Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục


Sau khi Thân Khương từ Chiếu Ngục ra ngoài thì lập tức tới nhà Lương Duy.
Mấy chén cháo nóng đối với y mà nói là không đáng nhắc tới.

Tiền vốn quá nhỏ, quá dễ dàng mà y thấy Diệp Bạch Đinh cũng không dám lừa gạt y.

Một người không cha không mẹ, phía sau lại không có hậu thuẫn, thậm chí nhìn cái thân thể nhỏ gầy của hắn không biết còn có thể sống được mấy ngày thì có thể lật trời được sao?
Cứ cho hắn cơ hội, nếu không được xem lão tử trừng trị hắn như thế nào!
Được rồi, không phải y muốn vội vã lập công mà chỉ muốn phá án giúp người.

Chỉ có Diệp Bạch Đinh mới cần phải chứng minh hữu dụng để được sống sót!
Gia chủ đã chết nên nhất định Lương gia đang rất loạn.


Thiên viện đã bị phong tỏa, ngay cả bọn hạ nhân cũng không cho vào.

Thân Khương vừa móc lệnh bài Cẩm y vệ vừa hét tránh đường nên dọc đường không ai dám cản lại.
Đầu tiên Thân Khương quan sát lầu dưới, nơi phát hiện thi thể Lương Duy một chút.

Vết máu vẫn chưa được dọn nên đã biến thành màu đen....Y cẩn thận nhìn một vòng quanh sân tiếp đó đẩy cửa đi vào đại sảnh, bước từng bước lên tới tầng trên cùng.
Từ trên xuống dưới tiểu lâu này được xây dựng hết sức tinh sảo, rường cột chạm trổ, lụa mỏng tung bay, rèm châu buông thả.

Bàn trà xinh đẹp được làm bằng gỗ kê sí, đệm thêu mẫu đơn phú quý, chính giữa sàn nhà là thảm lông rất to không biết phải dùng bao nhiêu da thú để may.

Trên trường tháp để một cái gối mềm, trên thảm có một cái lò sưởi nhỏ chưa được sử dụng, cũng không có gì kỳ lạ.
Chuyện đầu tiên tổng kỳ đại nhân làm đương nhiên là đi tìm chăn, cái chăn màu vỏ quýt....Đúng là có! Nhưng không chỉ một cái!
Thân Khương:...
Khinh suất rồi, ở nơi phú quý như thế này thì những thứ phải có làm sao thiếu được.

Trận sương thu đầu tiên đã xuất hiện nên ở nơi chủ nhân muốn ở lại vào buổi đêm dĩ nhiên là sẽ có chăn hơn nữa không chỉ là một cái.
Có điều kiều thiếu gia đã nói nhất định trên cái chăn dùng để giết người có máu!
Y lập tức mở mấy cái chăn được gấp gọn gàng trên giường ra, lục hết cái này đến cái khác, cẩn thận kiểm tra...
Con mẹ nó đúng là có thật!
Chiếc chăn gấm ở giữa có màu vỏ quýt, thêu hoa mẫu đơn, mặt dưới là vải bông.


Vải bông rất sạch sẽ, không có một chút vết bẩn nào cả.

Mặt trên là hoa mẫu đơn nở rộ đầy phú quý nhưng chỉ cần không bị mù thì có thể nhận ra bên cạnh nhị hoa có một vết máu!
Quả nhiên hung thủ không thể mang theo cái chăn này, cũng không thể vứt bỏ....
Thân Khương lại tìm trên sàn nhà, lần này y cẩn thận hơn rất nhiều nên phát hiện ra dấu vết mới.

Chỗ thảm lông ở góc bàn có một nửa dấu giày tương xứng với giày trên chân người chết, nếu không phải dùng sức giãy giụa thì dấu giày không thể nào hằn sâu như vậy được cho nên người chết bị bịt mặt trên sàn cho tới chết!
May là khí trời lạnh, trên đất có trải thảm nếu không sẽ không thể để lại dấu vết này...
Kiều thiếu gia đã nói trúng điều này thì chắc chắn những thứ khác cũng đúng! Vì vậy Thân Khương cũng không nghi ngờ nữa, dựa theo lời nhắc nhở của Diệp Bạch Đinh bắt đầu thẩm tra hỏi cung.

Thường ngày người chết gần gũi với người nào, tin tưởng người nào, người nào có trọng lượng trong lòng người chết...
Quản gia, sư gia, tiểu thiếp, hạ nhân, chưởng quỹ cửa hàng, ai cũng bị điều tra nhưng không thể điều tra được rõ ràng.

Kết luận rõ ràng nhất trong khẩu cung chính là....!Tính khí người chết không tốt hơn nữa Lương gia giống như là bị trộm, rất nhiều chỗ đều bị lật tung lên, nhất là thư phòng, thoạt nhìn giống như đã bị lục lọi không biết bao nhiêu lần...

Tìm tới tìm lui, bận rộn cả ngày, tới lúc rời khỏi Lương gia thì trời đã chập choạng tối.

Thân Khương có phát hiện mới, cũng có nghi vấn mới, đồng thời có chỗ không nghĩ ra nên định chuẩn bị trở về hỏi kiều thiếu gia nhưng lúc vừa mới ra khỏi cửa Lương gia đã gặp một người hơn nữa còn là người quen.
Mày mảnh mắt dài, trường bào cổ tròn màu xanh, tay áo rộng, thắt lưng da đen, mũ đội đầu cũng màu đen, không phải là Hình Bộ Thị Lang mới nhậm chức, nghĩa huynh của vị kiều thiếu gia đang ở trong ngục kia, Hạ Nhất Minh sao?
Vụ án của Lương Duy chính là giành được từ trong tay hắn ta.
Hiển nhiên Hạ Nhất Minh không ngờ sẽ đụng phải Cẩm y vệ ở chỗ này, sau khi ngẩn ra thì đuôi mắt rất dài của hắn ta cụp xuống: ‘‘Hành động ban đêm, quả nhiên là phong cách của Cẩm y vệ các ngươi.’‘
Giọng nói của hắn ta nhìn có vẻ bình thản nhưng kì thực là đang giễu cợt, ai nghe cũng hiểu.

Thứ gì không thể ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể hành động vào đêm tối? Dĩ nhiên là bọn chuột nhắt.
‘‘Ha, Hình bộ còn chưa buông tha cho vụ án này?’‘


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận