Ngộ Xà

Editor: Phác Hồng

Một trăm năm mươi ba năm sau.

Đỉnh Hương Lâu đêm nay tấp nập người, tiểu nhị mồ hôi nhễ nhại vội đến vội đi, khăn lau khoát lên vai không biết nên dùng để lau bàn hay lau mồ hôi mới tốt. Hắn vừa vất vả tiễn một nhóm khách nhân thì ngoài cửa lại tiến vào thêm một nhóm khác, y phục lộng lẫy, gấm lụa dưới nến ánh lên một lớp sáng xanh, vừa nhìn đã biết không phải dân thường hay thương nhân. Tiểu nhị nghênh đón, mắt liếc đến đôi hài quan gia dưới lớp áo điện lam[1] thì vội ngẩng mặt, cười nói: “Quan gia, xin mời lên lầu hai.”

Một nhóm bảy người thản nhiên lên lầu, vào một căn phòng dáng vẻ thanh nhã rồi lần lượt ngồi xuống, kế đến có người lấy bạc vụn thưởng cho tiểu nhị, không nói thêm gì, chẳng qua là khen hắn nhãn lực hơn người.

Tiểu nhị lĩnh thưởng rồi phấn khởi lui ra, hắn vừa bận rộn chạy việc trong sảnh vừa trông ra cửa. Không biết bao lâu, ngoài cửa có một người thong dong đi tới, mặt mày thanh liêm tuấn lãng, khóe môi mang theo ý cười. Người nọ bước đến bậc cửa, không đợi người chào đón đã thẳng bước lên lầu.

Tiểu nhị rướn cổ nhìn, cảm thấy thanh niên kia sao mà quen mắt, dáng vẻ thanh tao như đã từng gặp qua, thế nhưng chẳng tài nào nhớ nổi.

Bảy người đương đợi trong nhã gian nghe tiếng bước chân đến gần thì lần lượt đứng lên. Trong tức khắc cánh cửa bị đẩy ra, Quý Cửu quan sát mọi người một lượt rồi cười nói: “Mời ta uống rượu mà sắc mặt các ngươi còn khó coi hơn trên chiến trường là cớ làm sao?”

Tiểu nhị lúc trước được khen thưởng cười xuề xòa, vừa mời y ngồi vừa nói: “Không phải vì sợ tiểu tướng quân dùng bữa xong thì mất hết cả năm lương bổng của họ sao?”

Quý Cửu xùy cười, nói: “Không sao, lương bổng cho binh sĩ còn nhiều lắm, nhưng để xem lá gan các ngươi nhiều ít ra sao, nếu như gan lớn, chớ nói một bàn tiệc này mà ngàn vạn bàn tiệc cũng xem như cát trên sa mạc[2].”

Lời vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh.

Quý Cửu bấy giờ mới ngồi vào chỗ, vươn tay lấy bầu rượu trên bàn, tự mình rót rượu. Động tác này khiến cổ tay áo bị kéo nhẹ lên làm lộ ra một mảng da thịt, tuy trắng hơn các võ tướng thông thường nhưng cơ bắp săn chắc, mà ở bên cổ tay có thêm một dấu vết giống như hai lỗ nhỏ sẫm màu, thật có ý tứ. Đây là vết bớt từ nhỏ của Quý Cửu, sanh ra đã có, nó nằm bên hông cổ tay, lớn lên cùng tuổi tác của y. Có người nói là nốt ruồi, chẳng qua màu sắc hơi nhạt thôi, có người lại nói giống như vết tích bị rắn cắn. Những khi rảnh rỗi Quý Cửu thường nhìn chằm chằm nó, cũng nghĩ rằng là dấu rắn cắn, nhưng y chưa hề bị cắn thì làm sao gọi là vết cắn? Cũng chỉ là cái bớt thôi, thế nhưng nó chưa từng phai nhạt.

Quý Cửu chậm rãi rót đầy rượu rồi chậm rãi uống, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã giống như trong chén rượu kia là tiên cam mật lộ vậy.

Mấy người còn lại không lên tiếng, chỉ nhìn y uống, điệu bộ ngượng ngùng khó nói.

Kỳ thật có gì khó nói đâu? Nội tâm Quý Cửu đầy phản đối, nếu dám cắt xén quân lương, há có thể không nghĩ tới một ngày bị người phát hiện. Kết quả sau đó là lấy thân phạm hiểm, có thể thấy được họ chẳng thiết mạng sống.

Một bầu rượu tự rót tự uống cho đến cạn, Quý Cửu lắc lắc chiếc bình trống không, chậm rãi nói: “Hảo tửu. Nếu các vị có thể sống đến mùa này sang năm, tại chỗ này, ta xin bày tiệc thết rượu.” Y không màng những lời níu kéo mà quay đầu rời đi dưới ánh mắt phức tạp của bọn họ. Ở lại, cũng chẳng ý nghĩa.

Dọc trên phố xá, Quý Cửu nhìn những gian hàng bày bán hai bên đường, đèn lồng treo lủng lẳng trên không rọi xuống từng ô hàng hóa, đa phần là hàng thủ công, thô ráp mà tinh xảo. Đèn lồng kết từ những sợi chỉ đỏ khiến cả dãy phố ngập trong không khí ồn ào náo nhiệt. Phía sau có người gọi: Tiểu tướng quân, tiểu tướng quân dừng bước!

Quý Cửu dừng một chút, quét mắt bốn phía định tìm chỗ trốn cho xong chuyện, nhưng phát hiện không nơi nào để trốn, đành phải đứng tại chỗ để người ta tóm được.

Quý Cửu nói: “Lại đây làm gì? Ngại hôm nay hại ta không đủ sao?”

Người đến là kẻ cùng y nói chuyện trong tiệc rượu ban nãy, Thường Ân, hắn thở dài. “Ta biết hôm nay không nên mời huynh đến. Ai bảo quân hầu kia quen biết với ta, tìm ta muốn nói chuyện, ta nói huynh chắc chắn không tha thứ, hắn không tin… Ực, hôm nay huynh và ta đều bị hãm hại, huynh cứ vậy mà phủi tay bỏ đi thì bảo ta làm sao lo liệu đây?”

“Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta tha cho hắn?” Quý Cửu khiêu mi. “Hóa ra ngươi có ý định này?”

Thường Ân ấp úng: “Số lượng không lớn, hắn cũng biết sai rồi, huynh tạm tha cho hắn một lần thì có sao?”

Thoạt tiên nét mặt Quý Cửu còn ba phần cười rồi đột nhiên lạnh xuống, con ngươi đen lay láy nhìn thẳng hắn, hiện lên ít nhiều sát khí.

Thường Ân biết đại sự không ổn, cúi đầu không lên tiếng.

“Thường Ân.” Sau một lúc lâu Quý Cửu cất lời, điệu bộ ung dung, chầm chậm nói: “Từ nay về sau, ta và ngươi không còn cái tình hữu nghị của bạn đồng môn. Tốt nhất đừng gặp nhau nữa.”

“Cái gì?” Thường Ân vội vàng nói: “Làm sao lại nghiêm trọng như vậy?”

“Không nghiêm trọng?” Quý Cửu cười lạnh. “Ta thấy ngươi là quân tử mới cùng ngươi tương giao, cùng chung vinh hiển. Nào biết ngươi lại là tên ngốc không phân rõ đạo lí! Một năm không gặp, thế mà ngươi lại tiến bộ như vậy, đối nhân xử thế thì thích bao biện cho kẻ khác, ngươi từ đó được những lợi lộc gì?!”

“Quý Cửu!” Thường Ân cũng nổi giận, đỏ mặt quát: “Huynh chớ nói càn! Ta được lợi nơi đâu? Vì thấy bộ dạng đáng thương của hắn khi đến cầu ta…”

“Hắn van cầu thì ngươi liền đáp ứng, hắn tham vạn lượng bạc, ngươi muốn giúp hắn bù vào?!”

Thường Ân sửng sốt, há to miệng. “Hơn vạn lượng?”

“Vốn không phải vấn đề về ngân lượng.” Quý Cửu nhíu mày, không kiên nhẫn. “Thôi, ngươi không hiểu đâu. Sau này lo làm tốt chuyện của ngươi, chuyện kẻ khác chớ nhúng tay vào.”

“Không được.” Thường Ân nhắm mắt đuổi theo, lớn tiếng nói: “Hôm nay huynh phải nói rõ vì sao ta hồ đồ? Vì sao ta lại thành tiểu nhân? Huynh còn muốn tuyệt giao với ta.”

Quý Cửu phớt lờ hắn, thẳng hướng về phía trước. Thường Ân cũng không chịu bỏ qua, hắn bám riết theo, giẫm lên bóng dáng ba chân bốn cẳng bỏ chạy của y.

Quý Cửu bước nhanh đến một đoạn đường, chạy cũng không thoát, vì không kiên nhẫn bị bám theo nên xoay người nói: “Chúng ta là quân sĩ!”

“Cái gì?!”

Quý Cửu nhìn hắn, nói: “Ta và những tướng quân kia đều là quân sĩ, do triều đình và bách tính nuôi, vì quốc gia tận trung. Nhưng vì quốc gia tận trung không chỉ có tướng quân và quân hầu mà còn có hàng ngàn hàng vạn binh sĩ! Bọn họ mới là những người xông lên phía trước, là máu của bọn họ nhuộm đỏ sông ngòi, tưới nuôi đất đai, bảo vệ thái bình cho thân nhân trong nhà và bách tính trong thành! Thế mà có kẻ không bằng cầm thú cắt xén quân lương của binh sĩ! Ngươi còn có mặt mũi đến biện hộ cho hắn?! Ngươi về đi…” Quý Cửu chỉ một ngón tay ra sau hắn, trầm giọng: “Ngươi đi hỏi hắn, nếu ngày sau chiến tranh khốc liệt, khi hắn bị trọng quân vây khốn thì ai là những người che chở cho hắn? Ngươi hỏi hắn, hắn có mặt mũi nào mà nói với những binh sĩ vì bảo vệ tướng lĩnh mà ngã xuống sa trường rằng – Là ta cắt xén quân lương của các ngươi. Nếu hắn nói được như thế, hôm nay ta sẽ vứt đi mặt mũi mà tha cho hắn!”

Thường Ân sững sờ tại chỗ, ngây ngốc như gỗ cây.

Đêm se lạnh, một làn gió khoan khoái thổi qua, Thường Ân cảm thấy sau lưng ướt đẫm, hắn ngẩng đầu lên, Quý Cửu đã rời đi từ lúc nào.

Gương mặt Thường Ân tràn đầy hổ thẹn, vung tay tát thẳng vào mặt, tiếng bốp giòn tan vang lên, hắn vực dậy tinh thần rồi quay đầu rời khỏi.

Quý Cửu không giữ trong lòng những chuyện như vậy, nhưng vì Thường Ân không sáng suốt mà hơi thất vọng. Một người có thể vì tâm nguyện bản thân mà làm bất cứ chuyện gì, trở thành bất kể người nào, chỉ cần một điều là phải sáng suốt. Tự cho là thiện tâm nhưng thực chất là vô tâm hại người, người tốt cũng vậy người xấu cũng thế, đều do người ngoài đánh giá cả thôi. Tự bản thân cần phải biết mình rốt cục đang làm gì, là ai trên đời này.

Quý Cửu rất rõ ràng, y biết mình là ai. Y là Quý Cửu, con trai độc nhất của Quý đại tướng quân, năm nay hai mươi bảy, tòng quân đã được tám năm, là danh tướng thiếu niên tiền đồ vô lượng, nhưng ngược lại, y càng phải cẩn thận.

Quý Cửu thầm thở dài, cất bước trở về phủ.

Trong phủ thanh tịnh an bình, nhóm nô bộc y phục tươm tất, lời nói nhỏ nhẹ. Quý Cửu về đến nhà thì tâm tình dần thả lỏng, mới vừa ngồi ở thư phòng một lát thì phu nhân đã bưng trà đến, tự tay dâng lên. Quý Cửu cười rộ, nói: “Sao nàng lại tự mình châm trà, hài tử đã ngủ rồi?”

“Đã ngủ, nghe nha đầu nói chàng trở lại, thiếp liền đến xem.” Nữ nhân khẽ mỉm cười. “Pha một ấm trà không khiến thiếp gãy tay đâu.”

“Tuy tay không gãy, nhưng ta không nỡ.” Quý Cửu nói.

“Học những lời này từ đâu?” Vẻ mặt nàng ửng đỏ. “Ba năm không về nhà lại học những lời này trở về.”

“Ta thật lòng muốn học.” Quý Cửu cười xấu xa: “Gom hết lại trong bụng để khi về nói cho nàng nghe.”

Nàng ngượng ngùng gắt y vài câu rồi đi sang một bên. Quý Cửu nhẹ cười, bước đến ôm người vào lòng, ngửi mùi thơm thoảng trên tóc nàng, khẽ nói: “Có nhớ ta không?”

Quý Cửu biết nàng sẽ không trả lời nhưng vẫn hỏi: “Nhớ ta không?”

Gương mặt ửng hồng tựa mây chiều thắm đỏ, phu nhân khẽ nói. “Không ba hoa nữa, chàng sớm nghỉ ngơi đi.”

“Ấy, đêm qua đã nghỉ ngơi rồi.” Quý Cửu thổi nhẹ vào bên gáy có đôi khuyên phỉ ngọc, nói nhỏ: “Nàng chuẩn bị giường cho tốt, ta lập tức tới. Một tháng này ta đều đã nghỉ ngơi.”

Phu nhân vùng đứng lên toan né tránh cánh tay của y, nàng che mặt muốn chạy. Quý Cửu ở đằng sau cười khúc khích, tiếng cười mang theo vài phần đắc ý. Phu nhân càng giận, nhịn không được quay lại khẽ mắng: “Thiếp không phải mới gả vào Quý gia.”

Quý Cửu vẫn cười: “Trước nàng gả cho ta thì là nữ nhân gia, nay thì đã làm nương.”

Phu nhân trừng mắt liếc khẽ y, sóng mắt lưu chuyển, vừa thẹn thùng lại vừa quyến rũ. Quý Cửu nhìn nàng, lòng tràn đầy ấm áp thoải mái, chỉ vào những lúc như vậy y mới có chút dịu dàng thắm thiết hiếm có.

Mười bảy tuổi y lấy nàng, phu thê từ thuở thiếu thời đến nay cũng xem như cầm sắt. Nhưng y cưới nàng rồi lại quanh năm suốt tháng xa nhà, để nàng một mình phòng không lẻ bóng, Quý Cửu cảm thấy nếu sinh thêm vài đứa nhỏ thì sẽ bớt cho nàng chút cô đơn lạnh lẽo.

Ban đêm, ngọn lửa trên giá nến đã được thổi tắt, Quý Cửu cầm nến nhỏ đi về phía giường, màn giường buông rũ, mành rèm màu phấn hồng thêu một bức cá lượn ao sen. Quý Cửu vén màn, cố ý hỏi: “Ngủ rồi?”

Không ai đáp lại.

Quý Cửu đợi một lát thì nói: “Ngủ rồi sao, ta không quấy nàng nữa, đành đến thư phòng ngủ vậy.” Nói xong thì xoay người trở đi, liền bị người kéo áo không cho đi.

Quý Cửu cúi đầu nhìn cánh tay níu chặt phía sau, nhịn không được bật cười thành tiếng, cười đến khi đôi tay nắm chặt áo bào chuyển thành nắm tay, đấm liên tục vào người y. Y cười đủ rồi thì buông nến ngồi sang bên nhìn nữ tử e lệ trốn trong chăn, trầm ngâm một lát lại nói: “Ngày ấy dạo xuân, nàng trốn sau gốc đào trộm nhìn ta cũng là bộ dáng thế này.” Quý Cửu nhắm mắt, thoáng hồi tưởng: “Khi đó ta chỉ muốn vòng qua nhìn nàng một cái, nếu như đẹp ta liền cưới về nhà. Nếu mà không đẹp…”

“Không đẹp thì thế nào?”

“Ta cũng mang về nhà, giữ nhà cho ta.” Quý Cửu nói, nói xong liền bị phu nhân nắm tay giả bộ cắn vào vết bớt tựa rắn cắn kia. Quý Cửu ngăn lại, nắm chặt đôi tay ấy vào lòng bàn tay, nói tiếp: “Sau đó ta lại nghĩ, hay là không nhìn mà dứt khoát cưới về, đợi ngày sau sẽ thỏa thê nhìn…”

Y nói xong, ngữ điệu càng lúc càng thấp, phủ lên đêm dài chút ái muội xa xôi.

Màn giường lại được hạ xuống, nam tử đương ngồi nói chuyện cũng tiến theo vào. Ánh nến lờ mờ sót lại cũng bị thổi tắt.

Quý Cửu mới vừa cởi xiêm áo thì màn giường đột nhiên bay lên, tựa hồ bị gió quét qua. Thoáng cả kinh, Quý Cửu phi thân nhảy xuống, rút ra bội kiếm. Mũi kiếm sáng loáng, vô cùng chói mắt trong đêm đen, ngân quang lóe sáng, thanh kiếm chui ra khỏi vỏ chỉ thẳng về phía trước.

