Ngộ Xà

Editor: Phác Hồng

Trầm Thanh Hiên ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn nữ nhân đang nằm yên. Gương mặt nàng nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch, chăn bông nặng nề đè ở trên người, giống như phiến giấy mỏng bị ép chặt, bằng phẳng, nhìn không ra hình người.

Trầm Thanh Hiên biết ban đầu không hề vậy, nữ nhân khung xương tinh tế, thân thể nho nhỏ ôm vào trong ngực, cũng là có thịt, mềm mại thơm thơm, tản mát mùi yên chi*  và nàng… từng có đứa nhỏ của y.

(mùi son phấn)

Hiện tại hài tử đã mất, nàng mặc dù chưa tắt thở, cũng không biết còn có thể chống đỡ tới khi nào.

Toàn bộ Trầm gia đều nghĩ nàng không qua nổi đêm nay. Chẳng qua nàng tuổi trẻ, xương xốt chắc khỏe lại cường tráng, nên mới có thể trụ được đến giờ.

Có lẽ, cũng sắp dầu cạn đèn tắt.

Trầm Thanh Hiên nhìn thật lâu, bàn tay nắm chặt trong tay áo vươn ra, khối mực đen thẫm trong tay vỡ nát, trong đen lộ ra sắc tím, vô cùng trân quý. Trầm Thanh Hiên không chút nghĩ ngợi, ném khối mức đã cất giữ nhiều năm vào chậu than đang hừng hực cháy, nhìn nó bốc cháy thành màu đỏ cũng không hề đau lòng.

Khối mực trăm năm lịch sử, là do chuyên gia đặc chế mực tiền triều làm ra, chất liệu gỗ được chọn lựa vô cùng hà khắc, bên trong là các loại dược liệu quý hiếm khắp thế gian, bột ngọc trai, đan quế, nhân sâm, phục linh, linh chi,… chế thành mực, viết trăm năm không hề phai màu, phẩm vật quý báu, một khối chỉ bằng móng ngón tay cũng đáng vạn lượng. Cho nên mực này, có thể dùng để viết, cũng có thể dùng để lưu mệnh.

Trầm Thanh Hiên lấy hỏa kiềm* gắp khối mực bị đốt nóng bỏ vào chén nhỏ, rót thêm rượu đã hâm nóng, ngân canh hóa canh nước. Y sai người nâng Tiểu Đào dậy, tự mình uy rượu mực cho nàng.

(cặp gắp than)

Một nén nhang trôi qua, thân thể lạnh lẽo của Tiểu Đào đổ đầy mồ hôi rồi dần đỡ hơn. Chậu than tỏa nhiệt, người Tiểu Đào ấm lên, hô hấp đều đặn, không hề suy yếu vô lực.

Trầm Thanh Hiên cho hạ nhân tâm phúc ở lại chăm sóc nàng. Y ở đó một lát liền rời phòng Tiểu Đào, trở về tiểu lâu gỗ lim của y.

Trầm gia ai cũng biết, trong tay Trầm Thanh Hiên có hai khối mực, trong đó có một khối dược mực trân quý vô cùng, kích thước bằng hai ngón tay, kết hợp với mực trúc khắc trên hành thư tạo thành một khối mực thế gian hiếm có. Trên trời dưới đất chắc không ai có thể tìm ra được một khối mực thứ hai. Mà y vì một tiểu thiếp mà đập vỡ, hóa canh nước đút cho Tiểu Đào. Hơn mười năm trước, Trầm lão gia không biết đã dùng bao nhiêu tuyết hoa ngân (chắc là một dạng ngân lượng) cùng với khế đất để đổi lấy, vốn là chuẩn bị cho Trầm thiếu gia thân yếu nhiều bệnh dùng ngừa vạn nhất.

Lần trước Trầm thiếu gia bệnh nặng, kể cả trước đó bị rắn độc cắn, y cũng chưa dùng tới. Dựa vào cái gì, nay lại dùng cho một tiểu thiếp?

Bàn tán đủ loại giống như  tuyết rơi mùa đông theo gió bay tới tấp.


“Tiểu Đào không được cưng chiều? —— Ai thèm tin?!” “Thiếp? E là ngay cả chính thê sau này cũng không được vậy?” “Thật sự là, Tiểu Đào đã theo thiếu gia hầu hạ nhiều năm, mai sau tiểu thư Vương gia gả vào cũng không thể sánh bằng.” “Đúng đó, tuy nàng có mang nam hài, nay đã không còn, nhưng biết đâu tương lai lại có thể con đàn cháu đống thì sao.” …

Trầm Thanh Hiên không thèm để ý người khác bàn tán nhưng chủ mẫu Trầm gia lại không thể phớt lờ. Trầm mẫu dông dài với Trầm Thanh Hiên một hồi, dù chưa nói thẳng nhưng Trầm Thanh Hiên có thể hiểu được ý tứ: Chỉ là một ả thiếp, còn là một con nha hoàn. Con quý trọng ả như vậy, mệnh tiện* này chịu không nổi.

(kẻ hèn, ý nói mỉa mai)

Trầm Thanh Hiên chẳng ừ hử gì cả, y chỉ gật đầu.

Vì thế khi Tiểu Đào tỉnh lại, nàng nhanh chóng có thể ăn uống, xuống giường đi lại. Trầm Thanh Hiên lại chưa từng ghé thăm một lần.

Từ lần đó Y Mặc ôm y vào trong ngực, chữa thương xong hắn lại đi tiếp, đến nay vẫn chưa trở về.

Trầm Thanh Hiên biết Y Mặc có việc nên không có ý giữ hắn. Lúc đó, trên người Y Mặc nồng nặc phát ra mùi huyết tinh gay mũi, kẻ ngốc cũng có thể hiểu, Y Mặc đang chiến giữa chừng mà phải thoát ra. Chuyện yêu quái, chuyện ma quỷ, Trầm Thanh Hiên biết mình chỉ là một kẻ phàm nhân nhỏ bé, không hiểu cũng không giúp ích được gì. Chỉ cần Y Mặc không bị thương, máu kia không phải của hắn, hết thảy Trầm Thanh Hiên sẽ không để trong lòng.

Y Mặc nói, sự tình xong xuôi sẽ trở về tìm y.

Trầm Thanh Hiên đáp ứng.

Đảo mắt đã nửa tháng, năm nay tuyết rơi đúng hạn, đường nhỏ trong vườn tuyết đọng từng mảng, Trầm Thanh Hiên ngồi ở lăn y, tiểu tư đẩy xe đến viện của Tiểu Đào. Dọc theo hai bên đường, ánh sáng trong trẻo chiếu rọi, mấy nhóc nha hoàn tâm tính trẻ con đang đắp người tuyết, vo vo tròn tròn, gỗ than làm mắt, củ cải làm mũi, trên đầu cắm một nhánh cây, người tuyết được đặt ngồi xổm bên tường, nhìn rất ngốc nghếch lại sinh động.

Trong phòng Tiểu Đào đặt ba bốn chậu than, than lửa cháy hừng hực, ấm áp như xuân.

Tiểu Đào hư thai không thể xuống giường, nàng chỉ có thể dựa trên gối nghỉ ngơi. Lửa than nghi ngút cùng với mùi thuốc đông y hòa quyện với nhau tạo thành một bầu không khí yên lặng ấm áp.

Trầm Thanh Hiên cho lui hết nha hoàn, bảo các nàng ra ngoài viện ngoạn tuyết, bọn nha hoàn vô cùng vui vẻ, một mạch chạy ra cửa phòng. Trầm Thanh Hiên mới đến bên giường, vén màn gọi Tiểu Đào.

Tiểu Đào chỉ lim dim ngủ, thoạt đầu không nghe nhưng sau lại nghe rõ có nam nhân gọi nàng, trong lòng hồi hộp, nghĩ thầm ở đâu lại có tên tiểu tư lỗ mãng như vậy, dám xông vào khuê phòng của nàng, nếu truyền ra ngoài, nàng sẽ sống thế nào đây?! Nàng nhanh chóng mở mắt, nhìn thấy Trầm Thanh Hiên lập tức trố mắt, không dám tin gọi: “Thiếu gia?”

Trầm Thanh Hiên mỉm cười, “Ừ” một tiếng, nhìn cặp mắt to tròn lộ vẻ khiếp sợ kia, y hỏi: “Thân thể thế nào?”


Tiểu Đào sững sờ nhìn khuôn mặt kia, nàng theo bản năng đáp: “Đã đỡ nhiều,” đột nhiên phục hồi tinh thần, “Thiếu gia có thể nói chuyện?!”

Trầm Thanh Hiên lấy tay ngăn lại môi của nàng, “hửm” một tiếng.

Tiểu Đào ngây ngốc nhìn, hồi lâu mới tỉnh lại liền vội vàng gật đầu.

“Ta khôi phục giọng nói đã mấy tháng rồi.” Trầm Thanh Hiên nói, ánh mắt ấm áp nhưng trong lời nói có phần nghiêm túc: “Chưa đến lúc nói cho mọi người biết. Hiểu không?”

Tiểu Đào nghĩ mấy tháng nay trong phủ cũng không có ai biết, hai ngày nay cũng không nghe bọn nha hoàn thảo luận việc này, nhất thời hiểu được ý tứ của Trầm Thanh Hiên, y chỉ nói cho nàng lại chưa từng nói cho ai khác, nàng đương nhiên cũng không thể tiết lộ bậy bạ, vội vàng gật đầu.

Trầm Thanh Hiên hơi bất ngờ trước sự thông minh của nàng. Trong lòng đột nhiên tiếc hận, nhìn nàng một lúc rồi thở dài: “Có lẽ lúc trước ta không nên lấy nàng.”

Mặt Tiểu Đào trắng nhợt “Thiếu gia?”

Trầm Thanh Hiên lắc đầu, thấp giọng nói: “Khi đó, cậu nàng bán nàng cho nhà ta, hai năm trước ông mắc phải bệnh lao, đã chết rồi, mợ nàng lại là kẻ chua ngoa, cuộc sống luôn phải túng quẫn, không muốn lại phải nuôi thêm một cái miệng. Ta vốn nghĩ rằng, nàng không cha không mẹ, không ai bên cạnh. Dù nàng có xuất giá, cuộc sống sau này chưa chắc tốt hơn hiện tại, ta dù không thể cho nàng một danh phận nhưng cũng có thể cho nàng cẩm y ngọc thực (cuộc sống nhàn hạ, sung sướng), không cần lại làm nha hoàn, tốt hơn nhiều so với cảnh màn trời chiếu đất bên ngoài… Cho nên, ta liền nghe theo mẫu thân lấy nàng làm thiếp. Tương lai nàng có nhi tử, ở trong phủ có chỗ nương nhờ, cả đời sẽ không chịu khổ —— Xem như không uổng công nàng hầu hạ ta nhiều năm như vậy.”

Tiểu Đào hai mắt đỏ lên, nhớ lại chuyện đau lòng nàng nói không nên lời, chỉ cúi đầu thấp giọng: “Thiếu gia.”

“Ta biết nàng thông minh, trở thành mẫu thân làm việc càng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không vô cớ ngã nặng trong tuyết.” Trầm Thanh Hiên nhìn nàng hồi lâu, y lùi lại phía sau, chớp mắt nói tiếp: “Trong phủ hẳn không ai có gan làm chuyện này, có lẽ là bạn hữu trước đây cùng làm nha hoàn tới thăm, thấy nàng tôn quý hơn ả, trong lòng trở nên ghen tỵ, đẩy nàng một cái lại không nghĩ hậu quả nặng như vậy.”

Sự tình Tiểu Đào cất giấu lại bị y hời hợt nói ra hết thảy, trong tâm lập tức nhảy dựng, dọa nàng không biết nói sao cho ổn. Trước kia nàng là nha hoàn, bọn nha hoàn thường cùng một chỗ vui đùa nháo chuyện không hề cố kỵ, nay trở thành di nương lại cô độc rất nhiều. Hiếm khi có bạn ghé thăm, nàng liền nhận lời cùng nhau tản bộ, dưới trời tuyết lớn cùng đắp người tuyết, đột ngột hứng thú người kia không biết nặng nhẹ đẩy nàng một cái, tuy là không cố ý, nhưng tuyết trơn trượt khiến nàng ngã mạnh sấp xuống.

Tiểu Đào biết nàng là di nương lại cùng bọn nha hoàn chơi đùa đã mất thể thống, vốn là chột dạ, mà nàng lại mất đi hài tử, suýt nữa còn mất mạng. Nàng chỉ muốn không bao giờ… nhắc lại chuyện này.

Mà Trầm Thanh Hiên ngày thường không hề nói chuyện, nay lại một lời nói ra hết.

Tiểu Đào phân không rõ, nha hoàn đẩy nàng kia, là cố ý hay chỉ vô tình.


Trầm Thanh Hiên vẫn nhìn nàng, tuy ánh mắt không ý trách cứ lại khiến Tiểu Đào mồ hôi ướt đẫm.

“Tiểu Đào.” Trầm Thanh Hiên rốt cục mở miệng, Tiểu Đào vểnh tai nghe y nói: “Chuyện hài tử, ta biết nàng không sai nhưng vẫn rất khổ sở.”

Tiểu Đào ngập ngừng: “Thiếu gia…”

“Quên đi, coi như là chưa từng phát sinh.” Trầm Thanh Hiên im lặng, lát sau y nói: “Nhìn nàng đau khổ như thể, không bằng ta đưa nàng ra ngoài giải sầu, thế nào?”

Tiểu Đào ngẩn ngơ, tức khắc hiểu ra y không cần nàng nữa, mở miệng lại không thốt lên được tiếng nào, hai hàng lệ chảy xuống.

“Ta mua được một chỗ điền sản ở ngoài thành, để trống hai năm, nàng dọn đến đó đi, tuy rằng kém hơn khuôn trang tráng lệ của Trầm gia nhưng cũng không phải thiếu thốn.” Trầm Thanh Hiên như cái gì cũng chưa thấy, thản nhiên nói: “Nếu nàng đáp ứng, ta sẽ đưa lại khế đất, xem như cho nàng một nơi sống an ổn, không lo ăn mặc.”

Nhìn nét mặt Tiểu Đào, Trầm Thanh Hiên tiếp tục nói: “Tương lai nếu nàng có người trong lòng, khế ước nhà coi như là hồi môn của nàng.”

“Thiếu gia?” Tiểu Đào nhất thời không hiểu được ý tứ y, hai mắt đẫm lệ.

“Ta nạp nàng làm thiếp nhưng thật sự chưa từng thích nàng, hẳn nàng cũng biết.” Trầm Thanh Hiên cuối cùng cũng nói thẳng, “Trải qua loạt chuyện như vậy, ta đã thấu tỏ, vốn nghĩ là tốt cho nàng nhưng thực ra lại hại nàng. Nói cho cùng nàng hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn bạc đãi nàng, điền viên kia phong cảnh thật sự đẹp, nông gia phụ cận lại chất phác, ta trước đưa nàng đi giải sầu. Nếu qua một năm mà nàng còn muốn quay về chịu gò bó thì hãy trở lại, nàng vẫn là thiếp thất của ta. Ngược lại không muốn quay về thì ở lại đó, khế ước mua nhà cùng khế đất đều cho nàng, ngày sau có thích người nào, người đó lại đối tốt với nàng thì hãy gả cho hắn, sanh con dưỡng cái, tốt hơn là theo một kẻ tàn phế lại bạc tình như ta.”

Thấy Tiểu Đào không đáp, Trầm Thanh Hiên nói: “Nàng cẩn thận suy nghĩ.”

Tiểu Đào đờ đẫn, nàng chưa hề nghĩ, quanh co khúc khuỷu một hồi cuối cùng lại xảy ra loại chuyện như vậy. Nàng ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đến lúc Trầm Thanh Hiên rời đi cũng không hề hay biết.

Lúc Y Mặc trở về, Trầm Thanh Hiên đang day thái dương, vo tròn giấy vẽ thành một cục ném xuống đất.

Liên tục hai ngày vẽ tranh, vẽ được rồi lại không như ý muốn, Trầm Thanh Hiên cáu lên, oán hận ném cái chặn giấy xuống bàn, phát ra một tiếng rầm.

Y Mặc nói: “Không hoan nghênh ta đến vậy?”

Trầm Thanh Hiên ngẩng đầu, “Ngươi đã trở lại?” Trên mặt lộ rõ vui mừng.

Vui mừng không chứa một tia giả tạo, y không hề che dấu, giống như cáu giận buồn bực, lo lắng cùng bất an chờ đợi trước đây, chưa từng tồn tại.

Buông bút, Trầm Thanh Hiên nhìn một thân y bào đen thẫm, sau đó gật đầu, “Đã xử lí mọi chuyện ổn thỏa?”

“Ừ.” Y Mặc đi qua, nhặt lên trang giấy bị vo một cục trên đất, hắn mở ra, vừa nhìn vừa nói: “Lần trước ngươi cau mày, chê vết máu hôi thối trên người ta sao?”


“Nào dám chê ngươi?” Trầm Thanh Hiên cười, “Ta thấy ngươi vốn nên thật sạch sẽ, như vậy mới hợp với ngươi. Dính một chút huyết, không giống yêu quái.”

Y Mặc nghiêng đầu liếc y một cái, lấy bút trên án, cạnh ao khô vẽ thêm hai nét, hỏi: “Không giống yêu quái, vậy giống cái gì?”

“Ma đầu giết người không chớp mắt.” Trầm Thanh Hiên nói, ghé vào bên cạnh nhìn hắn chữa tranh, thêm hai điểm gợn sóng, xa xa là đỉnh núi mây mù lượn lờ tựa như một tòa thành quanh năm sương khói, thanh nhã cao xa không sao tả xiết, y nhịn không được nói: “Chậc.”

“…” Y Mặc quay sang, khẽ nhíu mày: ” “Chậc” là có ý gì?”

“Ý tứ là không có gì để nói.” Trầm Thanh Hiên cười, kéo tay áo hắn, đoạt bút đặt sang một bên, nói: “Vẫn là lão xà yêu sống mấy ngàn năm, mặc bảo*  này nếu truyền ra ngoài, không biết kéo đến bao nhiêu ẩn sĩ thuyết chuyện phong lưu, một bức họa thiên kim khó cầu.”

(bản vẽ đẹp)

Y Mặc trào phúng búng trán y một cái, “Ngươi không biết vàng bạc đều là rác rưởi?”

Trầm Thanh Hiên nắm tay hắn áp lên mặt, há miệng cắn một cái, liếm môi nói “Vàng bạc cũng thế rác rưỡi cũng thế, làm sao sánh được mỹ nhân?”

Y Mặc nhìn y một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Nhìn ngươi như vậy, ngược lại có vài phần thiếu đánh.”

Trầm Thanh Hiên cười một tiếng, “Ngươi cũng có thể… đả xà tùy côn thượng*.” Nắm chặt bàn tay to dày lạnh lẽo, đáy lòng Trầm Thanh Hiên tràn ngập ý cười, y vạch vạt áo, áp nó lên da thịt chính mình, hỏi tiếp: “Xà ngươi, muốn hay không tùy côn thượng**?” Câu cuối cùng, y nói vừa mềm vừa nhuyễn, dụ hoặc vô cùng.

(* Đả xà tùy côn thượng: dùng gậy đánh rắn, rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người ~> lợi dụng thời cơ.

** Tùy côn thượng: dùng gậy, chắc ám chỉ cái đó của anh Mặc =)))

Bạn Hiên càng ngày càng yêu nghiệt bịt máu mũi )

Y Mặc cũng không chậm trễ, ôm lấy người ở đó, đi về phía giường.

Trầm Thanh Hiên vẫn là cười, cười thật thoải mái.

Giống như bất luận y lâm vào hiểm cảnh nào, bất luận thế gian này đối y có bao nhiêu bất công, bất luận tương lai mịt mờ ra sao, chỉ cần nhìn thấy hắn, nghe hắn nói, y liền có thể cười thành tiếng.

Tận sâu đáy lòng nở một đóa hoa vàng rực rỡ, thế giới có đen tối như thế nào đi nữa, cũng sẽ có một nơi vĩnh viễn sáng ngời, vĩnh viến ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận