Ngộ Xà

Editor: Phác Hồng

Không trung phía xa xa bỗng mênh mông một dòng ánh sáng kì lạ.

Ôn tuyền ở trên đỉnh núi, nên khi luồng ánh sáng kia xuất hiện, thì hội tụ nơi đây đầu tiên.

Trầm Thanh Hiên cảm thấy được một nguồn khí lực nào đó nâng chính mình dậy, thả y nổi trên mặt nước, không bị chìm xuống.

Cảm giác ngâm ở suối nước nóng thiên nhiên cùng cái thùng gỗ chật chội một tấc kia đương nhiên là không đáng để so sánh. Trầm Thanh Hiên ngâm ở trong nước, thở dài thật thoải mái.

Sau đó Y Mặc cũng tháo áo ngoài, đi vào trong nước.

Nước gợn nhộn nhạo, Trầm Thanh Hiên hơi hơi mở mắt ra, nhìn nam nhân tóc dài rối tung đạp thủy đi đến, chậm rãi tới gần, không khí tràn ngập mùi hương lưu huỳnh cùng hơi thở lạnh lẽo, gần trong gang tấc.

Trầm Thanh Hiên há mồm muốn nói, đột nhiên nhớ tới mình không thể phát ra tiếng, chung quanh lại không có giấy bút, đúng là ngay cả nói chuyện với nhau cũng không thể. Tâm tình hảo muốn tán chuyện nhất thời vơi đi một nửa. Đã lâu như vậy không được gặp mặt, rốt cục mơi có thể mặt đối mặt, lại không thể nói chuyện với nhau, thật sự rất mất hứng, Trầm Thanh Hiên sắc mặt tăm tối đứng lên.

Y Mặc ngâm mình ở trong nước, nhìn y một lát, rốt cục giơ tay, năm ngón tay lạnh lẽo lóe ra một đạo lục quang sâu kín, xoa cổ họng y.

Trầm Thanh Hiên nhìn động tác của hắn, cảm thấy cổ họng từ trong ra ngoài như bị nước bạc hà xối qua một lần, không thể nói rõ là ấm nóng hay lạnh lẽo, cảm giác quá mức tươi đẹp bức y nước mắt đều tràn ra.

Khi Y Mặc thu hồi tay, y chỉ cảm thấy trước mắt sáng lóng lánh, cảm giác hít thở không thông làm cho Trầm Thanh Hiên ấn ấn cổ họng, liều mạng ho khan.

Đầu tiên là vô thanh vô tức ho khan, sau đó cổ họng bắt đầu phát ra âm thanh khàn khàn quái dị, rồi dần trở nên rõ hơn, cuối cùng mỗi một tiếng ho khan, đều phát ra động tĩnh không giống người thường.

Y —— ho đã ra tiếng. Trầm Thanh Hiên ý thức được điểm ấy, không thể nói rõ là kinh ngạc hay vui mừng, chỉ biết là từng dòng nước theo khóe mắt uốn lượn chảy xuôi xuống, cùng với âm thanh ho khan kia, một tiếng lại một tiếng, vang vọng nơi núi rừng cô tịch, trên không suối nước sương mù lượn lờ.

Tựa hồ như muốn đem phổi ho mạnh ra ngoài, Trầm Thanh Hiên ho đến hai mắt đỏ bừng, thắt lưng cong xuống nhiều lần khiến nhiệt thủy trong hồ tràn vào khoang miệng, cả người khí lực mất hết nằm lên tảng đá nhô ra, cố gắng thở từng ngụm từng ngụm.

Y Mặc tựa tảng đá đối diện y, cánh tay tùy ý khoác ở hai bên, ánh mắt đạm mạc nhìn hắn một hồi, cuối cùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mặc Trầm Thanh Hiên tựa ở đối diện, vừa ho vừa thở đến chết đi sống lại.

Khoảng thời gian uống cạn chung trà, Trầm Thanh Hiên rốt cục dừng lại ho khan, sau một lúc, xoa xoa cổ họng quay đầu nhìn lại, liền trông thấy cảnh tượng tốt đẹp này.

Nhiệt thủy bốc hơi tạo thành sương mù lượn lờ bao quanh suối nước, cả người Y Mặc dựa trên tảng đá, theo hình chữ đại (như này  大), ngửa đầu nhắm mắt, thần thái thong dong, tựa như mọi sự bên ngoài đều không liên quan gì tới hắn.

Chỉ có đằng kia tóc dài, bồng bềnh thả trên mặt nước, ngẫu nhiên sẽ gợn khẽ theo sóng nước lăn tăn.

Ngoại trừ lần đó, hắn giống như một pho tượng điêu khắc, đều là thờ ơ đạm mạc, lạnh lẽo như băng.

Trầm Thanh Hiên nhìn nhìn, không hiểu vì sao trong lòng khó chịu nên đứng lên.

Vì chút khó chịu nói không rõ này, Trầm Thanh Hiên dù biết mình khôi phục năng lực phát âm, cũng không muốn mở miệng, nháy nháy mắt theo dõi hắn.

Hai người khoảng cách không xa, nhưng cũng cách nhau vài bước, sương mù mỏng manh như tấm lụa trong, do hơi nước bốc lên tạo thành, lúc ẩn lúc hiện mà mập mờ ngăn giữa. Phía sau màn lụa, đúng là gương mặt của Y Mặc.

Trầm Thanh Hiên giống như lần đầu nhìn thấy khuôn mặt ấy, tầm mắt không thể chuyển dời. Tự nghĩ thế gian này hẳn tìm không ra người thứ hai như vậy, phong hoa tuyệt đại.

Nhìn chính diện Y Mặc, đôi lông mi khe khẽ run mở ra hai mắt đang nhắm chặt. Đôi mắt âm u sâu đậm, yên tĩnh như ao đầm lạnh lẽo ngàn thước, không một tia gợn sóng.

Y Mặc thản nhiên hỏi: “Như thế nào lại mất hứng?”

Trầm Thanh Hiên thầm nghĩ ngươi sao biết ta mất hứng, lại không lên tiếng, cứ vậy nhìn hắn, một hồi lâu, mới trả lời: “Tự nhiên vui.”

Ấy vậy mà gần hai mươi năm, y lần đầu phát ra tiếng, âm thanh mang theo chút ách sít, ngay cả chính y cũng cảm thấy thật xa lạ. Nghiêng tai lắng nghe, cẩn thận nhớ lại giọng trẻ con khi còn bé, mới dám xác định thanh âm hiện tại vọng lại là của chính mình.

“Ta…” Trầm Thanh Hiên lại thử thăm dò mở miệng, bị âm thanh trong cổ họng phát ra hù nhảy dựng, chờ một lát sau để dần quen hẳn, mới chậm rãi nói, “Ta nghĩ ngươi còn hai tháng nữa mới có thể trở về.”

“Sự tình xong xuôi, tự nhiên trở về.” Y Mặc nói.

Trầm Thanh Hiên “Ngô” một tiếng, cúi đầu suy nghĩ một lát mới tiếp tuc nói: “Chẳng biết tại sao, ta không muốn mọi người biết mình đã có thể nói chuyện …”

Y Mặc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Nếu như bọn họ hỏi ta làm sao khôi phục, ta lại không thế nào nói dối được.” Trầm Thanh Hiên sắp xếp câu chữ, một bên tập phát âm một bên nói, “Cho nên sẽ không định nói.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Ngươi đã lấy được da rắn rồi sao?”

Y Mặc nói: “Ân.”

“Vậy là tốt rồi.” Trầm Thanh Hiên nói.

Nói xong lại không biết nên nói gì nữa, cúi đầu im lặng.

Y Mặc thu hồi cánh tay ngâm trong nước, cũng im miệng không nói một lúc lâu, sau mới mở miệng hỏi: “Lúc này như thế nào lại sinh bệnh?”

Trầm Thanh Hiên không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này, chần chừ một chút, mới thuật lại mọi chuyện, tự nhiên sẽ lược đi cảnh tượng quỷ quái trong mộng kia, đem sự cố đổ cho uống rượu, uống say, đang lúc tắm rửa lại ngủ quên, nước nguội cũng không biết, như vậy liền bị bệnh.

Y Mặc nghe xong, nâng mắt chăm chú nhìn y một lát, không biết cảm tưởng gì, mở miệng nói: “Tiểu thư nhà khuê các, cũng không hơn gì cái này.”

Hắn nói không đầu không đuôi, Trầm Thanh Hiên lập tức cảm nhận chế nhạo trong lời nói, vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, hắn sao lại lấy y so sánh với nữ nhân nũng nịu nơi khuê phòng!

Đáng hận chính mình võ mồm công phu không bằng người ta, lại thêm đã lâu thật lâu mới có thể nói được, cùng con đại xà sống ngàn năm này một ở trên trời một ở dưới đất, làm sao so sánh được, chỉ có để mình bị khi dễ.

Nghĩ nghĩ nửa ngày, Trầm Thanh Hiên mới căm giận trả lời một câu: “Tất nhiên là không sánh bằng ngươi đồ da dày vảy cứng.”

Ý tứ đúng là, vì hắn da dày, mới bách độc bất xâm.

Hai người vừa ngâm nước vừa đôi co cãi qua cãi lại, một trận hỗn chiến liền không cảm thấy chán nản. Bóng đêm dần thoái ẩn, ánh sáng chiếu đến, mặt trời đỏ rực bàng bạc dâng lên, soi rõ ràng mi mục hai người trong nước.

Trầm Thanh Hiên lời nói càng phát ra thuần thục lưu loát, nói đến sung sướng, cũng nương theo sức nổi trên nước mà tiến tới chỗ Y Mặc, nghĩ nếu đã như vậy liền tới gần nói chuyện với nhau.

Hai người càng dựa càng gần, mới phát hiện ngày đã lang lảnh sáng, mặt nước lấp lánh được chiếu rọi, toàn thân đều không gì che chắn, tất thảy dưới nước đều phản chiếu đến rõ ràng.

Trầm Thanh Hiên vẻ mặt đỏ bừng, y xấu hổ vì thân thể tàn tật, so với Y Mặc thân hình cường tráng thì chính mình chỉ như thiếu niên chưa kịp hai mươi, tay nhỏ nhắn chân nhỏ nhắn quả thực khó coi, vội vàng cúi đầu, nhờ vào nham thạch nhô ra mà nương sức thối lui ra xa. Một phen quay đi quay lại, tay hoảng chân loạn, đầu ngón tay vì ngâm nước đã lâu nên trượt một cái, không kịp nắm lấy tảng đá, thân thể mất thế liền ngã mạnh vào trong nước, nước suối ấm áp lập tức quấn lấy.

Y Mặc mắt thấy y ở trong nước tới tới lui lui, đã sớm đoán được vài phần tâm tư, lại thấy y thất thủ chìm xuống, ở trong nước đánh một cái phịch, trong lòng cảm thấy buồn cười, liền muốn bỡn cợt, cho nên không lập tức đến giúp. Dù sao bị chìm cũng không chết người.

Trầm Thanh Hiên bị chìm trong nước, lộn xộn đưa tay muốn bắt, vừa vội vừa nghĩ Y Mặc sao còn không giúp đỡ, trong lúc hỗn loạn lại ở trong nước mà mở ra mắt.

Lọt vào tầm mắt là một đôi chân săn chắc, thon dài hữu lực, cẳng chân cùng cơ thể đều tuyệt hảo, đường cong hiện lên rõ ràng.

Tầm mắt dọc theo cẳng chân mà hướng lên trên, giữa đôi đùi rắn chắc là một bộ lông đen nhánh, như cỏ cây trong nước hơi hơi lay chuyển, ở giữa túm lông lại là “thú tính” lẳng lặng nằm yên, dù chưa động dục, nhưng trong nước ánh sáng mê ly, vật kia thoạt nhìn cũng dị thường to lớn.

Mơ hồ có thể thấy được lộ ra bên ngoài lớp da mềm mại là cái đầu nấm hình dạng no đủ, thậm chí ở giữa còn có một cái lỗ nhỏ nhắn, xem đến là rõ ràng.

Trầm Thanh Hiên cũng không biết khí lực ở đâu ra, một tay chống lên thạch bích, “Rầm ——” một tiếng, tự mình trong nước nâng thân dậy.

Trên mặt đỏ bừng, trái tim nổi trống.

Không biết là bị sặc nước hay vì lí do khác.

Một tay dựa vào thạch bích, một tay liên tục vuốt tóc tán trên mặt nước, Trầm Thanh Hiên nhìn lại, thấy ngay đôi mắt thâm thúy cười mà như không.

Trầm Thanh Hiên tim đập mạnh gần như không thể khống chế, hơn nữa vừa bị uống mấy ngụm nước, vội vàng cúi đầu rầu rĩ ho khan, mượn lí do này áp lại tiếng tim.

Lúc này chỉ nghe âm thanh lạnh lùng của Y Mặc, mang chút chế nhạo ở bên tai hỏi: “Trầm công tử, hương vị suối nước nóng này có thể sánh bằng hảo tửu Trung thu kia của ngươi không?”

Trầm Thanh Hiên hiện tại đã hiểu con rắn này thích trêu chọc mình, hắn hỏi cũng không cần trả lời, chỉ là muốn trêu chọc mà thôi. Trong đầu không chịu thua kém, nháy mắt nhớ tới đêm đó tắm trong nước lạnh, tứ chi lạnh lẽo dây dưa cùng mình. Lại vừa mới tại đây trước mắt nhìn thấy “cảnh vật”.

Khóe mắt theo bản năng liếc vào trong nước, vì trận khôi hài này, hai người bất tri bất giác dựa vào thật gần. Trầm Thanh Hiên một cái liếc mắt này, một lần nữa xem đến rành mạch cực đại vật trong nước kia.

Trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ: xà tính vốn dâm.

Bốn chữ này giống như cổ trùng, thoáng chốc chui vào trong tim, ý niệm kia không biết từ đâu đưa đến, nhất thời dục niệm chợt khởi, cuốn đến dào dạt.

Trầm Thanh Hiên rõ ràng cảm thấy tim đang bình phục lại lần nữa rối loạn tiết tấu mà đập liên hồi, như mưa to tầm tả trên núi liên tục nện vào gạch ngói vỡ vụn, hỗn loạn không thể tả, tiếng vang lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp.

Rốt cuộc không chịu nổi, trơ mắt mà nhìn thanh tâm quả dục nhiều năm cứ thế bị cuốn đi sạch sẽ.

Trầm Thanh Hiên mạnh xoay người lại, hút một ngụm khí, cuống quít nằm sấp lại ở tảng đá ngoài suối nước, đem thứ ngẩng đầu ở giữa hai chân giấu sâu vào thủy quang âm u. Lại lấy cớ nói thân thể không khoẻ, phải nằm úp sấp chỗ này một hồi. Nói xong vùi đầu giấu ở khuỷu tay, thở gấp thở gáp, ngăn chặn dục niệm đang chạy nhộn trong người.

Y Mặc cũng không đụng tới, ánh mắt sâu thẳm nhìn thân hình nhỏ nhắn nằm trên phiến đá, thân hình tái nhợt gầy yếu kia, giống như bị thật lớn sợ hãi, đang ở ngoài kia khẽ run. Hắn di chuyển làm nước chung quanh theo thân thể rung động thành những vòng gợn sóng, như một sợi dây nhỏ vô hình, dẫn đường Y Mặc đem chút động tĩnh trong nước, này dục niệm nhộn nhạo, khởi chạy lộn xộn, này dáng vẻ ôm vai toàn bộ đập vào trong mắt.

Như thần mà nhìn xuống chúng sinh.

Im lặng đáng kể qua đi, Trầm Thanh Hiên rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên từ giữa khuỷu tay, cũng không dám nhìn về phía Y Mặc, vẫn như cũ cúi xuống suy nghĩ, thấp giọng nói: “Ngươi đưa ta trở về đi.”

Y Mặc thật lâu không ứng lời.

Trầm Thanh Hiên lúc này đúng là hoang mang lo sợ, đột nhiên trên vai chợt lạnh. Y Mặc không biết khi nào đã tới sau lưng y, vươn bàntay lạnh lẽo đặt ở đầu vai, đem Trầm Thanh Hiên kéo lại, tầm mắt dán vào khuôn mặt y. Lại giống như không đủ, mà tiếp tục tới gần.

Trong giây lát, gò má hai người đã gần trong gang tấc, hô hấp phập phồng trên mặt đối phương, Trầm Thanh Hiên tiếp tục mặt đỏ tai hồng.

“Trầm công tử.”  Âm thanh của Y Mặc vẫn lạnh lùng như trước, cũng không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, bình thường như đang bànchuyện của người khác, không nhanh không chậm nói: “Nhân yêu từ xưa không chung đường, ngươi phải nghĩ cho kỹ.”

Trầm Thanh Hiên trên mặt chợt trắng chợt hồng.

Cũng không đối hắn phản ứng gì nhiều, chỉ cảm thấy hoa mắt, vang vọng bên tai là tiếng gió gào thét.

Trong nháy mắt, y đã trở lại sơn trang, nằm ở trên giường của mình.

Giống như bị ném mạnh trở về, Trầm Thanh Hiên yên lặng, một trận đỏ mặt nhất thời tháo xuống, đổi thành xanh mét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui