ nàng muốn trộm đi nhìn người nào không nên nhìn hay sao?”
Trang Minh Tâm liếc mắt, thật đúng là không còn gì để nói, hồi lâu mới “Chậc” một tiếng: “Đường đường là hoàng đế lại suốt ngày nghi thần nghi quỷ, còn ra thể thống gì nữa? Nếu như bị người ngoài biết được, chỉ sợ là cười đến rơi luôn cả đầu mất.”
“Vậy cũng là vì trẫm để ý nàng.” Cánh tay dài của Dục Cảnh đế duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực, giam cầm hai tay nàng lại, lạnh lùng nói: “Nói, có phải là muốn trộm đi gặp người nào không nên gặp hay không?”
“Ngoại trừ người nhà thì thần thiếp còn có ai để gặp sao?” Trang Minh Tâm trợn mắt nhìn hắn một cái, trong đầu linh quang chợt lóe lên, cuối cùng cũng biết hắn đang nói đến ai, lập tức bật cười: “Người đang nói đến nữ tế tiêu chuẩn mà thần thiếp chuẩn bị chiêu tế sao? Đó là phụ thân của thần thiếp chọn thay cho thần thiếp, thần thiếp tổng cộng cũng chỉ mới nhìn thấy hắn ta hai lần, nếu như nói là có tình cảm sâu nặng gì thì thật đúng là không thể nào.”
Dục Cảnh đế ôm nàng thật chặt trong ngực, hừ nói: “Quả thật như vậy chứ? Nàng không lừa gạt trẫm sao?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Hoàng thượng cũng coi như là rất hiểu biết thần thiếp, cũng biết thần thiếp là một người lãnh tâm lãnh phế mà, một người mà chỉ mới gặp mặt có hai lần thì làm sao mà thần thiếp có thể thiện cảm được đây?”
“Nàng còn không biết xấu hổ mà nói ra!” Dục Cảnh đế nhất thời bị dẫn sang chuyện khác, bấm lên vòng eo nhỏ của nàng, ôm nàng ngồi lên đùi mình, cười mắng: “Nàng cũng biết là mình là một người lãnh tâm lãnh phế sao? Uổng công trẫm móc hết tâm can ra để đối xử với nàng, vậy mà nàng chẳng cảm động chút nào, thật đúng là lang tâm cẩu phế mà.”
Trang Minh Tâm: “…”
Có gì thì từ từ nói, sao lại phải công kích người ta như vậy chứ?
Nàng đẩy ngực hắn một cái, tức giận nói: “Đúng, thần thiếp lang tâm cẩu phế, người nên dưới cơn nóng giận mà biếm thần thiếp vào lãnh cung, từ đó không lật thẻ bài của thần thiếp nữa mới phải.”
“Mơ đẹp.” Dục Cảnh đế giơ tay lên bóp một cái lên trước người nàng, hừ nói: “Dù có là thứ đồ lang tâm cẩu phế thì vẫn nên tận dụng hết công dụng của nó mới được, chẳng những trẫm sẽ không biếm nàng vào lãnh cung, mà còn phải lật thẻ bài của nàng mỗi ngày, chơi đùa nàng đến muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Trang Minh Tâm nhất thời nhớ tới khoảng thời gian thê thảm lúc năm mới, trước mắt không khỏi tối sầm lại.
Nếu như thật sự còn như vậy nữa thì nàng sẽ bị thận hư mất.
Trang Minh Tâm liên tục ôm cổ hắn, cầu xin tha thứ không ngừng: “Thần thiếp sai rồi, cầu xin hoàng thượng thương hại thần thiếp đi mà, tha cho thần thiếp lần này đi.”
Dục Cảnh đế kiêu ngạo nghiêng đầu: “Trẫm quyết không khoan dung.”
“Vậy được thôi.” Trang Minh Tâm thấy bệnh kiêu ngạo của hắn lại tái phát, trong lòng biết dù có xin tha nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lập tức che ngực, ấm ức nói: “Thần thiếp bị kinh sợ, trong người vô cùng khó chịu, ngày mai sợ là không thể nghiệm thi cho thế tử gia Sở vương được rồi, thỉnh hoàng thượng mời cao nhân khác đi.”
Dục Cảnh đế giơ tay lên nắm lấy cằm nàng, lạnh lùng nói: “Nàng lợi dụng điểm yếu uy hiếp trẫm sao?”
Trang Minh Tâm vừa muốn tranh cãi thì môi đã bị hắn chặn lại.
Sau một phen răng môi dây dưa, hắn mới buông nàng ta, hừ nói: “Được rồi, nàng thắng, trẫm không thể không bị nàng uy hiếp, tạm thời tha cho nàng.
Nhưng nàng coi chừng cho trẫm, trẫm rất mang thù, về sau nhất định sẽ tính sổ với nàng.”
Trang Minh Tâm lập tức thở phào một hơi.
Quan tâm hắn sau này như thế nào làm gì, thoát trước rồi lại nói sau.
Đùa nghịch một phen, nàng mới nhớ tới chính sự, nói: “Hoàng thượng, buổi sáng hôm nay lúc thỉnh an, Thần phi muội muội nói tới một chuyện, thần thiếp cảm thấy nàng ta nói có lý, cho nên muốn xin ý chỉ của hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế nhướng mày: “Chuyện gì?”
Trang Minh Tâm vội nói: “Tuy Ninh thường tại đã bị cách chức xuống thường tại, nhưng lại vẫn là chủ vị chính điện Dực Khôn cung, không hợp quy củ, người xem nên để cho nàng ta dời đến điện Tây Phối Chung Túy cung, hay là dời đến những cung điện bỏ không đến khác?”
Nhắc tới Ninh thường tại, sắc mặt Dục Cảnh đế nhất thời đen đi.
Một hồi lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Điện Đông Phối của Dực Khôn cung có người vào ở không?”
Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, trả lời: “Điện Đông Phối là của Liễu tài nhân mới vào cung đợt tuyển tú năm nay, chưa từng thị tẩm.”
Trong đầu lại nghĩ, tốt nhất là nên cho Ninh thường tại đổi chỗ đi, nếu dời đến điện Tây Phối, Liễu tài nhân ở điện Đông Phối Dực Khôn cung có khi lại bị nàng ta liên lụy đến vào lãnh cung cũng không chừng.
Dục Cảnh đế hỏi lại: “Cung Đông, Tây Lục có cung điện nào hoàn toàn bỏ không, không có bất kỳ phi tần nào vào ở không?”
Trang Minh Tâm lắc lắc đầu: “Cung điện không có chủ vị thì ngược lại có hai nơi, nhưng cung điện hoàn toàn không có phi tần nào vào ở thì không có.”
Dục Cảnh đế suy tính chốc lát, đánh nhịp nói: “Vậy kêu Ninh thường tại đến điện Tây Phối Dực Khôn cung đi, Liễu tài nhân ở điện Đông Phối rời đi, nàng xem mà an bài vào một cung thất bỏ không là được.”
Trang Minh Tâm gật đầu cười: “Dạ.”
Chuyện này trái lại chẳng có khó khăn gì, điện phối bỏ không trong cung Đông, Tây Lục nhiều lắm.
Suy nghĩ một chút, nàng lại đề nghị: “Nhưng không biết thái hậu nương nương có ý kiến gì về chuyện này không, hay là chúng ta đi thỉnh an thái hậu nương nương, thuận tiện hỏi ý bà ta một chút?”
Dục Cảnh đế suy nghĩ, thấy Trang Minh Tâm nói cũng đúng, xử phạt Ninh thường tại là mượn có chọc giận thái hậu, về tình về lý cũng đều phải hỏi ý thái hậu một chút thì mới có thể lấp liếm hoàn toàn được.
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, dắt tay Trang Minh Tâm nói: “Đi, đi gặp thái hậu.”
…
Hai người ngồi ngự liễn đi tới Từ Ninh cung.
Hiếm khi thấy Trịnh thái hậu và Liêu thái phi không đánh mạt chược, lúc này mỗi người đang cầm một quyển sách, dựa nghiêng người lên noãn kháng xem say sưa.
Thấy hai người bọn họ đi vào, hai người làm như không có chuyện gì mà nhét quyển sách xuống dưới gối.
Trang Minh Tâm: “…”
Giấu giấu diếm diếm, sẽ không phải là đang xem sách gì không đứng đắn đấy chứ? Nếu không thì cần gì phải giấu đi, không thể đọc quang minh chính đại sao?
Dục Cảnh đế hình như cũng nghĩ như vậy, lập tức đỏ mặt lên, ánh mắt nhanh chóng rũ xuống, rất sợ sẽ nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn.
Làm cho Trịnh thái hậu thấy tức cười, bà ta duỗi tay ra một cái, rút quyển sách từ dưới gối ra, ném lên người Dục Cảnh đế, cười mắng: “Muốn biết ai gia đang xem sách gì như vậy, thế thì cứ nhìn đi.”
Dục Cảnh đế bắt lấy quyển sách vào trong tay, lật bìa ra nhìn một cái, thấy bên trên viết “Hiệp nữ Sở Thanh”, chính là cuốn thoại bản võ hiệp đang phổ biến được khen ngợi ở bên ngoài, nhất thời ngược ngùng nên mặt càng đỏ hơn.
Trang Minh Tâm thấy vậy, nhanh chóng chuyển đề tài: “Thái hậu nương nương, lần này thần thiếp và hoàng thượng tới đây là có chuyện muốn hỏi ý người.”
Trịnh thái hậu liếc mắt nhìn Dục Cảnh đế một cái, không để ý tới hắn nữa, nhìn về phía Trang Minh Tâm, nhướng mày nói: “Có chuyện gì mà hoàng thượng không thể làm chủ được mà lại cần phải chạy tới hỏi ý kiến ai gia vậy?”
Trang Minh Tâm bẩm báo: “Được Thần phi muội muội nhắc nhở, thần thiếp mới nhớ tới bây giờ Ninh thường tại vẫn còn ở chính điện Dực Khôn cung, không hợp cung quy.
Theo ý của hoàng thượng là đưa nàng ta đến điện Tây Phối Dực Khôn cung, còn Liễu tài nhân ở điện Đông Phối sẽ dời đi nơi khác… Thần thiếp cảm thấy chủ ý của hoàng thượng rất tốt, không biết là thái hậu nương nương người cảm thấy như thế nào?”
“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng đáng để các ngươi đi một chuyến thật xa đến đây.” Trịnh thái hậu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hừ nói: “Theo ai gia thấy, chủ ý của hoàng thượng rất tốt.”
“Dạ, vậy thần thiếp sẽ làm theo ý của hoàng thượng.” Trang Minh Tâm lập tức lên tiếng đáp lại.
Còn dời Liễu tài nhân đến chỗ nào thì đúng thật là có chút làm khó nàng
Chỗ điện Tây Phối ở cung của Vệ hiền phi, điện Tây Phối ở cung Vĩnh Hòa của Thần phi, điện Tây Phối ở cung Duyên Hi của Tĩnh phi và điện Tây Phối ở Cảnh Dương cung của Đoan phi đều là cung điện bỏ không.
Càng ít phi tần vào ở thì trong cung càng thanh tĩnh, đây là chuyện không thể nghi ngờ gì.
Cho nên chỗ cung Trường Xuân của Vệ hiền phi đang hoài thai được loại bỏ đầu tiên.
Tĩnh phi đóng cửa suy nghĩ, nếu như sắp xếp Liễu tài nhân qua đó, nàng ta lại rêu rao bảo Liễu tài nhân ầm ĩ phá vỡ sự an tĩnh của nàng ta, dễ dàng trị Liễu tài nhân “tội bất kinh” thì phải làm sao đây?
Phân vị thua kém quá nhiều, ngay cả tư cách đấu đá cũng hoàn toàn không có.
Chỉ còn dư lại điện Tây Phối ở cung Vĩnh Hòa của Thần phi và điện Tây Phối ở Cảnh Dương cung của Đoan phi thôi.
Nhưng bây giờ Đoan phi đang nuôi dưỡng tam hoàng tử, tam hoàng tử lại có thân phận lúng túng như vậy, cho nên Đoan phi tương đương với nửa thất sủng.
Nàng ta đang muốn tìm cơ hội để đuổi Hạ tài nhân ở điện Đông Phối ở Cảnh Dương cung ra kia kìa, dù như thế nào cũng sẽ không thể cho Liễu tài nhân đến đó được nữa.
Nếu không, há chẳng phải là một hố hai người hay sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn dư lại một lựa chọn là điện Tây Phối ở cung Vĩnh Hòa của Thần phi thôi.
Nàng lại cố làm ra vẻ ung dung nói với Trịnh thái hậu: “Thần thiếp muốn dời Liễu tài nhân tới cung Vĩnh Hòa của Thần phi muội muội, sắp xếp ở điện Tây Phối, thái hậu nương nương người thấy có thích hợp không? Nếu như không được thì thần thiếp lại đổi lại.”
Trịnh thái hậu ngước mắt lên, liếc nhìn Trang Minh Tâm một cái, hừ nói: “Từ trước đến nay Gia quý phi làm việc chu toàn, cần gì phải thỉnh giáo ý kiến của một lão bà như ai gia chứ?”
Trang Minh Tâm ngượng ngùng cúi đầu, khiêm tốn nói: “Thái hậu nương nương ăn muối còn nhiều hơn cả thần thiếp ăn cơm, từ nay về sau thần thiếp còn phải thỉnh giáo thái hậu nương nương nhiều chuyện nữa đó, vẫn thỉnh thái hậu nương nương vui lòng chỉ bảo mới được.”
Thái độ này làm nội tâm Trịnh thái hậu vô cùng thỏa mãn.
Bà ta cười nói: “Ngươi cũng quá là cẩn thận dè dặt rồi, ai gia cũng chẳng phải là con hổ ăn thịt người, không cần thiết phải như vậy, cứ thoải mái đi.”
Sau đó lại nói với Dục Cảnh đế: “Hôm nay ăn bữa tối ở chỗ ai gia đi, có thịt ai ăn rất ngon đó.”
Dục Cảnh đế tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Sau đó Trang Minh Tâm liền vô cùng hối hận, đáng ra lúc đó nên mạo hiểm nguy cơ chọc giận Trịnh thái hậu mà cự tuyệt.
Thịt nai có công hiệu tráng dương ích tinh, bình thường chưa ăn thịt nai mà cẩu hoàng đế đã hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng rồi, hôm nay lại ăn một đĩa thịt nai lớn, đúng là như hổ mọc thêm cánh.
Ban đêm đè nàng lên giường, giày vò đến đến hơn nửa đêm.
Khi nàng tỉnh hắn đang làm, khi nàng ngủ hắn cũng vẫn làm, nửa đêm bị giày vò đến tỉnh, vừa mở mắt ra nhìn thì thấy hắn vẫn đang làm.
Còn hưng phấn hơn cả dùng chất kích thích.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, vừa mới rời giường nàng lập tức “Shh” hít một hơi khí lạnh.
Sợ là bị ma sát đến da bị tổn thương rồi.
“Cầm thú!” Nàng cắn răng nghiến lợi mắng một câu, quyết tâm là trong bảy ngày tới sẽ tuyệt đối không cho hắn tới gần mình, phải trị được cái tật xấu điên lên là lại không biết tiết chế của hắn..