Không biết mình đã ở trong phòng bao lâu, Cố Thanh Thiên trở về không thèm gõ cửa mà cứ thế mở cửa đi vào trong, đứng trước mặt tôi.
“Em làm sao thế? Đang cáu giận cái gì?” Anh hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trân trân vào anh, “Toàn Hà Đăng mách với anh à?”
“Em khiến bọn họ lo lắng.” Cố Thanh Thiên bình thản nói.
Tôi cười với anh: “Em xin lỗi, em cũng không muốn thế.”
Cúi đầu xuống, tôi phát hiện hóa ra mình đang ngồi trên mặt đất, chẳng trách cảm giác anh đứng trước mặt tôi lại càng cao hơn, tôi vội vàng đứng dậy.
Bởi vì đã ngồi quá lâu nên hai chân đã mỏi nhừ, Cố Thanh Thiên đưa tay ra đỡ tôi.
“Cám ơn.” Sau khi đững vững tôi khẽ rụt tay lại, anh lập tức rụt tay về.
“Rốt cuộc em đang cáu giận cái gì thế?” Anh lại hỏi.
“Còn anh thì sao?” Tôi mím môi hỏi anh.
Anh qua lại thân mật với Tạ Yên Duyên như thế mà bây giờ vẫn còn hỏi tôi cáu giận cái gì?
“Tạ Yên Duyên?” Cố Thanh Thiên cau mày nhìn tôi, “Chuyện gì của cô ta nên nói tôi đều đã nói rồi, tôi cho rằng em có thể tin tưởng tôi!”
Giọng nói của anh tràn ngập sự thất vọng, nhưng tôi cũng rất thất vọng, tôi không nghĩ tôi sẽ yêu một người như thế này, nói dối, lợi dụng, để đạt được mục đích mà không ngần ngại lừa dối bản thân, dây dưa với người phụ nữ mà mình không thích.
“Cố Thanh Thiên.” Tôi nhìn anh khẽ nói, “Nhất định phải như thế này sao? Không lấy Tạ Yên Duyên thì anh không thắng được sao?”
“Tôi tưởng em có thể hiểu tôi.” Cố Thanh Thiên cau mày nói.
“Em hiểu anh, em biết anh làm tất cả là vì con, vì em, nhưng mà…” Tôi do dự một lát, nhỏ giọng nói, “Nhưng em không thích ở đây, không thích nhìn thấy mẹ anh vào Tạ Yên Duyên giễu võ giương oai với em.”
“Em cũng không quen nhà họ Cố, không thích tập đoàn Thiên Hoa.”
“Nếu như Cố Thần Tuyết thực sự có thể sinh được một đứa con trai sau đó giao lại cho bố anh, vậy thì chúng ta có thể dẫn các con rời khỏi đây được không? Đi càng xa càng tốt, vui vẻ sống một cuộc sống bình thường.”
Tôi nói xong, Cố Thanh Thiên không nói một câu nào, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, “Đồng Kha Kha, em nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi, người phụ nữ mà tôi muốn phải là một người có thể kề vai sát cánh chiến đấu với tôi mà không phải là một ả đàn bà chỉ biết ngáng đường tôi, kéo tôi đi giật lùi!”
Tôi nhất thời cảm thấy bản thân mất hết sức lực.
Tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, bố mẹ tôi cũng là người bình thường, mỗi tháng lương chỉ tầm chín mười triệu, nuôi dạy hai chị em tôi, từ nhỏ đến lớn. Dáng vẻ, học lực, năng lực, công việc của tôi đều rất bình thường, tôi cũng muốn giúp anh, nhưng tôi lấy cái gì để giúp anh đây.
“Đồng Kha Kha, dũng khí của em đâu? Dũng khí của em khi em trở về cùng tôi đâu?” Cố Thanh Thiên siết chặt bả vai tôi hỏi.
Tôi mờ mịt ngẩng lên, nhìn thấy hình ảnh của tôi phản chiếu trong con ngươi của anh, sự sợ hãi khiến tôi căm ghét bản thân mình.
“Em cũng muốn có dũng khí chứ!” Tôi không nhịn được hét lên, “Nhưng nhìn thấy anh đi với Tạ Yên Duyên, thì anh bảo em lấy đâu ra dũng khí? Bây giờ em đứng ở đây vì có chỗ dựa là anh, nhưng em lo sợ… nếu như Tạ Yên Duyên càng có khả năng giúp đỡ anh hơn em, em không biết ý nghĩa của việc em đứng ở đây bây giờ là gì nữa?”
Tôi vừa nói vừa khóc, áp lực dồn nén từ sau khi đồng ý ở bên Cố Thanh Thiên bùng nổ không chút kiểm soát.
Cố Thanh Thiên đột nhiên ôm lấy tôi, lồng ngực của anh vững chãi và ấm áp, khiến tôi không kiềm được mà gục trong lòng anh khóc nức nở.
Mãi cho đến khi tôi khóc mệt rồi, Cố Thanh Thiên mới buông tôi ra, dẫn tôi ngồi xuống cái ghế đặt bên cửa sổ, sau đó lấy khăn lau nước mắt cho tôi.
Sau khi khóc xong, những ấm ức trong tôi vơi đi không ít, lúc tỉnh táo lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa mất mặt, căn bản là không có mặt mũi đâu để nhìn Cố Thanh Thiên.
Anh lại vẫn bình thản, “Đồng Kha Kha, em không cần thiết phải so bì với Tạ Yên Duyên, không có gì đáng để so sánh cả.”
“Thứ cô ta có em không có.”
“Nếu như em đã để tâm đến thế thì nên sớm nói cho tôi biết, bây giờ tôi với cô ta không có gì cả, em cứ yên tâm đi.”
Tôi ngẩn ra nhìn anh, “Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói là em nên sớm nói với tôi mới phải.” Cố Thanh Thiên cười xoa đầu tôi, “Được rồi, sau này đừng lo nữa, tôi sẽ không đưa cô ta về đây nữa đâu.”
“Cứ vậy ư?” Tôi nhìn anh với vẻ hoang mang.
“Xin lỗi em, những chuyện khác tạm thời tôi không làm đươc, dù sao trên thế giới này không chỉ có mình em và tôi, mẹ tôi không cho phép tôi làm kẻ trốn chạy.” Cố Thanh Thiên nói xong mím chặt môi, nghe nói môi mỏng là người bạc tình, nhưng anh không phải.
“Em… anh đừng coi những gì em vừa nói là thật! Em vừa nãy… nói lung tung đấy!” Tôi vội kéo tay anh, nói vội, “Anh tha thứ cho em nhé, chỉ là em quá yếu đuối, em sợ anh và Tạ Yên Duyên sẽ từ giả biến thành thật.”
“Tôi hiểu, đừng lo.” Giọng của Cố Thanh Thiên nặng nề, “Dây dưa với cô ta lâu tôi cũng mệt, mẹ tôi và cô ta quá tham lam, tôi lùi một bước, bọn họ lại cho rằng có thể có được tất cả, tôi cũng không muốn nhượng bộ thêm nữa.”
Tôi nhìn ra được anh đang mất kiên nhẫn, đặc biệt là khi nhắc đến mẹ anh và Tạ Yên Duyên, vẻ chán ghét hiện rõ trên gương mặt anh.
Tôi đột nhiên rất muốn tát mình một cái, anh phải cân nhắc chu toàn giữa những người mình không thích đã đủ bất đắc dĩ lắm rồi, tôi lại còn gây thêm áp lực cho anh nữa.
Tôi vô dụng, những điều tôi có thể làm được chỉ có vậy, anh hiểu rõ bản thân tôi hơn tôi nhiều, biết tôi có thể làm những gì, không thể làm những gì, cũng không kỳ vọng quá cao ở tôi.
Cho dù như vậy tôi vẫn để anh thất vọng.
Tôi cẩn thận hôn anh, nụ hôn chứa đầy lời xin lỗi, hy vọng anh có thể cảm nhận được ý nghĩ của tôi.
Hơi thở của cả hai dần dần quấn quýt lấy nhau, lòng bàn thay tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của dòng máu đang sôi sục trong mạch máu anh, tôi nhanh chóng rơi vào lòng anh, anh ngồi trên chiếc ghế mà tôi vừa ngồi, còn tôi ngồi trên đùi anh, cuộn người trong vòng tay anh như một đứa trẻ.
Anh vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, đột nhiên cười khẽ, “Đồng Kha Kha, không nói đến cái khác, chỗ này của Tạ Yên Duyên không bằng em được đâu.”
Anh luôn luôn như vậy, luôn luôn nói những câu kỳ lạ vào những lúc như thế này, khiến người ta xấu hổ vô cùng.
Tôi túm chặt lấy cánh tay anh lườm anh, “Anh nhìn thấy của cô ta rồi chứ gì?! Có phải là sờ rồi đúng không?”
Khóe môi Cố Thanh Thiên cong lên càng cao, “Anh còn tưởng em không để ý cơ đấy? Lúc anh ở bên cạnh cô ta cũng có nhìn thấy em không vui đâu.”
Ngay lập tức tôi bắt đầu giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, Cố Thanh Thiên bật cười, cởi áo tôi, cúi đầu cắn nghịch, lúng búng nói không rõ, “Yên tâm đi, ngoại trừ em ra anh không chạm vào bất kỳ ai khác.”
Tôi vô cùng vui vẻ, lập tức biến thành một vũng nước ấm quấn lấy anh, không muốn buông tay…
Cố Thanh Thiên nói lời giữ lời, không hề xuất hiện cùng Tạ Yên Duyên trên báo đài, tạp chí hay tin tức trên tivi nữa, cũng không đưa cô ta về nhà thêm lần nào nữa.
Tạ Yên Duyên vẫn sẽ đến đây, nhưng đều đến một mình tìm Điền Lam trò chuyện, chắc là muốn đi con đường chinh phục cha mẹ chồng.
Tôi cũng lười để ý đến cô ta, chỉ cần cô ta đến tôi sẽ bế con tránh đi nơi khác, bình thường cũng coi như không thấy gương mặt khó ở của Điền Lam nhìn tôi.
Cũng may, Cố Hồng Minh thường xuyên đưa Điền Lam ra ngoài mua sắm, cuộc sống của tôi cũng không phải là quá khó khăn. Ngày hôm đó bọn họ lại đi ra ngoài, tôi yên tâm dẫn hai đứa trẻ chơi ở dưới nhà, không ngờ người giúp việc lại đến báo với tôi, Tạ Yên Duyên đến tìm tôi.
Tôi nghĩ nghĩ rồi bảo người giúp việc dẫn cô ta vào, sau đó giao hai đứa trẻ cho chị Linh và Toàn Hà Đăng, một mình tôi đi gặp cô ta.
Tạ Yên Duyên mặc một bộ váy OL màu đen, đi giày cao gót, mái tóc buộc gọn sau lưng, nhìn trông cực kỳ tháo vát nhanh nhẹn. So với vẻ thân cận lúc đầu, dường như cô ta hoàn toàn trở thành một con người khác. Mà tôi lại mặc một bộ quần áo ở nhà, rộng thùng thình chẳng có khí chất gì cả.
Ánh nắng mặt trời chói lóa xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu ra cái bóng của hai người, so sánh với nhau, cô ta trông có vẻ khí thế khiếp người.
Tôi thầm nuốt một ngụm nước bọt, ra lệnh cho bản thân tỏ ra bình tĩnh.
"Cô Tạ, cô nhất định phải gặp tôi là vì chuyện gì?"
Tạ Yên Duyên hung ác nhìn chằm chằm vào tôi, "Cô đã nói gì với Cố Thanh Thiên?"
"Cô nói thế là có ý gì?" Tôi giả vờ không hiểu hỏi lại.
Tạ Yên Duyên nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên bình tĩnh lại, "Đồng Kha Kha, cô tưởng rằng cô có thể ngăn cản được tôi và Cố Thanh Thiên sao? Cô có biết là tôi..."
Cô ta nói rồi đột nhiên đưa tay lên vỗ nhẹ vào bụng mình, sau đó mỉm cười nói với tôi. "Tôi đến để nói với cô, tôi và A Thánh đã có con, vở kịch này đã hạ màn rồi, cô nên rời khỏi đây đi."
Có thai?
Con của Cố Thanh Thiên?
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, tại sao cô ta dám bày ra một trò lừa lớn như vậy? Lại còn bình thản như vậy nữa.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Không tin sao?" Tạ Yên Duyên cau mày nói, "Chuyện này tôi không cần thiết phải lừa cô, A Thánh ở bên cạnh tôi cũng được một thời gian rồi, tôi mang thai chẳng lẽ không phải là rất bình thường à? Cô cho rằng phụ nữ trên đời này chỉ có mình cô biết sinh con?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta không chớp mắt, hai phút sau mới chầm chậm lắc đầu, "Đương nhiên là tôi không cho rằng là như thế rồi, cô cũng là phụ nữ đương nhiên cô cũng biết sinh con."
Nhưng đáng tiếc đó không phải là của Cố Thanh Thiên.
"Cô có chắc là cô mang thai rồi?" Tôi nghiêm túc hỏi lại.
Vẻ mặt cô ta thoáng thay đổi, "Tôi có thể mang chuyện nảy ra lừa người khác sao?"
"Cô định sinh đứa trẻ này ra à?" Tôi lại hỏi.
Tạ Yên Duyên kiêu ngạo gật đầu: "Chuyện đó là đương nhiên!"
"Tôi thấy cô vẫn nên bỏ đi thì hơn." Tôi lắc đầu khuyên, "Cô có sinh đứa trẻ này ra, Cố Thanh Thiên cũng không lấy cô đâu.
"Anh ấy sẽ lấy tôi!" Tạ Yên Duyên hếch cằm, "Đồng Kha Kha, cô cứ đợi bị đuổi ra khỏi nhà đi."
Tôi nhìn thấy vẻ chột dạ trong mắt cô ta, buồn cười quá đành dứt khoát hỏi một câu, "Tạ Yên Duyên, cô có chắc là mình không nằm mơ không, Cố Thanh Thiên có chạm vào cô không? Theo như tôi được biết anh ấy không có hứng thú chạm vào cô, hơn nữa cũng không có tinh lực đâu mà chạm vào cô."
"Cô... đồ không biết xấu hổ!" Vẻ mặt Tạ Yên Duyên thoắt cái liền thay đổi, nghiến răng kèn kẹt nhìn tôi.
"Tôi chỉ nói thật mà thôi." Tôi nhún vai, "Bằng không cô có thể gọi Cố Thanh Thiên đến để đối chất, xem xem anh ấy có bao giờ chạm đến một sợi lông của cô không!"
Tạ Yên Duyên nhất thời không còn lời nào để nói, im lặng nhìn tôi, trong mắt cô ta là sự hận thù khiến người ta ghê người.
Cô ta sẽ không xấu hổ đến mức xông lên bóp chết tôi đấy chứ?
Tôi âm thầm ước lượng chênh lệch giữa tôi và cô ta, xem xem tôi có thể đánh thắng được cô ta hay không.
Đúng lúc này, Cố Hồng Minh và Điền Lam đã quay về, đang bước vào trong.
"Yên Duyên, sao hôm nay con rảnh rỗi mà đến đây vậy?" Điền Lam nhìn thấy Tạ Yên Duyên lập tức tươi cười đi lên đón. Sau đó bà ta mới nhìn đến tôi, vẻ mặt bà ta sa sầm, "Đồng Kha Kha, cô đứng đây làm gì? Cô vừa nói gì với Yên Duyên hả?"