Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục


Phía tây kinh thành có một nơi làm người ta vô cùng e ngại, không dám nhắc tới.

Nơi này không có ngày đêm, không có âm thanh, quanh năm ẩm ướt âm u.

Một ngọn đèn chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi một thước vuông.

Người ở bên trong chỉ có thể dựa vào số lượng chuột nhiều hay ít để phán đoán giờ phút này đang là ban ngày hay là đêm tối.
Một đứa trẻ có hát: Ánh nến ở hẻm đông, nhân gian u minh, hồng trần ba ngàn trượng, quỷ sống không thấy ánh sáng...
Chiếu Ngục là một nơi có vào mà không có ra.
‘‘Leng...keng...’‘
Chùm chìa khóa treo ở bên hông phát ra tiếng vang.

Công việc tuần tra luân phiên hôm nay đã bắt đầu.

Thân Khương chân mang giày, eo đeo khóa đồng.

Chuôi roi da trâu liên tục đập vào lòng bàn tay.

Hai mắt sắc bén tựa như chuông đồng liếc nhìn chung quanh.
‘‘Đừng lèm bèm nữa, lão tử nhức đầu!’‘
‘‘Mặt tường cạnh góc Đông Bắc là chuyện gì? Ỷ nó tối nên ta không thấy được? Lau sạch sẽ cho lão tử! Hiện tại! Ngay lập tức!’‘
‘‘Tại sao phạm nhân lại có bánh bao trắng, ăn đi ăn đi, thèm như vậy à, cẩn thận sau này không còn miệng mà ăn!’‘
‘‘Mùi gì vậy, đã chết mấy ngày rồi mà còn chưa lôi đi? Xử lý nhanh lên một chút!’‘
Trên đường hắn đi qua, đám ngục tốt đều buồn bực nhanh chóng chạy đi làm việc.
Thân Khương vẫn chê bọn ngục tốt chậm, quất một roi vào tên chạy chậm nhất sau đó nói: ‘‘Gần đây tình huống thế nào không biết sao? Đầu nhi mới tới dễ chọc à? Trong tay đầu nhi này đang có án tử nên không có thời gian tới xem chúng ta.

Lỡ hắn đột nhiên nổi lên hứng thú thì cả lão tử và bọn ngươi đều phải đi hình phòng lĩnh phạt!’‘
Chiếu Ngục là nơi Thiên Tử nhốt phạm quan, trừ khi được Thiên Tử đặc xá còn không thì không có cơ hội ra ngoài.

Dưới chân Hoàng Thành dù có án tử cũng không kì lạ.

Mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ.

Hôm nay còn có người nhớ, tận lực bôn ba điều tra nhưng sau một thời gian ngay cả những người liên quan cũng quên.

Phạm nhân cũng không có ai hỏi tới, một năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm, cả đời đều phải ở trong này.

Người ở trong Chiếu Ngục lâu nhất đã lên tới ba mươi bảy năm.
Có người dùng quy tắc ngầm, Cẩm y vệ lại ngoan độc, chỉ cần ngươi đưa tiền thì bọn hắn sẽ giúp ngươi xử lí phạm quan bên trong còn thân nhân chỉ cần có đủ tiền thì cũng không phải là không thể dàn xếp quan tâm đến phạm quan một chút.

Thậm chí bọn hắn còn hi vọng mỗi phạm quan đều có kẻ thù, có thân nhân như vậy bọn hắn vừa có thể xử lí, vừa có thể quan tâm, lại có được hai phần tiền.
Chỉ cần đưa tiền thì có thể tìm người dễ dàng, gần như ở Chiếu Ngục mỗi ngày đều có người chết, vậy thi thể xử lý như thế nào? Chỉ cần đưa ít bạc thì sẽ có người báo tin cho ngươi nói rõ giờ nào sẽ ném ở chỗ nào để dễ dàng nhặt xác còn về phần xác ngươi nhặt có bị dùng roi quất chết hay là được an táng thì đó chính là chuyện của ngươi.
Lúc án tử của phạm quan tạm lắng xuống, trong thời gian không có nguy hiểm nếu người thân muốn vào thì bỏ tiền mua một cơ hội vào Chiếu Ngục cũng không phải là không thể, chẳng qua là phải tuân thủ quy củ, bịt mắt đi vào, che mắt đi ra, không nhìn không nghe không gây chuyện, tới nhanh đi nhanh nhưng ở Chiếu Ngục đủ các loại chuyện xưa kinh người nên phần lớn người thân của phạm quan đều chỉ bỏ tiền nhờ quan tâm chứ không dám tự mình đến thăm nom.
Nửa tháng trước, Chỉ Huy Sứ mới đến nhậm chức nên không khí trong Chiếu Ngục cũng có thay đổi một chút xíu.

Người tới vào mỗi ngày đều không giống nhau, có vài người có thể cảm giác được, có vài người cái gì cũng không biết mà từ ngày hôm qua thì không khí càng thêm có cái gì đó không đúng, càng nghiêm trọng và khẩn trương hơn khiến mỗi tiểu đầu mục đều không dám làm chuyện trái quy củ.
‘‘Cái gì? Thằng cháu họ Bố muốn mượn chỗ để khám nghiệm tử thi?’‘


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui