Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục


Thân Khương xì một tiếng, âm dương quái khí đáp trả: ‘‘Không phục thì khiếu nại lên trên đi.

Không dám dâng tấu, cũng không dám đối cứng với Chỉ Huy Sứ của chúng ta.

Trước mặt người ta ngay cả cái rắm cũng không dám thả lại thừa dịp ban đêm lén lén lút lút tới đây xem.

Hạ đại nhân, hành động này rất giống ngoại thất không trói được tâm nam nhân, không có can đảm tức giận, cũng không dám vứt bỏ tiền đồ, không có dũng khí cũng không cố gắng, càng không dám gặp mặt chính thất.’’
‘‘Ngươi...!làm nhục người đọc sách!’‘
‘‘Xì.’‘
Thân Khương nhổ một ngụm nước bọt.


Y không vừa mắt nhất chính là loại người như thế này.

Dưới mông mình là một đống cứt còn chê người khác bẩn.

Trong kinh thành mấy tháng này người nhục nhất không phải là Hạ Nhất Minh hắn ta sao?
Tự tay tống nghĩa phụ đã nuôi lớn mình vào tử lao, làm hại người ta tan nhà nát cửa, bởi vì được khen một câu ‘‘đại nghĩa diệt thân’‘ nên hắn ta thật sự tưởng rằng mình là đại nghĩa diệt thân thật sao?
Nếu phải so sánh thì kiều thiếu gia trong ngục kia đáng yêu hơn hắn ta nhiều.
Người đáng yêu không nhất định tốt số.

Trước đây hai huynh đệ này cũng có rất nhiều giai thoại trong kinh thành nhưng cảnh ngộ hôm nay...!Thôi, không nói tới nữa.
Lúc này Thân Khương vừa đúng đi ngang qua cửa hàng điểm tâm, Thân Khương khó có được lúc lương tâm trỗi dậy mua hai cái bánh gạo rẻ nhất, nhét vào trong ngực sau đó trở về Bắc Trấn Phủ Tư nhưng còn chưa đến Chiếu Ngục đã bị cản lại mà người cản y chính là người y ghét nhất, ngỗ tác Bố Tùng Lương.
Sắc mặt Bố Tùng Lương cực kỳ không tốt, hắn phất tay áo, hất cằm, vẻ mặt vừa ngạo mạn vừa uy hiếp: ‘‘Ngươi đang điều tra vụ án của Lương Duy?’‘
Đôi mắt Thân Khương đảo quanh.

Hiểu rồi, hắn tới đây để hỏi tội nhưng y không sợ.

Nếu y có vi phạm quy định thì cũng không có sai phạm gì lớn, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt hai roi nhưng Bố Tùng Lương là ngỗ tác lại nghiệm thi sai lầm cực lớn, hắn dám tố cáo sao?
‘‘Sao vậy, tại sao Bố tiên sinh lại nóng nảy như thế?’‘
‘‘Ta đã nói là người chết tự làm tự chịu, không có hung thủ, tại sao ngươi lại muốn nhúng tay vào!’‘

Bố Tùng Lương vừa nhìn mặt Thân Khương vừa suy đoán, hắn đúng là đang rất nóng nảy.
Thân Khương ngoáy ngoáy lỗ tai, thờ ơ nói: ‘‘Thích đấy.’‘
Giọng Bố Tùng Lương trầm xuống: ‘‘Ngươi không sợ?’‘
‘‘Ngươi định nói đến Thiên hộ thân thích của ngươi à? Ta sợ quá đi.’‘
Mặt Thân Khương tối lại: ‘‘Ngươi ỷ vào cái đó hù dọa ta bao nhiêu lần rồi? Ta nói cho ngươi biết, họ Bố, bây giờ ta lại càng muốn nhúng tay vào đấy, ta muốn lập công.

Ta muốn hại chết ngươi! Không, không lập công cũng không sao, chỉ cần trị được ngươi là ta thoải mái!’‘
Bố Tùng Lương bước lên phía trước, ánh mắt âm hiểm: ‘‘Ngươi thật sự cho rằng một tiểu tử không biết từ đâu tới có thể giúp ngươi? Khám nghiệm tử thi là dựa vào kinh nghiệm, hắn bao nhiêu tuổi? Một kiều thiếu gia, đã nhìn thấy được mấy thi thể? Ngươi xác định hắn đang giúp ngươi chứ không phải đang hại ngươi sao?
Thân Khương giật mình trong lòng.
Tại sao y lại không hề nghi ngờ để cho Diệp Bạch Đinh nghiệm thi, là do y nhất thời bị kích thích sao? Lúc có họ Bố ở đó thì y không hề xúc động như vậy nhưng người cũng đã thả ra.

Dù có hối hận cũng phải nhắm mắt cho qua nhưng sau khi đi theo phương hướng nghiệm thi hôm nay cộng thêm kết quả điều tra một ngày và kinh nghiệm bản thân thì y rút ra kết luận...
Có vài người thật sự lợi hại hơn một số người chỉ thích luồn cúi rất nhiều!

‘‘Nếu ngươi đã tự tin không thua thì gấp gáp làm gì?’‘
Thân Khương cười nói: ‘‘Ngươi muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, muốn ngăn cản ta thì cứ ra tay, xem thử có ngăn được hay không.

Không làm được, không ngăn được thì ngoan ngoãn ngồi trong góc cầu nguyện đi.

Nếu tâm tình lão tử tốt thì sẽ cho ngươi được toàn thây!’‘
Sau khi nói hết những lời muốn nói thì Thân Khương lập tức đẩy Bố Tùng Lương ra đi vào Chiếu Ngục.

Y vừa sờ thứ trong ngực vừa đi với phòng giam của Diệp Bạch Đinh.
Cũng không biết bánh gạo này...!có hợp khẩu vị của kiều thiếu gia hay không?’‘


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận