Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục


Phòng giam ồn ào không được quá lâu mà có muốn thì cũng không được.

Ngày nào cũng sống trong tối tăm ngột ngạt, cơm canh ôi thiu, còn sống là may mắn lắm rồi, làm gì còn tinh thần làm mấy chuyện khác.

Chỉ còn hai người có chút tinh thần đó là Diệp Bạch Đinh và hàng xóm.

Có lẽ là vì ước mơ về một chén cháo nóng quá mãnh liệt nên hàng xóm bên trái dùng tay gõ vào song cửa sau đó chỉ lên phía trên đầu: ‘‘Bên này mới vừa đổi đầu nhi, ngươi lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ à?’‘
Diệp Bạch Đinh biết hắn nói tới ai, có thể khiến cho trong ngoài Chiếu Ngục như lâm đại địch, ngoài trừ Cẩm y vệ Chỉ Huy Sứ Cừu Thanh Nghi thì không còn ai khác.

Theo như trong sách thì Cừu Thanh Nghi là nhân vật phản diện quan trọng nhất ngăn cản Diễn Vương thượng vị.


Người này võ công cao cường, mưu mô quỷ quyệt, lãnh huyết vô tình, giết người vô số, gần như không có bất kỳ yêu thích gì, không dính tửu sắc tài vận.

Bên người ngay cả một thông phòng cũng không có.

Không ai biết hắn xuất hiện từ đâu giống như từ lúc sinh ra đã không có bất kỳ dục vọng nào.

Thú vui duy nhất là giết người nhưng nếu giết người bình thường thì quá đơn giản, không có ý nghĩa, không có tính khiêu chiến, cũng không sảng khoái nên hắn thích giết đại thần hơn nhưng có lý có cứ mới giết khiến người khác không thể nào bắt bẻ được...
Người càng lợi hại thì hắn càng nhìn chằm chằm giống như một con sói đang theo dõi con mồi, nếu không phải về sau đã chết thì nói không chừng hắn còn dám bắt luôn cả người trong cung.
Quyển sách này rất dài nhưng không thuộc thể loại yêu thích của Diệp Bạch Đinh nên Diệp Bạch Đinh chỉ đọc lướt qua vì vậy cốt truyện chỉ biết có hạn nhưng riêng về người cai quản Bắc Trấn Phủ Tư này thì Diệp Bạch Đinh có ấn tượng rất sâu sắc.

Hắn là người đi một bước nhưng trong đầu đã tính hai mươi bước tiếp theo, phàm đã mưu tính người nào thì không người đó đều không thể thoát được nên sau khi hắn chết thì khu bình luận giống như dậy sóng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy không hợp lý, một người chức vị cao như vậy, thông minh tài giỏi, thân thủ đệ nhất thiên hạ làm sao có thể chết một cách vô lý như thế?
Diệp Bạch Đinh hiểu chút thủ đoạn của mình chỉ dụ được một đầu lĩnh nhỏ như Thân Khương chứ không thể nào lừa gạt được vị Chỉ Huy Sứ này.

Chiếu Ngục là bộ phận rất quan trọng của Bắc Trấn Phủ Tư nên chỉ cần Cừu Thanh Nghi muốn thì cái gì cũng biết.
Hân thở dài một hơi nói: ‘‘Cho nên...!trước khi hắn biết phải khuấy cho chuyện lớn hơn.’‘
Hàng xóm bên trái: ‘‘...’‘

‘‘Chẳng lẽ ngươi bị điên, rất muốn chết à?’‘
‘‘Đầu óc ngươi to như quả óc chó thì biết cái gì.’‘
Đáy mắt hàng xóm bên phải lóe sáng, hắn gập cây quạt lại gõ vào lòng bàn tay, giọng hắn như kéo dài ra: ‘‘Đúng là rất đáng để suy nghĩ, trong Chiếu Ngục này loại phạm nhân nào có thể gây ra động tĩnh lớn được?’‘
Tất nhiên phải là phạm nhân lợi hại hoặc là thân thủ tốt đến mức không thể quản được nhưng ở đây khắp nơi đều được canh gác rất nghiêm ngặt, toàn là Cẩm y vệ lão luyện nên dù là người có võ công cao đến đâu cũng khó mọc cánh mà bay đi nên càng phải có đầu óc.

Đầu óc càng tốt mới có thể gây được động tĩnh lớn mà người có đầu óc tốt đến cỡ đó thì đều đáng giá để lung lạc mua chuộc.
Bản lĩnh của kiều thiếu gia này không tầm thường.

Hắn biết khám nghiệm tử thi.

Tuy kỹ thuật khám nghiệm tử thi không phải là thứ quá nổi bật thế nhưng hắn lại có thể sử dụng thứ mà mình tinh thông nhất để gây nên sóng gió hơn nữa mục đích còn không phải vì thoát khỏi nơi này mà chỉ vì phá án.

Bắc Trấn Phủ Tư làm gì? Không phải là bắt người thẩm tra sau đó điều tra ra chứng cớ giết người tịch biên gia sản sao?
Hắn càng tinh thông khám nghiệm tử thi thì càng có thể giúp cho việc tra án từ đó địa vị lại càng không thể thay thế sau đó hấp dẫn được ánh mắt của Cừu Thanh Nghi, so với Thân tổng kỳ thì Cừu Thanh Nghi mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.


Đây không phải là ngu mà là tính toán sâu xa.
Cây quạt trong tay hàng xóm bên phải khép khép mở mở, ánh mắt sâu xa nói: ‘‘Tiểu huynh đệ tuổi không lớn nhưng lá gan lại không nhỏ.’‘
Sau một lúc im lặng thì Diệp Bạch Đinh mới trả lời: ‘‘Chẳng những gan lớn mà bản lĩnh cũng rất lớn.’‘
Tay của hàng xóm bên phải cứng lại, hắn cười một tiếng, ánh mắt lại càng sâu hơn: ‘‘Vậy thì ta chỉ có thể mỏi mắt mong chờ.’‘
Diệp Bạch Đinh: ‘‘Vậy ngươi nhất định phải tập trung nhìn cho rõ ràng.’‘





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận