Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc rồi đi ngắm hoa sen, cũng chỉ là giả vờ giả vịt một lúc, rồi cũng tự giải tán.
Trở về chỗ ở của mình, Phồn Tinh vừa hầu hạ Thẩm Diệc thay quần áo vừa nói: "Tam tiểu thư nói gì vậy, chẳng đầu chẳng đuôi, nghe thế nào cũng không giống lời hay ý tốt.
Nói bóng nói gió, tiểu thư đừng để ý đến nàng ta".
"Nàng ta vẫn luôn như vậy, không ưa đích xuất, nếu nữ nhi ngoại thất như ta có thể giúp nàng ta làm chút gì đó thì không phải tốt sao? Lại nhắc đến tương lai, dẫn dắt ta nói chuyện hôn sự.
Hừ hừ, tâm tư của nàng ta cũng rõ ràng, cũng là nếu có thể làm thiếp cho thái tử hoặc hoàng tử, thì nàng ta cũng coi như ngóc đầu lên rồi".
Thẩm Diệc nói.
"Nàng ta nghĩ cũng vô dụng, phu nhân lợi hại như vậy, sao lại không phòng ngừa? Nhưng tiểu thư à, chỉ sợ đến lúc đó...!Người cũng...!rất khó tham gia".
Phồn Tinh thở dài.
Nói chung, các tiểu thư ở trong khuê phòng sống không tốt, thì sẽ muốn có một gia đình chồng tốt, âu cũng là cơ hội đổi đời.
Nhưng thân phận Thẩm Diệc như vậy, hôn sự đều do người khác quyết định, thì thực sự không có cách nào.
Một là thân phận không tiện nói, hai là chỉ sợ Thẩm Diệc xinh đẹp như vậy, phu nhân cũng không dám để Thẩm Diệc đi.
Một khi lọt vào mắt quý nhân trong cung, thì sau này sẽ không thể khống chế được nữa.
"Tuyển tú? Ta ư? Ta đi làm gì? Ở quốc công phủ mục nát này còn không ngóc đầu lên được, ta còn vào cung làm gì chứ? Vào nơi long tranh phụng đấu đó để thí mạng sao? Đừng nói là ta không có cơ hội, có cơ hội ta cũng phải tìm cơ hội để không phải đi".
Thẩm Diệc vừa cười vừa nói, đây là lời thật lòng, nàng không hề nghĩ đến chuyện vào cung, nếu thái tử năm nay hai mươi bốn, ba mươi bốn, thì nàng có thể cân nhắc.
Một thái tử chỉ mới mười bốn tuổi, có thể lên ngôi hay không còn chưa biết, giờ lại đi làm thiếp cho hắn? Chậc chậc, như vậy chẳng phải càng không có hy vọng sao?
Còn không bằng hầu hạ hoàng đế già, nhưng đấy cũng chỉ là nghĩ thôi, nàng càng không có tâm tư này.
Hàn thị ngăn cản là làm chuyện thừa.
“Tiểu thư nói đúng, đó thực sự không phải là nơi tốt lành gì.
Than ôi.” Phồn Tinh thở dài: “Nô tỳ chỉ lo, tiểu thư đã mười bốn rồi, chẳng mấy nữa là đến tuổi xuất giá.
Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Phu nhân của tiểu thư giờ lại thế này, thật khiến người ta lo lắng.”