Ngoài Hiện Thực


Tầng thứ hai của mộng cảnh "Biển sâu u ám" là một thành phố, người ta tạm thời chưa thể tính toán kĩ càng diện tích của khu thành thị này cho được.

Theo nguồn tin từ những anh chị đi trước, chỉ cần đạt được đến phần rìa của cả đô thị nọ, "Ánh sáng" và A2 đã có thể tiến thẳng đến tầng thứ ba của cái mộng cảnh kia được rồi.
Cả một khu thành thị này cực kì tiêu điều và hoang phế, trông cứ như đã bị nước biển ăn mòn trong một khoảng thời gian khá dài rồi vậy.

Rất nhiều vật dụng kim loại rải rác trên mặt đường đều đã bị bọc kín trong một lớp kết tủa hoen gỉ dày cộm.

Hơn nữa, có một loại thực vật no nước không tên đang bò trườn đầy trên tường ngoài của mấy tòa nhà ở nơi đây, phảng phất cứ như người ta chỉ cần nhấn mấy phiến lá này mạnh tay hơn một chút nữa, chúng sẽ phụt ra một đống nước vậy.
Đến cả mặt đường cũng bị phủ kín bởi một lớp rêu xanh mỏng dính.

Lúc bước về phía trước, ai nấy cũng đều có thể ngửi thấy một mùi rong biển cực kì dày đặc.
"Tuy bảo là đánh phái bảo thủ thế đấy, nhưng thật ra thì thứ phiền phức nhất trong mộng cảnh vẫn luôn là đám sinh vật thường trú ở chỗ này."
Vừa bước đi bên cạnh Nhiễm Văn Ninh, Yuuya vừa lên tiếng bắt chuyện như vậy.
Nhiễm Văn Ninh tỏ ý cực kì đồng tình, cậu đáp: "Nếu bà chị đó mà là một tông đồ, bả chỉ cần triệu hồi mấy con kia ra ngoài cũng đủ diệt sạch cả bọn mình rồi."
Tám người bọn họ hiện giờ đang sóng vai đi cùng nhau.

Vì địa hình của nơi đây cũng không mấy phức tạp như đường cống ngầm ban nãy, tất cả mọi người chỉ cần đạt được đến biên giới của khu đô thị này là ổn cả rồi, không cần phải chia ba tổ như ban nãy làm chi cả.
"Trị số tinh thần lực của cậu ổn không?"
Yuuya hỏi Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Cũng không ổn lắm anh à.

Do phải gϊếŧ chết con bạch xà vĩ đại kia, trị số tinh thần lực hơn 6000 của cậu ban nãy đã tụt xuống mức xấp xỉ 4500 mất rồi.

Nếu chỉ ngồi yên chờ nó nhích lên từng chút từng chút một theo thời gian, cậu sẽ cần một khoảng thời gian giảm xóc rất dài.
"Ổn chứ anh."
Do không muốn để đồng đội mình bận tâm, Nhiễm Văn Ninh mới trả lời hắn như thế.
Trong lúc bước đi tít ở phía trước để dẫn đội, hai người Trì Thác và Arashi lại đột nhiên dừng bước.

Sau khi thảo luận với nhau trong giây lát, hai vị đội trưởng nọ mới thông báo với tất cả mọi người rằng: "Thành phố này có hơi bị đặc biệt, mấy tòa nhà của nó đều bị bịt kín lại hết, cửa sổ cũng khóa chặt cả rồi."
"Đây rất có thể là điều kiện để khởi động diễn biến mới trong mộng đấy, mọi người nhớ cẩn thận tí nhé."
Trì Thác đưa ra một câu nhắc nhở.
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu.

Tuy nhiên, sau khi gật gù xong xuôi, cậu lại để ý thấy Trì Thác vẫn còn trơ mắt nhìn về phía sau lưng cả đám bọn họ.

Cậu lấy làm lạ: "Sao thế anh?"
"Bọt biển."
Trì Thác chỉ thẳng về phía sau lưng cả đám người Nhiễm Văn Ninh, nhưng sau khi quay đầu nhìn theo hướng tay anh chỉ, cả bọn lại chẳng thể thấy được thứ gì hết.
Trì Thác thả tay xuống, sau đó mới giải thích với mọi người như này: "Tại có linh thị nên tôi nhìn được xa hơn mọi người nhiều lắm.

Ở chỗ cách mình cỡ hơn ba ngàn mét, có rất nhiều bọt biển đang trôi nổi."
"Một loại sinh vật nào đấy ư?"
Arashi hỏi anh như thế.
Trì Thác lắc đầu.

Thật ra thì đống bọt biển kia còn cách họ xa quá, linh thị của anh cũng chẳng thể trông cho rõ xem chúng là thứ gì được cả.

Anh chỉ còn nước trả lời rằng: "Tôi không biết nữa, nhưng thấy hướng đi như vậy thì chắc tụi nó đang đến gần bọn mình rồi."
Nếu cái tụi bọt biển quái dị này vẫn còn cách họ khá xa, Nhiễm Văn Ninh tin chắc rằng đám bọn họ dư sức né được chúng nó.

Cậu an ủi mấy tên đồng đội nhà mình một câu: "Dù sao ở đây cũng đứng gió mà, đố cả nhà tụi nó tới đây nhanh như vậy được."
Nhiễm Văn Ninh chỉ vừa mới dứt lời, một cơn gió lộng đã đột nhiên ập đến nơi này, vèo vèo hong khô mái tóc hãy còn đang đẫm nước của cậu gần hết.

Thấy thế, bảy người còn lại đồng loạt quay sang nhìn cậu lom lom, hàm ý chứa đựng trong cả loạt ánh mắt ở nơi ấy phức tạp tới nỗi Nhiễm Văn Ninh chẳng muốn phiên dịch làm chi nữa cả.
Seiun kinh ngạc hỏi cậu: "Cậu thế mà còn gọi gió được nữa cơ?"
"Tôi chỉ hô mưa được thôi anh à..." Nhiễm Văn Ninh đè đám tóc đang bị gió thổi loạn xì ngầu trên đầu mình xuống.
Ngô Côn Phong cạn lời thật sự luôn rồi, hình thái ý thức của cậu ta đúng thật là giống như gió đấy, nhưng gió kiểu gì cũng chẳng bì kịp cái mỏ thiêng của Nhiễm Văn Ninh được đâu ha.

Sau khi thức tỉnh khỏi nỗi khiếp sợ khôn cùng nọ, cậu ta đã lập tức trông thấy cả hai ông anh lớn Giang Tuyết Đào và Trì Thác đều đang tỏ vẻ vô cùng hết cách với thằng nhóc Nhiễm Văn Ninh nhà mình rồi.
"Tốc độ của tụi nó hiện giờ đã như thế, tụi nó sẽ bay sang chỗ mình nhanh thôi, mọi người có muốn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ở trong này luôn không?"
Trì Thác hỏi tất cả những người còn lại như vậy.

Lúc nhìn sang Arashi vốn đứng im cạnh mình, anh lại nhận ra rằng cái tên kia đã chạy tới trước mặt Nhiễm Văn Ninh rồi.
Vị đội trưởng đang đeo một cặp kính gọng vàng kia nhấc cằm Nhiễm Văn Ninh lên bằng hai đầu ngón tay mình, sau đó mới trêu cậu: "Cậu nói thêm mấy câu nữa đi, để đội mình làm nhiệm vụ suôn sẻ hơn ấy mà."
Cái ngữ điệu đấy của Arashi trực tiếp khiến mấy tên đội viên xoay quanh hai người nổi da gà từng cơn.

Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh và y lại đang cách nhau cực kì gần, cậu có thể đọc được một loại cảm xúc hung hăng cứ như đang muốn nhào vào tẩn người toát ra từ trong mắt y.
Cái vụ này trông như kiểu không sợ đồng đội cùi bắp, chỉ sợ đồng đội phá banh team phiên bản người trong nghề ghê à nghen.
"Tôi có thể vừa điếc vừa mù vừa câm, thề luôn."
Vừa nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của Arashi, Nhiễm Văn Ninh vừa nói như vậy.
Chỉ vừa mới dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã có thể nhìn thấy Arashi cười rộ lên rồi, hẳn y cũng chẳng thể ngờ được rằng cậu sẽ đốp chát lại mình như thế đâu.

Cổ áo của cậu đột nhiên bị một người khác túm lên cao cao.

Cậu quay đầu lại tính xem thử xem như nào, thì ra người kia là Yuuya.

Trong lúc cậu còn đang tiêu hóa, hắn đã bế cậu đi khỏi nơi này rồi.
"Arashi à, cậu đừng nên đối xử với cậu ấy như vậy." Yuuya nói đỡ cho cậu một câu như thế.
Arashi bật cười một tiếng, sau đó mới đáp lời hắn: "Cậu ta trông vui tính ghê."
Mấy ông anh bên "Ánh sáng" cứ trơ mắt nhìn một màn như vậy, cũng chẳng buồn phát biểu điều chi cả.

Ngô Côn Phong thậm chí còn chọt Trì Thác mấy cái, sau đó lén lút khuyên ông đội trưởng nhà mình rằng: "Bên Nhật muốn Nhiễm Văn Ninh kia kìa, mình thảy thằng này qua bển đi ông."
Quay về chuyện chính, cả hai tiểu đội đang có mặt ở đây đều đồng ý với ý kiến xử lí đám bọt biển kia ngay tại chỗ.

Vì cho dù có không phải sinh vật trong mộng đi chăng nữa, cái thứ kia kiểu gì cũng sẽ là một loại công tắc chuyên khởi động diễn biến của cả mộng cảnh thôi, chi bằng chuẩn bị tinh thần để xử đẹp nó sơm sớm một tí.
Khi đám bọt biển kia lọt vào tầm mắt của tám người bọn họ, số lượng chi chít của chúng vẫn rất có khả năng khiến con người ta trông đến mà hãi hùng.

Chúng gần như đã che kín cả một nửa khung trời rộng thênh thang này.
Nhiễm Văn Ninh cụ hiện cây dù đen kia trong tay mình.

Thật ra, vị trí được phân công của cậu trong toàn đội là cản bước mộng cảnh, không phải tiêu diệt phe bảo thủ.

Sau khi suy xét phạm vi ảnh hưởng của cơn mưa nhà mình xong xuôi, cậu mới vỡ lẽ được rằng mình hẳn phải cần đến một trị số cỡ 9000 hơn cơ.
"Đào ca ơi, cho xin miếng tăng lực với."
Nhiễm Văn Ninh ới người hỗ trợ bên đội mình như thế.
Bảy người khác vẫn còn đang đứng lù lù bên cạnh Nhiễm Văn Ninh, cậu hẳn nên thử xem xem mình có thể khiến mấy hạt mưa kia chừa đồng đội mình ra, tránh để chúng ảnh hưởng đến ý thức của họ hay không.

Cậu chỉ cần chừa mấy sợi dây nhỏ bên chỗ bảy người kia lại, đừng liên kết hay kêu gọi tụi nó là ổn cả rồi.
Đôi mắt vốn đang im lìm chìm vào một cơn minh tưởng ngắn ngủi của Nhiễm Văn Ninh bỗng chốc được mở ra.

Cậu bung dù, sau đó che khuất khuôn mặt âm u của mình dưới tán ô theo thói quen vốn dĩ.

Mỗi lần nghe thấy giọng hát vô hồn kia từ Dear Anna, nét mặt của cậu vẫn luôn không được vui vẻ gì cho lắm.
"Sắp mưa rồi."
Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng nói như thế.
Sau khi cơn mưa nọ bắt đầu phủ kín cả một khu đô thị này, đống bọt biển đang trôi nổi trên tầng trời thấp kia rõ ràng đã phải gánh chịu một loại tác động khá lớn.

Chúng lần lượt vỡ tan theo từng chùm, từng chùm một.
Trì Thác có linh thị, anh có thể nhìn được rõ ràng toàn cảnh của nơi này.

Trong tầm nhìn của anh, cơn mưa từ Nhiễm Văn Ninh đã tiêu diệt được phần lớn mấy chùm bọt biển ở phía xa xa rồi, nhưng sau khi mấy chùm bong bóng nọ vỡ tan, có một thứ gì đó rất nhỏ bỗng dưng chui ra từ trong lòng chúng.
Những thứ li ti kia nhanh chóng bứt mình ra khỏi tấm lá chắn ban đầu, sau đó bắt đầu trôi dạt trong cơn mưa của Nhiễm Văn Ninh.

Tuy phần lớn các sinh vật ấy vẫn bị cơn mưa này tiêu diệt, nhưng phần còn lại vẫn đang bắt đầu hợp nhất lại cùng nhau.
"Bộ đang giỡn với tôi hả gì?"
Nhiễm Văn Ninh đưa mắt nhìn lên bầu trời của mộng cảnh.

Vì ý thức của cậu vẫn luôn liên kết với mấy hạt mưa kia, phạm vi cảm nhận của cậu có thể trải ra rất rộng.

Trong lòng đống bọt biển ấy là những con cá vô cùng nhỏ, cơ thể của chúng chỉ lớn hơn một giọt mưa một tí mà thôi.

Nhiễm Văn Ninh có thể nhận thấy chúng đang trôi dạt qua lại trong màn mưa của mình, sau đó bắt đầu cắn xé lẫn nhau.
Các sinh vật hãy còn non yếu đã trực tiếp bị cơn mưa của Nhiễm Văn Ninh tiêu diệt sạch sẽ, còn những sinh vật mạnh hơn lại mải mê xé xác những đồng loại yếu ớt khác.

Khi số lượng mồi ngon trong miệng mấy con cá này dần dần gia tăng, cơ thể của chúng cũng bắt đầu phình to lên rồi.
Thứ khiến Nhiễm Văn Ninh kinh hoảng nhất chính là việc mấy con cá lớn kia đã bắt đầu uống thử nước mưa của cậu.

Không lẽ đẳng cấp của cái mộng cảnh này không phải bậc thứ hai hay sao? Hay vẫn nên nói rằng cường độ của mấy thứ thực thể trong mộng này đang dần dần gia tăng, thậm chí còn có xu hướng vượt mặt cơn mưa nhà cậu?
"Chưa đủ mạnh."
Sau khi quan sát trong chốc lát, Arashi hiện đang đứng sau lưng cậu mới lên tiếng, "Nếu cứ bị mấy thứ này kéo chân như vậy mãi, mình khó có thể hoàn thành được nhiệm vụ lắm."
Trong số mấy ứng cử viên của nhiệm vụ lần này, Nhiễm Văn Ninh nhất định phải gánh chịu một loại trách nhiệm khá nặng nề, vì chỉ có năng lực của cậu mới là thứ khắc chế cái mộng cảnh nọ một cách hoàn toàn mà thôi.

Sứ mệnh của cậu chính là tránh khiến ba vị tông đồ trấn thủ kia tiêu tốn quá nhiều tinh thần lực trước khi họ vào sâu trong mộng.
"Mấy anh đi trước đi, nếu tụi này trưởng thành rồi, tụi nó sẽ ảnh hưởng tới tiến độ nhiệm vụ của mình đấy."
Nhiễm Văn Ninh bó tay hết cách, chỉ có thể nhắc đồng đội mình như thế.

Năng lực của cậu vốn đã rất khó để phối hợp được với người khác rồi.

Có rất nhiều khi, cậu chỉ có thể đánh solo mà thôi.
Đến cả năng lực của Nhiễm Văn Ninh mà còn gặp khó khăn trong việc đối phó với loại quái thú ở tầng hai nữa kìa.

Thấy thế, ai nấy cũng chẳng muốn lãng phí thời gian và sức lực ở đây làm chi nữa.
"Cậu không cần phải gϊếŧ chết chúng nó đâu ha, chỉ cần giữ chân chúng nó cho tới khi nào tụi tôi tới được biên giới của thành phố này là ổn rồi.

Tôi chia cho cậu một con kanko nè, đừng để nước mưa chạm tới nó."
Arashi chia một con kanko cho Nhiễm Văn Ninh, đồng thời cũng căn dặn cậu một vài chuyện.
Nhiễm Văn Ninh để con kanko kia nằm ườn trên vai mình.

Ngay sau khi nghe thấy nó truyền tin sang bên này, cậu có thể rời khỏi đây để nhập bọn với đồng đội một lần nữa.
Bảy người bọn họ giao trách nhiệm xử lí con quái kia vào tay Nhiễm Văn Ninh, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Khi xoay người nhìn Nhiễm Văn Ninh lần cuối, Trì Thác chỉ có thể thấy bóng hình của một cậu trai đương che dù, sắp sửa khuất xa trong màn mưa bụi.

Nhác thấy đội trưởng nhìn mình, Nhiễm Văn Ninh mới cười đáp lại anh một cái.
Sau đó, vị khai thác vào nghề chưa tròn một năm kia lại xoay người, bắt đầu bước đến chỗ mười mấy thứ sinh vật gần như đã lớn đến cỡ ba mét ở phía xa xa.
Nhiễm Văn Ninh chỉ để lại cho đồng đội một bóng lưng rất đỗi cô đơn.

Khi khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa dần, bóng lưng kia cũng càng ngày càng nhỏ đi mất.
Trì Thác nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh rất giống với anh của khi trước.

Tuy là như vậy, dường như tốc độ trưởng thành của cậu lại nhanh hơn anh nhiều lắm.
"Trì Thác, đừng nên quay đầu lại nhìn cậu ấy nữa."
Vừa nhìn về phía trước, Arashi vừa nhắc anh một câu: "Bận lòng về người khác chỉ tổ ảnh hưởng đến trị số tinh thần lực của cậu mà thôi."
Trì Thác nhàn nhạt đáp lời y: "Tôi biết chứ."
Cậu trai newbie của một năm trước giờ đây đã thật sự trưởng thành rồi.
Đây là một khung cảnh cá lớn nuốt cá bé rất tàn nhẫn, chỉ có người thắng mới có thể đăng quang.

Giữa việc giải quyết một lúc mười mấy sinh vật trong mộng và việc chỉ giải quyết một sinh vật duy nhất, Nhiễm Văn Ninh đã lựa chọn phương án thứ hai.
Trong màn mưa bụi, hai khối thực thể to lớn sắp sửa thành hình ở phía xa xa bắt đầu nhào vào cấu xé đối phương.

Đến tận khi kẻ thắng trận xuất hiện, Nhiễm Văn Ninh mới cảm nhận được một sức uy hiếp vô cùng mãnh liệt.
Đấy là một sinh vật trông từa tựa như một con cá rồng[1].

Phần vảy cá đen kịt bọc ngoài cơ thể đang lơ lửng trên không trung của nó khiến cả người nó trông cứ như một tầng mây âm u, đen nghìn nghịt vậy.

Thêm vào đó, hai chiếc râu cá dài lòng thòng của thứ này vẫn luôn trôi nổi bồng bềnh xung quanh mấy tòa lầu cao cao.
Vì sự xuất hiện của nó, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh lại thuyên giảm thật nhiều, nhưng cậu cũng chẳng buồn mắng mỏ làm gì cả.

Mấy thứ sinh vật cư ngụ trong mộng cảnh nhà người ta vốn đã mạnh mẽ tới nông nỗi như thế rồi, dăm ba tên nhân loại yếu ớt như họ có quyền gì mà than thân trách phận cơ chứ.
Nhiễm Văn Ninh cử động tán dù của mình một chút, nhờ động tác này, mấy hạt mưa đương bám trên mặt dù cũng đã bắt đầu xoay vần, tạo thành một vòng xoáy nước nho nhỏ.

Sau khi cậu thực hiện xong động tác kia, cơn mưa bụi giữa không trung cũng chẳng hề rơi xuống một cách giản đơn như ban nãy nữa, chúng bắt đầu vây quanh cây dù đen của cậu, dần dần hình thành một cột nước xoáy có hình xoắn ốc.
"Ít ra cũng là 1v1."
Nhiễm Văn Ninh buông một câu bông đùa khe khẽ.
Con cá rồng vĩ đại kia dường như đã nghe thấy câu nói ấy từ Nhiễm Văn Ninh rồi.

Nó quay phắt đầu lại, mở to đôi mắt của mình ra, còn tiện thể nhìn lom lom về phía cậu.

Cặp mắt của nó không chỉ sở hữu một đôi con ngươi duy nhất, mỗi một bên mắt của nó đều là một loại tập hợp của chi chít các loại con ngươi, cứ như đang chứa đựng vô số những hạt châu đen láy vậy.
Cơn lốc xoáy được Nhiễm Văn Ninh cụ hiện ban nãy trực tiếp đánh thẳng về phía sinh vật kia, thẳng tay lột mất một nùi vảy cá đen thùi trên người nó.

Mấy lớp vảy cá nho nhỏ kia trôi dạt giữa không trung, sau đó dần dần tan biến thành sương trắng.

Khung cảnh này thoạt trông khá giống với cảnh ngàn cánh đào rơi trong gió.
Tuy vậy, con cá rồng nọ vẫn không chịu bỏ cuộc.

Nó vẫy đuôi lội quanh dòng nước kia một hồi, đảo qua đảo lại mấy vòng trên không trung đã đời, sau đó mới ào ào xông đến chỗ Nhiễm Văn Ninh hiện giờ.

Cậu bắt đầu ra lệnh cho cột nước kia hóa thành mưa bụi, quyết định tránh chiến để câu giờ cho đồng đội.
Sinh vật này thậm chí còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng của Nhiễm Văn Ninh nhiều lắm, hơn nữa, nó vẫn còn chưa hề phát động năng lực của "Nuốt chửng" cơ.

Vì không muốn hao phí quá nhiều tinh thần lực ở tầng thứ hai của mộng cảnh làm gì, cậu mới bắt đầu dụ dỗ nó chạy theo mình trên đường phố.
Tuy nhiên, chỉ vừa mới chạy trong chốc lát, Nhiễm Văn Ninh đã nhận ra rằng con cá nọ cũng không hề rượt theo mình sát nút.

Cậu quay đầu lại nhìn thử, thì ra thứ kia đang hăng hái gặm cắn một dãy nhà lầu ở tít phía xa, cũng chẳng buồn để ý đến những vết thương do cơn mưa kia của cậu gây nên một chút nào hết.
Sau khi đống nhà lầu ở nơi đó bị con cá rồng vĩ đại kia gặm gần hết, mấy thứ đang được vây kín bên trong mỗi căn nhà mới bắt đầu hiện thân.

Đấy là lớp lớp bọt biển chồng chéo xếp lên nhau, trông hệt như mảnh trời bong bóng mà Trì Thác vừa nhìn thấy ban nãy vậy đấy, trong lòng của mỗi một cái bong bóng là một con cá con còn chưa kịp trưởng thành.
Nhiễm Văn Ninh trơ mắt nhìn con cá rồng nọ nhai nuốt một nùi bọt biển xung quanh.

Đến tận bây giờ, cậu mới ngộ ra rằng cái con kia cũng đang bị đặt vào một tình thế y chang như cậu.

Vì thuộc tính năng lực của hai bên đều có xu hướng khắc chế lẫn nhau cộng thêm cả chênh lệch cường độ năng lực, thứ này hiện đang tìm kiếm một loại phương thức mới để xử lí cậu cho trót lọt, ví dụ như đề cao cường độ năng lực của bản thân nó chẳng hạn.
Không được, nếu cứ như vậy, mình sẽ không ngăn nó lại được mất.
Người đàn ông kia chỉ có thể buông tán dù xuống khỏi đỉnh đầu mình, đồng thời cũng khép cây dù lại.

Sau khi chiếc ô kia được đóng chặt, cơn mưa bụi ở nơi đây vẫn chưa hề biến mất.

Cậu biết rõ rằng cây dù đen nọ là một loại đạo cụ rất cao cấp trong mộng cảnh, nó thậm chí còn có thể điều khiển cả một mặt nước của Dear Anna cơ mà.
Nhiễm Văn Ninh nhét con kanko của Arashi vào cổ áo, sau đó lệnh cho con thú nhỏ kia túm chặt áo mình một chút.

Ngay sau đó, cậu bắt đầu sử dụng cây dù trên tay mình như một thanh kiếm, chủ động công kích con quái khổng lồ ở phía xa xa kia.
Nhiễm Văn Ninh rất tự tin nghĩ thầm, đố cái thứ kia qua mặt được cây dù trong tay cậu hiện giờ đấy.
"Mày đừng có mà ăn nữa, lo tiếp chiêu đi này."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
[1] Cá rồng: Cá rồng châu Á (hay cá mơn) là một loài cá nước ngọt, thường được nuôi làm cảnh.

(Trích dẫn từ Wikipedia).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui