Vương Nhất Bác cứ ngồi bên cạnh Tiêu Chiến mà hỏi những câu thật ngốc nghếch. Hắn biết vậy nhưng không nói ra không được. Người kia vì được phẫu thuật nên đau mà ngủ say nào có biết gì. Vương Nhất Bác mặc kệ, hắn thích nói thì nói thôi, chẳng cần quan tâm ai nghĩ gì cả. Vương Nhất Bác thấy tâm tình mình khó chịu, dường như có cái gì đó rất cấn cá nhưng hắn lại không biết đó là gì. Bản thân muốn đứng dậy rời đi nhưng cũng muốn ở lại. Hắn mâu thuẫn nên cảm thấy đau nơi ngực trái. Vương Nhất Bác đưa tay lên ôm lấy ngực trái mà nhăn mặt, hắn cất giọng lẩm bẩm:
“Tại sao tôi lại đau như vậy? Tại sao?”
Trong phòng bệnh kia, có một người con trai cứ nhìn một người con trai khác mà cất giọng lẩm bẩm không ngừng.
…………………………………………………….
Tiêu Chiến đã tỉnh lại rồi. Sau vài tiếng ngủ vì mệt thì y cũng đã tỉnh dậy. Tiêu Chiến hé mắt ra nhìn xung quanh thì biết mình đang ở bệnh viện. Anh có cảm giác tay mình hơi tê liền nhìn xuống và thất kinh một trận. Trước mặt anh, Vương Nhất Bác đang nắm chặt lấy tay mình mà ngủ thật ngon. Tiêu Chiến vô cùng sửng sờ với hành động kỳ lạ này của hắn. Cũng giống như ngày hôm qua, hắn tự tiện bế bổng anh lên không cần hỏi gì cả. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngủ kia mà tim đã đập thình thịch. Anh cảm thấy cảm xúc rất phức tạp và hỗn loạn, không hiểu đó là gì cả. Chỉ biết khi nhìn người đang ngủ trước mặt, mặt anh lại nóng đến lợi hại mà không biết tại sao. Tiêu Chiến cũng không cần phải hiểu là tại sao nữa. Anh muốn nhanh chóng rút tay khỏi bàn tay của Vương Nhất Bác, nếu không, trán anh sẽ vả mồ hôi không biết chừng.
Nói là làm, Tiêu Chiến nhẹ nhàng rút tay của mình ra rồi nằm im giả chết. Anh đã run lắm rồi. Vương Nhất Bác thấy động thì giật mình tỉnh dậy. Hắn thấy người kia còn ngủ thì khẽ cong môi mà thì thầm:
“Tiêu Chiến! Đã khỏe hơn chưa?”
Tiêu Chiến tất nhiên là nghe được nhưng anh đâu có dám đáp lời. Anh cứ nằm im thin thít. Những hành động và lời nói của Vương Nhất Bác làm anh ngạc nhiên thì ít, sợ thì nhiều. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ ra, chẳng có ai quan tâm anh như vậy. Vương Nhất Bác là người đầu tiên. Nhưng hắn lại là đàn ông, đó mới là điều kỳ lạ nhất. Tiêu Chiến không nghĩ ra, tại sao đàn ông lại đi quan tâm đàn ông làm gì. Giữa anh và Vương Nhất Bác có khoảng cách rất lớn. Thứ nhất, hai người đều là người xa lạ, thứ hai, hai người đều là đàn ông. Chỉ riêng hai lý do này thôi, quan tâm nhau chính là điều quái dị. Tiêu Chiến vì nghĩ như vậy nên trong lòng đang run nhẹ. Anh thầm nghĩ, chỉ cần mình khỏe lại, nhất định phải dứt ra khỏi hoàn cảnh kỳ lạ này và tránh xa người tên Vương Nhất Bác mới được. Nghĩ đến đó, anh liền thở ra một hơi mà nằm im…
Vương Nhất Bác sau đó cũng thấy Tiêu Chiến nằm ngủ thì đứng dậy rời đi. Hắn cần phải về tập đoàn làm việc nữa. Bản thân đã không nghĩ ngợi gì mà bước đi ngay. Tiêu Chiến thấy hắn đi rồi mới hé mắt ra nhìn. Anh thở phào nhẹ nhõm, tình huống lúc nãy thật sự làm cho anh ngỡ ngàng không hiểu nổi.
Tiêu Chiến hướng mắt ra cửa mà cất giọng thật nhỏ:
“Vương Nhất Bác! cậu và tôi không quen biết nhau, cậu làm vậy để làm gì?”
“Tôi thật sự không quen!”
………………………………………………….
Vương Nhất Bác về đến tập đoàn làm việc nhưng lòng không yên. Hắn cứ ngồi trong phòng mà quay bút mãi. Tần Lam vào đưa hợp đồng thấy Vương tổng có tâm trạng thì ngạc nhiên lắm. Mới sáng sớm mà cậu đã thấy Vương tổng đến tập đoàn nhưng bộ dạng không được tươm tất cho lắm. Mắt có chút thâm quầng như người thức đêm vậy. Tần Lam nhịn không được liền hỏi thăm:
“Vương tổng! Hôm nay anh có vẻ mệt?”
“Đúng vậy! Tôi vừa mới từ bệnh viện về!”
Tần Lam nhớ rất rõ cha mẹ của Vương tổng đang ở Thượng Hải. Còn đây là ở Bắc Kinh, hắn đi chăm ai mà đến bệnh viện kia chứ? Tần Lam nhịn không được liền hỏi tiếp:
“Nhà của anh có ai bị ốm hay sao?”
“Không có! Tôi chỉ chăm một người lạ thôi!”
Tần Lam nghe Vương Nhất Bác nói xong mà suýt đánh rơi hợp đồng xuống đất. Cậu nghĩ mình tai ù nên nghe nhầm. Vương Nhất Bác vừa nói hắn đi chăm người lạ sao? Sao lại ngược đời như vậy kia chứ? Vương Tổng cao cao tại thượng không để ai vào mắt, thậm chí là chẳng buồn nói chuyện với ai, lại rãnh rỗi đến bệnh viện chăm người lạ sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tần Lam càng nghĩ càng đổ mồ hôi trán. Cậu không biết Vương tổng có phải bị bệnh hay nói lộn hay không nữa? Chuyện này quá hoang đường.
Vương Nhất Bác nói xong thì cũng cúi xuống xem hợp đồng. Tần Lam không thể thấy được bây giờ hắn đang cong khóe môi lên.
Những ngày sau đó, Vương Nhất Bác vẫn đến. Tiêu Chiến vì không quen với tình huống kỳ lạ này mà im thin thít không nói một lời. Hành động của anh cũng vô cùng gượng gạo. Vương Nhất Bác lại không như thế. Hắn rất tự nhiên. Hắn giúp anh đứng dậy tập đi và ăn uống sinh hoạt. Thế nhưng Tiêu Chiến cũng kháng cự rất nhiều. Riêng chuyện đi tắm, anh nhất quyết không cho phép hắn. Anh tự mình di chuyển bằng cây chống để đi. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cố chấp vậy nên cũng không ép anh. Hắn vẫn để anh làm. Tiêu Chiến đã ở bên cạnh Vương Nhất Bác bảy ngày như vậy.
Tiêu Chiến hôm nay ra viện. Anh biết Vương Nhất Bác sẽ đến nên đã cố ý xin bác sĩ làm thủ tục thật nhanh. Thế nhưng khi đến quầy thanh toán thì anh tá hỏa vì nhân viên nói Vương Nhất Bác đã thanh toán xong từ ngày hôm qua. Hắn còn dặn hôm nay sẽ đến đón anh sớm. Tiêu Chiến quá hoảng sợ nên đã nhanh chóng xuất viện ra ngoài bắt taxi để về nhà. Nhưng ngay khi anh còn đang vẫy vẫy taxi thì một chiếc xe ford đen đã đậu ngay trước mắt anh. Tiêu Chiến sửng sốt, cả người run nhẹ. Vương Nhất Bác bước ra ngoài mà trong ánh mắt hiện lên chút tức giận. Hắn đến nắm lấy tay Tiêu Chiến rồi nhấn giọng:
“Anh tự ý xuất viện?”
“Không được sao? Tôi đã khỏi bệnh rồi!”
“Tại sao anh không chờ tôi?”
“Tại sao tôi phải chờ cậu? Tôi đâu có quen cậu chứ?”
Vương Nhất Bác nghe đến đây thì chợt ngẩn người. Tiêu Chiến nói đúng không sai chút nào cả. Thế nhưng nghe những lời này, hắn vẫn khó chịu mà không hiểu tại sao. Vương Nhất Bác sau vài giây sững sờ thì cũng ngay lập tức trấn tĩnh. Hắn thầm nghĩ, nếu muốn giữ chân được Tiêu Chiến thì chỉ còn cách trói buộc anh mà thôi. Nghĩ vậy nên hắn đã hướng anh, lạnh lùng cất giọng nói:
“Anh không quen tôi nhưng anh nợ tôi đó!”
Tiêu Chiến nghe đến đó thì ngạc nhiên. Anh còn chưa kịp nói gì thì Vương Nhất Bác đã chặn lại bằng những lý lẽ:
“Thứ nhất, tôi là người đã đưa anh đến bệnh viện. Nếu không có tôi, anh có thể đã nguy hiểm đến tính mạng!”
“…”
“Thứ hai, trong những ngày anh ở viện, tôi đã chăm sóc anh. Khi xuất viện, tôi là người đóng viện phí cho anh!”
“Cậu…”
“Riêng từng đó chuyện tôi, anh đã nợ ân tình của tôi rồi!”
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói tự nhiên như không mà giận đỏ cả mặt. Hắn đang ép uổng anh sao? Tại sao hắn phải làm vậy chứ? Tiêu Chiến quyết không để cho ai có thể ép buộc mình liền cất giọng đáp trả ngay:
“Tiền viện phí bao nhiêu? Tôi sẽ về nhà lấy trả cậu ngay!”
“Tôi không cần tiền!”
“Vậy cậu cần gì?”
Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác mà ánh mắt không chớp. Trong đó có sự ngạc nhiên xen lẫn tức giận. Vương Nhất Bác nhận ra điều đó và chợt nhớ đến một chuyện nhỏ trước đây mà khẽ cong môi. Hắn cất giọng chậm rãi:
“Tôi muốn anh trả ơn cho tôi!”
“Trả bằng cách nào? Tôi chỉ là một tài xế taxi thì giúp gì được câu chứ?”
“Được! Anh hãy đến công ty tôi làm nhân viên thiết kế!”
“Hả? Cậu đùa tôi chắc? Tôi không học đại học, không có bằng cấp gì đâu!”
“Nhưng anh có tài năng! Hôm đó đến văn phòng tôi, anh đã thể hiện ra rồi!”
Tiêu Chiến nghe đến đó thì á khẩu. Anh không biết nói gì cả. Vương Nhất Bác thấy biểu tình của anh liền cong môi cười thầm. Hắn chẳng để cho anh đứng đó mà tư lự liền nắm lấy tay anh lôi vào xe. Tiêu Chiến hốt hoảng liền kháng cự:
“Cậu định đưa tôi đi đâu?”
“Từ hôm nay, anh đã là nhân viên thiết kế, đâu có thể ăn mặc như thế này được chứ. Tôi sẽ đưa anh đi mua sắm vài bộ đồ!”
“Nhưng tôi…”
“Không có nhưng gì cả. Tôi là chủ tịch của Olis, không thể để cho nhân viên của mình ăn mặc lôi thôi được. Nhất là bộ phận thiết kế là bộ mặt của tập đoàn!”
“Nhưng mà tôi…”
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang thắc mắc chuyện làm cho Đông Phương taxi nên đã cất giọng nói luôn:
“Anh yên tâm đi! Chuyện anh là tài xế của Đông Phương, tôi đã nói giám đốc cho anh nghỉ việc luôn rồi!”
“Hả! Cậu…”
Tiêu Chiến ngồi bên ghế phụ mà há hốc nhìn Vương Nhất Bác. Anh không hiểu nổi chuyện này. Nó xảy ra quá nhanh mà bản thân anh còn chưa kịp hiểu vấn đề. Tiêu Chiến nhìn người trước mặt mà nuốt khí lạnh liên tục. Anh thấy Vương Nhất Bác thật quái lạ. Hắn thật tự tiện và ngông cuồng, đã tự mình quyết định mọi chuyện thay anh mà không thèm hỏi ý kiến của anh gì hết. Cuối cùng hắn là con người như thế nào? Làm như vậy là có ý đồ gì, anh không hề biết. Tiêu Chiến nổi lên trong lòng một cỗ bất an với người trước mặt…
Vương Nhất Bác mặc kệ cho Tiêu Chiến mắt tròn mặt dẹt nhìn mình, hắn chẳng thèm quan tâm gì hết. Bản thân cảm thấy rất thoải mái là phóng xe nhanh về phía trước.
Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến vào một cửa hàng công sở rất lớn thuộc tập đoàn Olis. Nhân viên thấy Vương tổng đi cùng với một người thanh niên lạ thì ngạc nhiên lắm. Họ tò mò nhưng không dám hỏi mà chỉ cúi đầu phục vụ lịch sự. Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác mua đồ sơ mi và bắt thay ngay lập tức. Anh ban đầu không muốn nhưng hắn cứ đưa mắt liếc anh sắc lạnh làm anh cũng phải sợ nên đành thuận theo.
Sau khi có đủ quần áo, giày dép thì hắn cũng mang anh đi cắt tóc lại. Tiêu Chiến đã quen với việc lái xe bụi bặm trên đường nên chẳng để ý gì đến hình thức. Anh rất đẹp trai nhưng chẳng bảo giờ quan tâm đến bản thân mình. Hôm nay Vương Nhất Bác làm như vậy đã thay đổi hết diện mạo của anh. Nhìn Tiêu Chiến mặc đồ công sở lịch sự, tóc cắt gọn gàng, Vương Nhất Bác cứ ngẩn ngơ mãi. Ánh mắt hắn cứ đặt hết lên người anh làm anh thấy khó chịu. Tiêu Chiến cố gắng nhìn sang chỗ khác để lơ đi ánh mắt nhìn như muốn thiêu rụi mình.
Vương Nhất Bác thấy mình thất thố liền thu ánh mắt lại. Hắn thầm nghĩ mình không nên thể hiện ra như vậy, Tiêu Chiến sẽ sợ mà lạnh nhạt với hắn. Nghĩ đến chuyện Tiêu Chiến có thể trốn đi, hắn tự nhiên lại run nhẹ trong lòng. Bản thân nghĩ như vậy nên đã cố gắng thu biểu cảm mà cất giọng điềm nhiên:
“Tôi thấy ổn rồi đó. Chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Đi đến tập đoàn làm việc chứ đi đâu!”
Vương Nhất Bác nói xong thì cũng nắm lấy tay Tiêu Chiến mà dắt vào xe. Tiêu Chiến thấy hắn quá tự nhiên nên đã kháng cự:
“Cậu để tôi tự đi, đừng nắm tay tôi nữa, tôi không quen!”
“Được!”
Hai người nhanh chóng đến Olis. Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đến phòng thiết kế. Tất cả mọi người nhìn anh rồi nhìn Vương tổng mà ngạc nhiên. Họ không biết hắn dẫn người đến đây để làm gì. Vương Nhất Bác chẳng để cho ai có cơ hội hỏi mình mà đã cất giọng nói ngay:
“Giới thiệu với mọi người, hôm nay có phòng thiết kế có thêm một người mới. Anh ấy tên Tiêu Chiến. Từ sau này mọi người hãy giúp đỡ anh ấy!”
Vương Nhất Bác nói xong thì mọi người mới hiểu ra vấn đề. Họ nhanh chóng hướng Tiêu Chiến chào hỏi. Tiêu Chiến thấy mọi người thân thiện thì cũng đỡ căng thẳng. Anh cất giọng nhỏ nhẹ:
“Chào tất cả mọi người, tôi tên Tiêu Chiến. Hôm nay được làm việc cùng mọi người, thật là vinh hạnh. Sau này mong mọi người có thể giúp đỡ nhiều hơn! Xin cảm ơn!”
Nhân viên phòng thiết kế nghe anh nói nhỏ nhẹ, lịch sự thì càng ngạc nhiên hơn. Họ nhìn Tiêu Chiến từ trên xuống dưới mà ngỡ ngàng. Người này cũng đẹp trai quá rồi đi, thân hình cao ráo, mảnh khảnh, khuôn mặt đẹp và sắc sảo, giọng nói nhỏ nhẹ thật làm cho người khác không thể không chú ý. Tất cả mọi người trong một khoảnh khắc đều đặt hết sự chú ý lên người anh. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bị nhìn mãi thì trong lòng khó chịu nhưng hắn không biểu hiện ra.
Tiêu Chiến nhanh chóng gia nhập cùng mọi người để làm việc. Tính tình anh thân thiện nhẹ nhàng nên ngay lập tức được mọi người yêu quý. Vương Nhất Bác đã về phòng nhưng hắn chưa thể làm việc nổi. Ánh mắt hắn cứ dán lên camera trên màn hình máy tính của mình. Trên đó hắn đang nhìn thấy toàn bộ hoạt động của bộ phận thiết kế. Thế nhưng hắn chẳng quan tâm đến những người khác, ánh mắt hắn chỉ đặt lên người Tiêu Chiến mà thôi. Hắn thấy Tiêu Chiến làm việc với mọi người rất vui, lại cười tươi nên trong lòng thấy khó chịu lắm. Bên cạnh, những nhân viên nam và nhân viên nữ cứ nhìn trộm anh mãi. Nhất là trưởng phòng thiết kế Tô Hân và phó phòng Trịnh Mẫn Huệ. Hắn thấy ánh mắt họ dành cho Tiêu Chiến lạ lắm, dường như là ái mộ. Vương Nhất Bác nhìn mà mắt nổi đầy tơ máu, bàn tay nắm chặt lại, hắn không cam lòng nhìn thấy những cảnh như thế. Trong lòng, trong tim hắn cảm thấy khó chịu lắm, giống như có kiến bò quanh.
Vương Nhất Bác không thích cảnh này, hắn muốn thay đổi một chút.
Hắn nhanh chóng gọi điện cho Tần Lam cất giọng lạnh lùng:
“Thư ký Tần! vào phòng tôi có việc nhờ cậu!”
“Dạ vâng!”
Tần Lam bước vào phòng thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế xoay, trên khuôn mặt hiện lên nét phức tạp. Cậu nhìn vào đó không hiểu được hắn đang nghĩ gì nhưng cậu cũng không tò mò đến thế, bản thân liền cất giọng lịch sự:
“Vương tổng cho gọi tôi có việc gì không ạ?”
“Cậu nói với trưởng phòng nhân sự, làm quyết định điều chuyển gấp nhân viên Tiêu Chiến từ phòng thiết kế vào phòng tôi!”
“…”
Tần Lam mở to mắt mà nhìn Vương Nhất Bác. Cậu còn chưa thấy mặt Tiêu Chiến như thế nào mà đã nghe Vương tổng đòi người là sao? Tần Lam hơi bối rối nhưng đã bị Vương Nhất Bác giục giã:
“Cậu nhanh đi đi! Đến phòng nhân sự!”
“Dạ?”
“Điều người tên Tiêu Chiến đến phòng tôi làm việc, với tư cách là thư ký riêng của tôi!”
Tần Lam đi ra khỏi phòng mà vẫn chưa hiểu được sự việc vừa rồi. Cậu đang cố sắp xếp lại mọi việc trong đầu để làm cho đúng. Bản thân cứ lẩm bẩm:
“Tiêu Chiến! Tiêu Chiến là ai?”
Cậu cứ lẩm bẩm như thế nhưng bước chân lại vô thức đi về phòng nhân sự.
Tiêu Chiến đang làm việc trong phòng thiết kế thì có điện thoại. Anh nhanh chóng bắt máy. Bên kia là giọng của trưởng phòng của nhân sự đang cất lên:
“Cậu có phải là Tiêu Chiến không?”
“Dạ đúng vậy! Là ai đang nói đây ạ?”
“Tôi là trưởng phòng nhân sự của Olis. Vương tổng muốn điều cậu đến phòng làm việc với tư cách là nhân viên thiết kế kiêm thư ký riêng của cậu ấy!”
........................❤❤❤...................
Author: mainguyen87