“Người nào?” Quý Cửu híp mắt, màn đêm chập chờn, ánh nến đằng trước đã bị thổi tắt, y chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu từ khung cửa mà phân biệt, cạnh bàn thấp thoáng một bóng người đang ngồi. Đường nét vai lưng rộng lớn, là một nam nhân.

Quý Cửu nghĩ không hẳn. Lúc y đứng chỗ này thì cạnh bàn chẳng có ai khác, không khí cũng không có cảm giác lưu chuyển, dường như người này vẫn luôn ngồi tại đó. Mà, y vừa trông thấy hắn rồi vội vàng nhảy xuống thì không thấy đâu nữa.

Đang lúc ngập trong phỏng đoán do dự thì ánh nến đột nhiên sáng choang. Hơn mười ngọn đèn trên giá nến liên tục sáng lên, rõ như ban ngày.

Quý Cửu tự dặn mình không nên suy đoán quái dị, y lo lắng cho thê tử đang ngủ trên giường, do dự hỏi: “Trả thù?”

Người nọ quay lưng về phía y, áo bào đen thẫm cùng mái tóc rối loạn, như không nhìn thấy y, hắn lắc đầu.

“Tiền tài?” Quý Cửu lại hỏi, thanh kiếm trong tay vẫn kiên định chỉ vào không hề buông lỏng, thấy hắn lắc đầu đành phải tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện gì?”

Người nọ thật lâu không đáp.

“Vị huynh đài.” Giọng nói Quý Cửu chậm lại mang theo ý cười: “Vào nhầm phòng sao?”

“Không phải.” Người nọ đáp.

“Vậy tìm ta?” Quý Cửu nói. “Ngươi đến gần đây.”

Người nọ xoay người đứng lên, vừa mới quay sang thì đập vào tầm mắt là mũi kiếm băng lạnh, không hề báo hiệu mà đâm thẳng đến.

Quý Cửu nhìn thanh kiếm gần đâm vào ngực hắn rồi chợt phát hiện y không thể đẩy mạnh về trước dù chỉ một ít. Người nọ rõ ràng không hề di chuyển nhưng phía trước như bị chặn bởi một vách tường không nhìn không sờ được, nó ngăn cản thế công của y, dù y dùng bao nhiêu khí lực cũng đều uổng phí.

Quý Cửu ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi của đối phương. Người nọ vẫn đang đứng, không hề nhúc nhích, đáy mắt tràn u ám. Quý Cửu cảm thấy chính mình như rơi vào đầm sâu không đáy.

Đường nét lạnh lùng trên mặt đối phương không có bất kỳ cảm xúc, hắn chỉ nhìn y, sau đó thì cúi đầu nhìn thanh kiếm đang đặt trước ngực.

Không hiểu sao Quý Cửu lại thấy hắn có chút khổ sở. Trong một thoáng, thậm chí Quý Cửu nghĩ nên thu hồi kiếm, ngồi xuống cùng hắn nói chuyện.

Nhưng suy nghĩ trong đầu chưa kịp chạy đến điểm cuối thì Quý Cửu cảm thấy thân thể nhẹ bâng, cả người bị nhấc lên, giống như trái dưa bị ném thẳng lên chiếc giường phía sau.

Trước khi rơi xuống y nghĩ đến thê tử bên cạnh, không nói được vì nhanh nhẹn hay bản năng, y nghiêng người, sít sao đập vào trụ giường bên chân thê tử.

Tầm mắt thoáng chốc tối lại, Quý Cửu hoàn hồn, lớn tiếng: “Ngươi là người hay quỷ?”

“Yêu quái.”

Người nọ đáp rồi chậm rãi đến gần, bước thẳng lên giường. Quý Cửu thấy thê tử vô sự, nàng vẫn đang ngủ, y cuốn chăn đắp lên người nàng. Sau đó không trốn tránh, y đón lấy tầm mắt của người kia, trầm giọng nói: “Ta vốn không tin có yêu ma quỷ quái tồn tại trên đời, xem ra hôm nay không thể không tin. Ta với ngươi có khúc mắc gì sao?”

Y Mặc dừng trước người y, đáp: “Có.”

“Có?” Quý Cửu thoáng sửng sốt. “Cái gì?”

Y Mặc nhìn y không đáp, hắn cúi người vây người đã tìm hơn trăm năm dưới thân.

Hắn càng lúc càng tiến gần, thân thể kia đã hoàn toàn nằm gọn dưới thân hắn, hơi thở họ phả vào lẫn nhau, Quý Cửu mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng y không tin. Tuy trong quân đội có nghe đến nam phong nhưng chỉ là nghe mà thôi, y vẫn chưa tận mắt chứng kiến, càng chưa tự mình thử qua. Thế mà lúc này, y phục trên người bị cởi hết không còn một thứ, Quý Cửu hoảng hốt. “Muốn làm gì?”

“Làm ngươi.” Người nọ đáp rồi cúi đầu hung ác hôn xuống.

Đầu Quý Cửu nổ tung, phẫn nộ rồi hoảng sợ, tuy khó kìm được lửa giận nhưng trong đầu âm thầm khuyên y phải nên bình tĩnh, không được để cục diện rơi vào địa thế rối loạn, nghĩ ra biện pháp thoát thân mới là quan trọng. Tứ chi đều bị khóa chặt, không biết người này dùng biện pháp gì khiến y không thể động đậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn không ngừng nhìn chằm chằm y, môi lưỡi điên cuồng càn quét bên trong khoang miệng. Y đành bất lực với thế cục trước mắt.

Quý Cửu thầm nghĩ đêm nay trốn không thoát tai vạ này, y dời tầm mắt, khóe mắt quét đến thê tử nằm trong chăn bông bên cạnh, nàng đang khép mắt an tĩnh ngủ. Dù nàng không hề nhìn thấy nhưng vẫn không thay đổi được việc nàng đang hiện hữu nơi đây. Nơi này là giường của bọn họ, màn giường do thê tử tự tay thêu, chăn do nàng tự tay khâu, phòng ốc cũng do nàng cẩn thận bày trí… Thế nhưng hắn muốn y làm trò này trước mặt thê tử. Quý Cửu nhận ra điều này thì cả người phát run, trán nhễ nhại mồ hôi, cuối cùng bắt được chút rỗi rãi, y nói khẽ: “Đến chố khác đi.”

Người nọ nắm mạnh tay y, Quý Cửu vốn tập võ từ thuở thiếu niên, giương cung bắn tên, lực cánh tay phi phàm, nhưng lúc này y lại mềm nhũn chẳng thể động đậy, gân cốt bị hắn siết chặt phát ra đau đớn. Thế nhưng da thịt đau không bằng nỗi đau cuồn cuộn trong ngực, Quý Cửu kiên trì: “Đến chỗ khác đi.”

“Không.” Người nọ đáp, chỉ một chữ thôi mà như đinh đóng cột, không cho y cơ hội thương lượng. Một chữ bật ra khiến đầu óc Quý Cửu giống như bị chày nện phải, từng đợt âm u.

Có thứ gì lạnh lẽo chạy khắp người y, Quý Cửu biết đó là tay hắn, có môi và cả răng nanh… giống như vì oán hận mà không ngừng đay nghiến chà xát thân thể y, lại giống như khao khát gấp vội mà không ngừng nức nở cắn mút.

Sau cùng, đôi tay lạnh lẽo trượt xuống phần xương cụt, Quý Cửu thấy sao mà đau quá, thậm chí còn sinh ra cảm giác hôn mê, giống như quay trăm vòng rồi đột nhiên dừng lại, giống như… khiến người ta không ngừng muốn nôn mửa.

Quý Cửu nói: Đừng.

Ngay sau đó liền bị người lật lại, đau đớn vì bị xé nát khiến y từ trong hôn mê tỉnh táo.

Hai mắt Quý Cửu mở to chăm chăm nhìn màn giường không ngừng đong đưa, cuối cùng y dừng tất cả chống cự giãy giụa, như cái gì cũng nhìn không thấu, y đờ đẫn nhìn phía trước đang chuyển động lắc lư rồi cảm thụ từng đợt bị người xỏ xuyên phía sau.

Khuất nhục.

Đau đớn.

Hủy diệt hung ác khiến y yên lặng cắn chặt cổ tay, vết bớt rắn cắn uốn lượn chảy xuống từng vệt máu tươi.[1] điện lam: màu chàm

[2] nguyên văn “cửu ngưu nhất mao”: chín trâu mất một sợi lông, ý chỉ chuyện nhỏ nhặt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui