Ngộ Xà

Editor: Phác Hồng

Đôi khi Y Mặc nghĩ mãi không thông, cớ gì Trầm Thanh Hiên thích cười với hắn như vậy, cười đến mặt mày cong cong, như là mỗi chuyện bên người đều là chuyện vui, mỗi người bên cạnh đều là người tốt. Nhưng đâu phải vậy, Y Mặc biết Trầm Thanh Hiên cất chứa nhiều chuyện buồn phiền chưa từng vơi đi. Cho nên mỗi lần nhìn y cười, Y Mặc đều sẽ nghi ngờ, đến tột cùng y cười cái gì?

Tuy rằng nghi ngờ nhưng Y Mặc không hỏi. Quen biết càng lâu thì số lần hắn nhìn thấy điệu cười này càng nhiều, riết thành thói quen, Y Mặc bị nụ cười đơn thuần ấy ảnh hưởng, mỗi lần nhìn thấy y thì tâm trạng cũng trở nên vui sướng. Y Mặc vừa bước đến liền ngửi được mùi sữa thơm thoảng trong không khí, thuận miệng hỏi: “Đang làm gì vậy? Bế cái gì mà cười phấn khích như thế?”

Trầm Thanh Hiên thần bí khoát tay áo, ra hiệu hắn nói khẽ thôi, sau đó y vén tà áo làm lộ ra một quả cầu lông đen tuyền.

Y Mặc liếc mắt một cái rồi thò tay xách vật nhỏ đang say ngủ lên như xách một cái giẻ lau. Cũng không nhìn xem sói nhỏ hoảng loạn giãy dụa, hắn nhấc tới trước mặt quan sát một chút, ghét bỏ bĩu môi: “Súc sinh này từ đâu tới?”

Trầm Thanh Hiên nghe vậy thì buồn cười, nghĩ thầm các ngươi đều là súc sinh, đoạn nói: “Ngươi mau thả xuống, muốn dọa nó chết sao. Ngồi xuống đây, ta kể cho ngươi nghe.”

Y Mặc vung tay, quả cầu đen tuyền liền nằm gọn trong lòng Trầm Thanh Hiên, sói nhỏ sợ đến mức không ngừng ai ô kêu, rúm lại thành một cục bông tròn, nó rúc vào ngực y cào mãi. Trầm Thanh Hiên vỗ về, lòng biết sói con này vốn dĩ chẳng sợ ai nhưng dã thú bản năng nhạy bén, cảm thấy Y Mặc nguy hiểm nên mới khiếp sợ. Nhịn không được nhìn chằm chằm Y Mặc khiến hắn nhíu mày, “Nhìn ta làm gì?”

Trầm Thanh Hiên nhìn không ra hắn đáng sợ chỗ nào, ngược lại càng nhìn càng yêu thích không thôi, y nói “Ngươi xem nè”. Nói xong thì nắm tay kéo hắn ngồi bên cạnh. Y kể lại tường tận nguyên nhân phát sinh, vì sao lại thu lưu sói nhỏ, huyên thuyên kể mãi. Y Mặc nghe xong cũng không lộ cảm xúc, hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt dán chặt vào sói nhỏ trong lòng y.

Trầm Thanh Hiên đang muốn hỏi Y Mặc nghĩ thế nào thì thấy hắn vung tay, đồng thời phía trước bị hõm xuống, sói nhỏ ban đầu không chút cân nặng đột nhiên hóa thành một nhóc sơ sinh, chân béo tay mập quơ loạn trước ngực, miệng thì không ngớt bi bô. Trầm Thanh Hiên bất ngờ, y bị dọa đến tay run rẩy, suýt chút nữa là đánh rơi nhóc con trắng nõn xuống chậu than cạnh chân, khiến nó chết cháy rồi. Y vội thốt lên, cánh tay theo bản năng ôm chặt, liều chết kéo nhóc lên.

Sắc mặt trắng nhợt.

Đợi một lát để bình tĩnh lại, Trầm Thanh Hiên nhịn không được, một tay ôm chặt nhóc sơ sinh, một tay cầm hỏa kiềm bên cạnh chậu than vỗ soàn soạt lên người Y Mặc: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, có biết không hả đồ vô sỉ!”

Y Mặc không nghĩ y đột nhiên lên cơn, hắn nghiêng mình chật vật trốn. Trầm Thanh Hiên vẫn không dừng lại, vung hỏa kiềm đánh vào người hắn, tuy chưa đánh trúng nhưng cũng có vài tia lửa bắn ra không khí. Mặt y trắng bệt như giấy, viền mắt đỏ hồng, quả thật là sợ chết khiếp, còn Y Mặc không biết đáp sao cho phải, chỉ biết mỗi né tránh. Trong phút chốc, hai người tựa như thoái hóa thành bọn trẻ con, thoạt trông vừa ngốc vừa vụng!

Nhờ có tiếng khóc ỉ ôi của nhóc sơ sinh mới chấm dứt được trận nháo kịch này. Trầm Thanh Hiên quẳng hỏa kiềm xuống, không thèm trừng trị Y Mặc nữa, y cởi áo choàng quấn cho nhóc con, thấp giọng dỗ dành: “Chớ khóc chớ khóc, Bảo nhi ngoan, thúc tìm sữa cho con…”

Y Mặc đìu hiu đứng một bên, hắn chợt có cảm giác đối đãi bất công. Tiếp theo, Trầm Thanh Hiên đột ngột biến sắc, đờ đẫn nhìn nhóc sơ sinh trong lòng, chờ đến khi Y Mặc đi qua xốc tiểu súc sinh lên thì thấy y phục Trầm Thanh Hiên mới vừa hong khô lại sũng nước. Nó tè rồi!! Cả người Trầm Thanh Hiên cứng đờ, y dùng đôi mắt vô tội cùng vẻ mặt chẳng biết làm sao nhìn Y Mặc, giật giật ống tay áo hắn lại không biết nói gì. Không khí nhàn nhạt bốc lên mùi khai nồng.

Y Mặc cau mày, cả mũi cũng cau luôn lại: “Thật khó ngửi.”

Trầm Thanh Hiên lúc này mới kịp phản ứng, vội vã đổi y phục, nào có ai mang mùi vị kia trên người để mừng tân niên chứ?

Y Mặc cởi áo choàng bọc cho sói nhỏ vứt sang một bên, khiến vật nhỏ lộ ra cái thân trần truồng ngoài không khí, hắn đặt cục thịt nhỏ lên ghế, mang áo choàng ướt đẫm đi ra phía sau bức bình phong. Trầm Thanh Hiên đang thoát quần thấy hắn đến cũng không tránh, vừa thay y phục vừa nói: “Ngươi thật bản lĩnh, vung tay một cái liền biến thú thành người. Ta phải làm sao bây giờ?”

Y Mặc nhớ lúc nãy y vừa cầm hỏa kiềm đuổi đánh hắn, hừ nói: “Ngươi mới là càng ngày càng bản lĩnh.” Trầm Thanh Hiên cũng nhớ đến chuyện khi nãy, cảm thấy thật ngượng, xấu hổ cười với hắn: “Ai bảo ngươi dọa ta, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng? Bỗng dưng sói con hóa thành đứa trẻ, suýt chút nữa ta đánh rơi xuống chậu than, cơm tất niên lại thành thịt trẻ con nướng sao.” Nói xong kéo tay Y Mặc, hôn một cái lấy lòng “Đừng nóng giận, ngươi giải thích vì sao biến nó thành trẻ con vậy?”

Y Mặc thuận tay nhéo một cái làm mặt y đỏ ửng một mảng, hắn theo bản năng vuốt nhẹ, giống như an ủi. Căn bản không ý thức được chính mình vừa làm chuyện gì, hắn thu hồi tay, vẫn lạnh nhạt nói: “Lang yêu cùng người kết hợp sanh hạ, đứa nhỏ ngoài kế thừa đặc trưng lang tộc còn kế thừa đặc trưng phàm nhân… Đúng như ta dự đoán, lang yêu kia đã đem một phần nội đan chuyển cho nó, ta chỉ cần thêm chút yêu lực, nó liền giữ được hình người… Cũng vì điều này, Hứa Minh Thế mới dễ dàng giết được lang yêu.”

Trầm Thanh Hiên nghe một chốc cũng không hiểu lắm, nhưng biết tính tình Y Mặc rất phiền giảng giải, y cẩn thận suy nghĩ một hồi mới nói: “A, vậy ý ngươi là, căn bản nó không cần tu luyện cũng có thể duy trì hình người? Vậy, Hứa Minh Thế…”

“Hứa Minh Thế giết mẹ nó, cha nó vì vậy mà chết. Theo tính tình của sói thì thù này không thể không báo. Nay sói nhỏ đã hóa thành người nên đặc trưng của người sẽ trội hơn, nếu ngươi chịu bỏ chút công phu dạy dỗ nó, tương lai Hứa Minh Thế sẽ thụ tội ít hơn.”

“Vậy đặc trưng ngươi nói là gì?” Trầm Thanh Hiên ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ là răng nó sao?”

“Vừa hơn tháng mà bắt đầu mọc răng đúng là đặc trưng của sói.” Y Mặc nói: “Vì sói con hóa người khi còn nhỏ nên so với những đứa trẻ khác cũng không khác biệt lắm, đây là do trong thân thể có chảy huyết mạch loài người. Nếu nó dùng hình người để sinh trưởng, ba tháng thì có thể bò, năm tháng thì có thể đi, ngoại trừ thân hình không mấy chênh lệch với người thì còn lại đều nổi bật hơn.”

Trầm Thanh Hiên sửng sốt: “Vậy làm sao bây giờ?”

Y Mặc nói: “Ngươi phải nuôi nó thôi.”

“… Ta là nam nhân, nuôi một đứa nhỏ còn gì thể thống.” Trầm Thanh Hiên thẳng thừng lắc đầu: “Ta nuôi không được, ngươi nuôi đi.”

Y Mặc: “Người si nói mộng.”

Trầm Thanh Hiên còn định nói thêm thì ngoài bình phong chợt truyền đến tiếng khóc của nhóc sơ sinh bị bỏ mặc nãy giờ, tiếng khóc lanh lảnh vang lên khiến cho y giật mình.

Trầm Thanh Hiên rũ vai, thở dài: “Biết vậy lúc trước đã không đút nó nhiều vậy rồi.” Nói thì vậy nhưng y vẫn chỉnh đốn y phục rồi vội vã ra ngoài. Đến khi thấy cục thịt nhỏ nằm trần truồng trên thân ghế lạnh lẽo thì Trầm Thanh Hiên đau lòng không thôi. Trên đời này cũng chỉ có đứa nhỏ mất cha mất mẹ mới trơ trọi lẻ loi bị vứt một chỗ, ngay cả y phục giữ ấm cũng không được mặc vào mà thôi.

Trầm Thanh Hiên cúi người ôm lấy nhóc con rồi đặt nó lên giường. Y tìm mấy cái chăn nhỏ dùng để bao gối khi vào đông làm thành tã lót bọc cho nó, xong thì bế nhóc lên ôm vào lòng dỗ dành. Y Mặc đứng phía xa thấy vậy cũng không đến giúp, biểu hiện rõ ràng là chẳng thích nhóc con. Trầm Thanh Hiên cảm thấy bản thân hắn không những ghét trẻ con mà hắn còn chán ghét hơn khi tên nhóc này cứ nháo khóc mãi. Y thầm buồn cười khi nhớ lại lời hắn từng nói trên giường “ta muốn ngươi sinh rắn nhỏ cho ta”, y nhịn không được thầm oán, ta mà sinh rắn nhỏ xong chỉ sợ ngươi đã trốn tới chân trời nào rồi. Oán thầm hơn nữa khi Trầm Thanh Hiên cúi xuống nhìn nhóc sơ sinh trong lòng, thật là nan giải.

Không phải y không muốn nuôi. Ở độ tuổi này, bằng hữu đồng trang lứa đã sớm làm phụ thân, không có trai thì đã có gái, chỉ riêng mỗi y chăn đơn gối chiếc.

Thật ra trước đó y từng có một đứa nhỏ, kết quả là vừa mới thành hình đã bị ông trời đoạt lại. Đau lòng cũng đã đau lòng, xong rồi thì cố gắng quên, bằng không thì có thể làm gì nữa đây?

Từ lâu đã hết hi vọng chuyện sanh con dưỡng cái, nay lại có một nhóc con rớt vào lòng y. Ngoài vui mừng thì chính là không ngớt lo âu.

Hiện tại không như trước, không biết y còn sống được bao lâu, nếu nuôi nó được vài năm rồi xuôi tay chết đi, chẳng phải nó sẽ càng đáng thương hơn sao? Vả lại Trầm gia giàu có vinh hiển, nếu là thân sinh nhi tử thì họ sẽ dốc lòng chăm sóc, nhưng đây chỉ là nhóc con được y nhặt về, càng về sau càng lộ rõ những điểm dị thường. Nếu y chết sẽ không ai ở bên che chở nhóc con, rồi nó phải chịu thêm bao nhiêu khổ sở nữa đây.

Huống hồ còn do lang yêu sinh hạ, xóa không hết lang tính trong xương cốt. Y sống một ngày thì có thể dạy nó một ngày, sau khi y chết, ai lại sẵn lòng mặc kệ dã tính của nó mà thật lòng dạy dỗ?

Một người trưởng thành như y đôi khi còn bàng hoàng sợ hãi cho thế gian ấm lạnh, y làm sao có thể nuôi dưỡng nhóc con, hết mực trân quý nó, rồi ngay tại những tháng năm nó cần ngươi che chở thì bỏ rơi nó.

Trầm Thanh Hiên trầm tư suy nghĩ, trong lòng rối rắm không biết quyết sao cho đành.

Thật là sống nhiều năm như vậy mà y còn trốn tránh trách nhiệm.

Có một số trách nhiệm y có thể vươn vai gánh vác nhưng cũng có vài chuyện y không thể, nhất là đối với một sinh mệnh non nớt như vậy. Trầm Thanh Hiên không biết sẽ trông nom nhóc được bao lâu, sẽ cho nhóc cuộc sống ra sao, không biết tài cán như y thì có thể vẽ được mấy con đường… Mà bây giờ, toàn bộ tương lai của sinh mạng vô tội này lại ép y quyết định trong một chốc.

Đứa nhỏ được dỗ đang say ngủ trên tay, Trầm Thanh Hiên ôm nhóc rơi vào im lặng.

Y Mặc vẫn đang chờ y quyết định, chịu không được nên mở miệng thăm dò, rốt cục là y do dự điều gì?

Trầm Thanh Hiên vẫn im lặng, cúi đầu nhìn nhóc con say ngủ trong lòng, lông mi vừa dài vừa cong, nước đọng ở khóe mắt còn chưa khô, miệng thở đều đều quẩn quanh mùi sữa thơm.

Không biết qua bao lâu, Trầm Thanh Hiên phá vỡ yên tĩnh, khẽ nói: “Y Mặc, ta còn sống được bao lâu?”

“Hỏi điều này làm chi?”

“Ta muốn nuôi nó lại sợ nửa đường đứt gánh, đến lúc đó nó lại khổ nhiều hơn, ta không đành lòng.” Trầm Thanh Hiên cũng không giấu diếm, nói thẳng tâm tư: “Nếu còn sống được mười mấy năm thì ta nuôi nó, dạy nó làm thế nào để sống với nhân loại, bị khi dễ nên phản kích thế nào, tâm tình không tốt thì làm sao tiêu sầu… Nếu… Nếu như ta chết, ngươi có thể trông nom nó thêm vài năm không. Ngươi dạy nó gạt bỏ tạp niệm, bình thản mà sống, như vậy thì tốt quá.”

Y Mặc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của y, trầm giọng: “Thật ra ngươi đã nghĩ chu toàn.”

Trầm Thanh Hiên cúi đầu không nói.

Hai người lại im lặng mãi chạy theo suy nghĩ của riêng mình.

Cuối cùng Y Mặc đi qua, đứng trước mặt nam tử đang ôm nhóc sơ sinh, nét mặt lạnh lùng, hắn ra lệnh: “Há mồm.”

Trầm Thanh Hiên không biết hắn muốn gì nhưng cũng nghe lời há miệng. Đầu ngón tay Y Mặc bắn ra một viên thuốc lóe kim quang bay thẳng vào miệng y, theo cổ họng trôi xuống thực quản, Trầm Thanh Hiên theo bản năng khép miệng lại, hỏi: “Gì vậy?”

Y Mặc nhìn Trầm Thanh Hiên rồi dời tầm mắt nhìn nhóc sơ sinh đang ngủ trong bọc tã, nhìn một lúc thì dời mắt về lại gương mặt y, trầm giọng nói: “Lễ vật tân niên. Tuy không giúp ngươi khôi phục như trước nhưng sẽ không làm ngươi giảm thọ nữa. Sau này ngươi siêng làm thiện tích đức thì có thể kéo dài thọ mệnh.”

Lúc này Trầm Thanh Hiên mới biết thứ hắn cho y ăn là gì. Trong lòng lại không mấy kinh ngạc, như y từng nói, y lấy mệnh ra cược, cược khi nào Y Mặc mềm lòng giải trừ hao tổn mỗi khi hoan hảo. Nhưng y lại chưa  bao giờ nghĩ, ngộ nhỡ Y Mặc không giải trừ được thì sẽ ra sao? Xét về điểm này thì Trầm Thanh Hiên chưa từng nghĩ đến, trong lòng y xà này không gì không làm được. Chỉ có không gì không làm được, an tĩnh tồn tại như vậy mới khiến y hết mực say mê, cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân, bất chấp tất cả giữ hắn bên người. Sớm chiều bên nhau, đầu ấp tay kề.

Trầm Thanh Hiên nhoẻn cười, đỏ mặt hỏi hắn: “Sau này muốn tận hứng thế nào cũng không việc gì?”

Y Mặc nhíu mày, “Ngươi lại muốn?” Hắn cúi người, tay vói vào vạt áo rồi khéo léo tách ra, chuẩn xác trượt xuống ôm trọn vòng eo.

Trầm Thanh Hiên giật run, thắt lưng là chỗ mẫn cảm nhất, chỉ cần đôi tay lạnh lẽo của Y Mặc vuốt ve vài cái thì y liền mềm nhũn, thân thể dần dần nóng lên. Một tay ôm nhóc con, Trầm Thanh Hiên không nhịn được kéo vai hắn cấu lấy phần gáy, ngửa mặt hôn lên. Y Mặc nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, cuống lưỡi không ngừng khuấy động trong khoang miệng y, nhiệt liệt hôn khiến Trầm Thanh Hiên mê mẩn rên rỉ, thắt lưng trong tay theo bản năng ngọ nguậy tựa như khát cầu càng nhiều. Thân thể này đã bị hắn làm cho dâm đãng, chỉ cần hắn chạm nhẹ liền lập tức rơi vào sóng tình.

Nhưng trong lòng ôm một nhóc con, Trầm Thanh Hiên cố vớt chút tỉnh táo, y nhớ ra hôm nay là ba mươi, có nhiều chuyện cần y phải làm. Hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật, ngoài phòng không ngớt tiếng người huyên náo, dù muốn tận hứng cũng không phải lúc này. Gắng gượng ngồi thẳng người, Trầm Thanh Hiên hỗn hển thở, lắc đầu nói: “Hôm nay ba mươi, lát nữa ngươi còn phải cùng ta ăn cơm tất niên mà?”

Y Mặc không thèm để ý, hắn đùa bỡn véo điểm đỏ sưng lên trước ngực y. Đùa một hồi, ngón tay chuyển hướng, lướt qua hông thẳng đến lối vào phía sau, cách một lớp vải nhẹ nhàng đâm chọc. Trầm Thanh Hiên nén không được bật rên, bản thân cũng cảm nhận được chỗ kia đang không ngừng thôi thúc, đầu ngón tay đâm vào nếp nhăn y liền không ngừng co rút, như muốn ngón tay kia vào sâu hơn nữa, y hốt hoảng khẽ nói: “Không thể… Y Mặc… a…”

Y Mặc lập tức giật phăng đai lưng, âm thầm theo lưng quần lần vào, lần này không có gì ngăn cản, ngón tay hắn dễ dàng đâm vào vị trí cần tìm. Trầm Thanh Hiên cấu đầu vai hắn, dưới thân hấp chặt ngón tay, tràng dịch bắt đầu tiết ra, ngày càng thấm ướt, chẳng qua do y không muốn làm tiếp nên mới bị giữ chặt.

Hô hấp của Y Mặc ít nhiều rối loạn, hắn đã thưởng thức qua chỗ kia nhiều lần mà đến nay cũng chưa hề chán ngấy, hắn gằn giọng: “Ngươi nhịn được sao?”

Trầm Thanh Hiên gật đầu, khe miệng vừa mở lại bật ra toàn tiếng rên rỉ, “… Ưm… Ngươi trước, trước lấy ra đi… Đừng…”

Y Mặc hạ mắt, ngón tay vẫn giữ nguyên không hề rút ra, hắn im lặng giấu đi xúc động. Y Mặc có chút rầu rĩ, lúc trước khi làm chuyện này hắn phải luôn thôi thúc dục niệm, hiện tại chỉ cần sờ loạn thân thể người nọ vài cái thì hạ thân đã khó chịu, thậm chí còn có chút trướng đau. Càng ngày càng không giống hắn.

Trầm Thanh Hiên không biết hắn đang nghĩ gì, y chật vật khôi phục xúc động rồi duỗi tay cách một lớp áo bào cầm lấy vật kia của Y Mặc, xoa nhẹ vài cái, y kề môi ngậm lấy hai cánh anh đào của đối phương, vừa cắn vừa nói: “Chờ hết đêm nay, ngươi muốn gì đều được.”

Y Mặc cắn lại, “Thật không?”

“Ta có bao giờ nói dóc ngươi đâu?”

Y Mặc không lên tiếng, ngón tay nhớ tới chỗ kia ẩm ướt liền ấn nhẹ mấy cái bên ngoài, đầu ngón tay thỉnh thoảng trượt vào. Trầm Thanh Hiên thở gấp, hốt hoảng nhìn hắn.

“Lúc nào ta cũng thật nhớ thân thể ngươi” Y Mặc trầm giọng, chậm rãi đùa bỡn lối vào mềm mại dưới tay, nói: “Đêm nay, ta muốn bắn toàn bộ tinh dịch của ta vào nơi này, được không?”

Đầu óc Trầm Thanh Hiên bị lời này mê hoặc, y ngây ngốc nhìn hắn, rên rỉ: “Được…”

Y Mặc có được đáp án liền hài lòng hôn mặt y: “Đêm nay, ta muốn làm ngươi đến phải khóc lên.”

Sau đó Trầm Thanh Hiên cũng không nhớ rõ y đến yến tiệc như thế nào, ngập khắp trí óc là hai câu kia, thoảng qua thoảng lại khiến y suýt chút nữa làm ra mấy chuyện ngu ngốc.

Cuối cùng cũng gọi được tỉnh táo quay về, Trầm Thanh Hiên đỏ mặt, dưới trời tuyết lớn y hắt hai vốc nước lạnh lên mặt. Lúc này mới hoàn toàn bình thường, Trầm Thanh Hiên nhớ đến mấy chuyện cần làm liền sai nha đầu ôm nhóc sơ sinh đến chủ mẫu Trầm gia rồi cùng phụ thân đi thăm hỏi mấy người thân hữu.

Thấm thoắt trời đã xâm xẩm tối, khắp nơi vang lên tiếng pháo nổ. Trầm phụ cầm một dây pháo, Trầm Thanh Hiên cầm mồi lửa đốt ngòi nổ, Trầm phụ hất tay, dây pháo nhảy múa trên không trung phát ra tiếng đì đùng vui tai.

Tiếp theo là thân hữu cùng hạ nhân trong nhà từng người đốt dây pháo trên tay, những dây pháo đỏ rực được tung lên, xì xèo nổ, ngòi pháo chạy đến đâu thì sẽ có vài tia lửa nhỏ bắn ra, tiếng cười đùa không ngớt hòa vào tiếng pháo giòn tan. Chờ xong hết, mọi người liền trở lại sum vầy bên bữa cơm tất niên.

Mấy người họ hàng xa đã về từ hôm trước, chỉ có những người đặc biệt thân thiết mới ở lại cùng với mọi người trong Trầm phủ quây quần dùng cơm. Nhóm nữ quyến thì ở phòng bên ngồi thành một bàn lớn, nam nhân thì tụ tập ở sảnh chính, hai phòng cách một bức tường, mọi người vui vẻ chuyện trò bên nhau.

Trầm Thanh Hiên không có ở đây. Khi đến, tiểu tư theo sau phụ đẩy luân y còn Y Mặc đi bên cạnh y.

Lúc ngồi, Y Mặc ngồi bên cạnh Trầm Thanh Hiên, Trầm Thanh Hiên ngồi sát Trầm phụ, ba người đều ở phía chủ tọa. Ngoài phòng thét một tiếng vang “khai tiệc”, bữa cơm tất niên bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui