Ngoại Tình Ngọt Ngào

Tôi cúi đầu nói với Cố Thanh Thiên quyết định của mình.

Anh nhìn tôi bằng bản mặt không cảm xúc: "Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?"

Trong mắt anh, tôi chính là loại đàn bà bán mình cầu vinh, tôi cười khổ: "Đứa bé không phải hàng hóa để mua bán."

"Trong mắt cô còn có thứ gì không thể mua bán được à." Cố Thanh Thiên cười lạnh: "Đừng nói như bản thân cao thượng lắm, cô đến bán mình cũng làm được thì bán con cũng không phải chuyện gì lạ."

Ban đầu đi theo anh còn không phải là bán hay sao? Vì Hạng Chương mà tôi bán mình cho anh, cũng khó trách anh lại nghĩ tôi như vậy.

Tôi nản lòng, chẳng còn hơi sức đâu cãi cọ với anh nữa, thật vô nghĩa.

"Nói sau đi, em còn chưa nghĩ ra."Tôi mệt mỏi đáp.

"Còn muốn xác định là con trai thì sẽ đòi thêm à? Được." Giọng Cố Thanh Thiên vô cảm, "Vậy cô hãy nghĩ cho kĩ."

Anh nói xong quay người bỏ đi, tôi vội vàng gọi anh lại: "Cố tổng, Niếp Niếp đâu?"

"Dì Trương đang chăm sóc cho nó, không cần cô quan tâm." Cố Thanh Thiên sập cửa bỏ đi.

Tôi nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, hơi ngứa, hơi đau...

Đồng Kha Kha tôi kiếp trước nhất định là đã làm chuyện ác độc, cho nên kiếp này mới bị người ta đối xử như vậy. Nếu như đây là số mệnh thì tôi chấp nhận! Nhưng con tôi đâu làm gì sai, lỗi lầm lớn nhất của nó chính là đầu thai nhầm chỗ rồi.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng, nước mắt tí tách không ngừng được.

Sau khi nằm viện vài ngày, tôi được Cố Thanh Thiên mang đến một tòa biệt thự, dì Trương đã bế Niếp Niếp chờ tôi ở trong đó, còn mời bác sĩ dinh dưỡng và bảo mẫu chuyên môn chăm sóc tôi.

Ngày chuyển vào đó, Điền Lam cũng đến, dặn tôi cố gắng nghỉ ngơi, bảo đảm cái thai trong bụng tôi mạnh khỏe.

Tôi vâng vâng dạ dạ đồng ý, bà ta rất hài lòng với thái độ của tôi, nói nếu tôi sinh ra con trai sẽ không bạc đãi tôi.

Thừa dịp Cố Thanh Thiên không ở đây, tôi hỏi nhỏ bà ta, nếu như tôi thực sự sinh được con trai, có thể trả Niếp Niếp cho tôi không? Bà ta do dự một chút rồi cũng đồng ý.


Hai mẹ con Cố Thanh Thiên rất bất hòa với nhau, có lẽ về sau có thể lợi dụng, tôi nghĩ thầm trong lòng.

"Bác Điền, cháu nhất định sẽ chăm sóc đứa bé trong bụng thật tốt, lúc nào rảnh bác có thể thường xuyên đến kiểm tra." Tôi mỉm cười nói.

Điền Lam kinh ngạc nhìn tôi, sau đó hài lòng gật đầu: "Cô biết điều hơn tên Hạng Chương kia nhiều, khá lắm."

Hạng Chương! Hai chữ này đối với tôi có bao nỗi hận, bao nỗi sỉ nhục, không ai biết cả.

Tôi nghiến răng gật đầu mỉm cười, nhưng đêm khuya vắng, tôi thường bị cảnh trong mơ làm cho giật mình tỉnh dậy.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy hắn bỏ thuốc mình, nhìn thấy mình choáng váng, bị hắn đưa lên giường Cố Thanh Thiên, sau đó lại giả vờ như chẳng có gì xảy ra mà dỗ tôi, nhìn tôi sinh con, rồi bán đứa bé, rồi lại ép tôi sinh đứa khác...

Mỗi khi tôi toát mồ hôi lạnh tỉnh dậy, liền nghĩ, mình thực sự quá nhân từ với hắn, ban đầu nên bất chấp mà giết hắn đi mới phải. Hắn đã hủy hoại cuộc đời tôi!

Cuộc sống ngày này qua ngày khác, Cố Thanh Thiên không xuất hiện thêm nữa.

Tôi lại thường thấy anh trên ti vi, bên cạnh anh lúc nào cũng kèm bóng dáng của Tạ Yên Duyên.

Những lúc ấy, tôi đều mau chóng chuyển kênh, sau đó lại vội vàng chuyển lại, ngây ra nhìn bóng hình của bọn họ, mãi đến khi bản tin kết thúc.

Lúc đầu tâm trạng sẽ buồn bực, sẽ đau khổ, sau đó thì chẳng quan tâm nữa. Tôi nghĩ cho dù tận mắt nhìn thấy bọn họ bên nhau tôi cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Lúc tôi có thể xuống giường đi lại, cái bụng đã hơi nhô lên, thì Cố Thanh Thiên rốt cuộc cũng xuất hiện.

Anh chẳng nói câu gì đã ném cả tờ báo vào mặt tôi.

Rất đau, mà tôi chẳng hiểu ra sao cả.

Những lời tiếp theo của anh càng làm tôi ngây ra.

"Đồng Kha Kha, đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là của ai?"


Tôi nghẹn họng nhìn anh, rồi ngồi xổm xuống nhặt tờ báo lên. Vừa mở ra, tấm ảnh chụp bắt mắt lập tức khiến tôi lạnh toát người.

Trong ảnh là Nhạc Long đang trần truồng và tôi nằm dưới thân hắn...

Chữ trên tiêu đề to đùng, đại gia Bắc thành Nhạc Long bị bắt gian tại trận, những chữ phía dưới tôi không dám xem tiếp, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Thiên: "Đây, đây là cái gì..."

"Là cái gì thì tôi đang chờ cô nói cho tôi biết đấy!" Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, "Đồng Kha Kha, cô đói khát thế cơ à? Chẳng qua tôi chỉ mới rời khỏi Bắc Thành vài ngày, cô đã tót đi với Nhạc Long. Cái thai trong bụng cô không phải là của hắn đấy chứ?"

"Không phải!" Tôi nắm chặt tờ báo, kêu lên, "Em không có quan hệ gì với anh ta hết! Là Nhạc Long và Hạng Chương liên thủ hại em! Em là người bị hại!"

"Đồng Kha Kha, từ khi biết cô đến giờ, cô luôn nói cô là người bị hại. Vậy cô cho tôi biết, vì sao cô lại luôn là người bị hại? Cái cớ này dùng một hai lần tôi còn có thể tiếp thu, nhưng cô cứ luôn lấy cớ này, cô cho rằng tôi còn tin được hay sao?"

"Bên Nhạc Long tôi đã sớm thu xếp rồi, nếu như cô không chủ động xuất hiện trước mặt hắn, không chủ động trêu chọc hắn thì sao hắn có thể làm vậy?"

Cố Thanh Thiên càng nói càng lên giọng, dáng vẻ tức giận không thể kiềm chế thật sự rất đáng sợ.

Tôi run rẩy nhìn anh, buộc chính mình phải nhìn anh không chớp mắt: "Em là người bị hại, đó là sự thật! Cho dù anh có tin hay không! Em cũng không biết vì sao em lại ra nông nỗi này, nếu như có thể em cũng muốn tìm người hỏi cho ra nhẽ. Có lẽ từ khi em quen biết Hạng Chương vào năm mười tuổi, số mệnh của em đã định sẵn như vậy, em cũng không còn cách nào khác."

"Em biết tấm ảnh này là ai chụp, em sẽ tìm anh ta hỏi cho rõ, rồi trả lời anh."

"Cố tổng, nếu như có thể, em cũng không muốn mình như vậy, nhưng em có lựa chọn nào khác ư?"

Nói xong, tôi cầm tờ báo đi ra khỏi phòng khách, lúc tới cầu thang tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn quay lại hỏi: "Cố tổng, nếu tôi nói đứa bé trong bụng tôi không phải của anh, anh có thả tôi và Niếp Niếp đi không?"

"Cô nói xem?" Cố Thanh Thiên sầm mặt nói.

Tôi gật đầu: "Hiểu rồi, đứa bé chính là của anh."

Sau khi lên lầu, tôi thấy dì Trương đang đẩy Niếp Niếp đứng cách đó không xa, vẻ mặt... có lẽ là thương hại?


Tôi miễn cưỡng cười với dì ấy một cái rồi trở về phòng ngủ.

Phía sau vang lên giọng dì Trương: "Cô Đồng, phụ nữ số khổ, bọn họ không hiểu..."

"Có khổ hay không, không phải là thứ có thể lựa chọn được." Tôi nhẹ nhàng trả lời, rồi đóng cửa lại.

Bình tĩnh lại rồi tôi mới đem tờ báo ra nhìn một lượt, mặt Nhạc Long rất rõ ràng, mặt tôi đại khái xuất hiện khoảng hai phần ba. Người không biết nhìn thấy tôi có lẽ sẽ không nhận ra tôi có liên quan đến cái người trên báo. Thế nhưng người quen tôi thì liếc mắt sẽ nhận ra.

Đồng Kha Kha, lần này mi nổi tiếng rồi. Tôi cay đắng tự nhủ.

Tôi lấy chiếc điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, tìm số của Toàn Hà Đăng mà gọi vào.

Trừ anh ta ra, ai có thể lấy được loại ảnh đó chứ?

Tôi vẫn luôn cho rằng anh ta là người tốt, cũng rất cảm kích việc anh ta giúp tôi tìm Niếp Niếp, giúp tôi trả thù Hạng Chương. Nhưng vì sao anh ta lại làm ra chuyện như vậy?

Rốt cuộc là lòng người trên thế gian này quá thối nát, hay là Đồng Kha Kha tôi mắt mù?

Tôi hít sâu bình tĩnh lại, rồi bấm số của Toàn Hà Đăng.

"Toàn Hà Đăng!"

Đầu dây được kết nối, tôi gọi thẳng tên anh ta chứ không gọi "anh Toàn" như trước đây.

"Anh thấy rồi."

"Xin lỗi..."

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Toàn Hà Đăng, nhưng nghe được sự áy náy từ trong giọng nói của anh ta. Nhưng nếu đã biết áy náy thì sao còn làm như vậy?

"Cho tôi một lý do." Tôi hạ giọng nói, không hề che giấu nỗi thất vọng.

Qua mấy giây thất vọng, Toàn Hà Đăng đột nhiên bật cười: "Đồng Kha Kha, cái này còn cần lý do sao? Cô thiếu tôi bao nhiêu tiền, bài báo này đăng lên tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

"Ai cho anh tiền?" Tôi lập tức hỏi: "Vợ của Nhạc Long à? Cô ta trả anh bao nhiêu tiền để mua bài báo đó? Hay là đem thân thể cho anh?"


"Đồng Kha Kha!" Toàn Hà Đăng lập tức nổi giận, "Cô nói bậy bạ gì đấy!"

"Tôi nói bậy à? Vì sao anh lại hận Nhạc Long? Không phải là vì vợ hắn sao? Anh muốn vợ hắn thì đi mà cướp đi. Anh có bản lĩnh thì giành lại cô ta về, anh như vậy có còn là đàn ông không!"

"Toàn Hà Đăng, anh cho rằng chỉ một bài báo như vậy, bọn họ sẽ li hôn do áp lực dư luận chắc? Anh đừng nằm mơ nữa. Nhạc Long là hạng người gì, người chung chăn chung gối như tôi hiểu rõ nhất. Bao nhiêu năm nay bọn họ vẫn bình an vô sự, anh cho rằng anh còn có cơ hội à?"

"Toàn, Hải, Đông! Cho dù anh bán tôi đi thì cũng không tìm được người phụ nữ kia về!"

Tôi lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại, trải tờ báo đã nhăn nhúm do bị nắm chặt ra, miết phẳng từng chút một, mãi đến khi có thể khống chế được nước mắt của mình.

Cảm giác lún sâu vào bùn lầy vô cùng tệ hại, ngỡ như một giây tiếp theo tôi sẽ bị sình lầy bao phủ, chẳng thể hô hấp nữa. Nhưng bây giờ tôi vẫn phải sống cho tốt.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, rồi đứng dậy ra ngoài, mở cửa phòng ngủ. Cố Thanh Thiên đứng bên ngoài, cách đó không xa là dì Trương với vẻ mặt thấp thỏm.

Tôi bình tĩnh nhìn Cố Thanh Thiên: "Cố tổng, chúng ta có thể nói chuyện chưa?"

"Tôi đang muốn nghe xem cô lại nghĩ ra cớ gì." Cố Thanh Thiên sải bước đi tới.

Đóng cửa lại, tôi ngồi trên băng ghế trước bàn trang điểm, dùng giọng bình tĩnh nhất có thể thuật lại chuyện xảy ra hôm cùng Hạng Chương đi làm thủ tục ly hôn.

"Chuyện chính là như vậy, anh tin hay không tin cũng được, bao năm nay tôi sống như một trò cười, nói qua nói lại cũng chỉ có một mình anh. Đứa bé trong bụng cũng giống Niếp Niếp, đều là cốt nhục của anh."

Cố Thanh Thiên dựa vào cửa sổ nhìn tôi, ngược sáng, tôi không sao nhìn rõ vẻ mặt của anh. Hồi lâu anh mới lên tiếng: "Tôi đã nói với em rồi, cách xa hắn một chút, em coi lời tôi như gió thoảng bên tai?"

"Bắc Thành lớn như vậy, tôi có trốn tránh cũng có thể đụng mặt, còn cách nào chứ?" Tôi cười tự giễu, "Có lẽ chính là số phận rồi."

"Nếu chấp nhận số phận thì thành thật ở đây sinh con."

Nói xong câu nói lạnh băng đó, Cố Thanh Thiên sải bước bỏ đi. Tôi vội vàng đứng dậy, qua ô cửa sổ nhìn anh lái xe bỏ đi.

Anh tin tôi sao? Ai mà biết được. Dù sao tôi chính là kẻ mù, không nhìn rõ được lòng người. Còn Cố Thanh Thiên, từ khi tôi quen anh thì đã không sao hiểu được anh rồi.

Cố Thanh Thiên đi rồi sẽ không trở về, dì Trương thường xuyên dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi. Tôi rất bất đắc dĩ, liệu có thể lợi dụng lòng thương hại của dì ấy mà đào tẩu không?

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, tôi liền nóng lòng muốn thử, thử nói với dì ấy tôi muốn ra ngoài, kết quả là bị dì ấy từ chối. Dì ấy bảo hai mẹ con Cố Thanh Thiên đã căn dặn, tôi có thể đi dạo trong vườn hoa, nhưng tuyệt đối không được phép ra khỏi cổng lớn.

"Cô Đồng, đây là số mệnh rồi, cô tốt nhất nên sinh đứa bé, bà chủ và cậu chủ Cố sẽ không bạc đãi cô đâu." Dì ấy còn khuyên tôi như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận