“Cố Cố Cố, Cố tổng, trước tiên anh buông em ra đã, chúng ta... có chuyện gì thì từ từ nói.” Tôi để tay lên lồng ngực của anh, lắp bắp nói.
Có lẽ là hơi men bắt đầu phát huy tác dụng nên khuôn mặt của tôi có chút nóng, nhiệt độ trong căn phòng kín này cũng tăng lên, không khí ở đây cũng mang theo mùi cỏ tươi trên người của Cố Thanh Thiên, khiến cho tôi cảm thấy khó thở, và choáng váng.
“Đồng Kha Kha, tôi cử cô đến đây là để bàn chuyện làm ăn, không phải là để cô đến đây tán tỉnh đàn ông.” Cố Thanh Thiên nắm lấy cằm của tôi, bắt tôi phải ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ít nhất là cô không thể có người đàn ông khác trước khi giao dịch của chúng ta kết thúc.”
Đầu của tôi càng lúc càng choáng váng.
Tôi cố gắng mở to hai mắt, nhưng mà dáng vẻ của anh lại càng thêm mơ hồ.
Tuy nhiên tôi vẫn nghe rõ những lời anh nói, sau đó không nhịn được mà cười khổ: “Cố tổng, anh đã quên rằng em là người có chồng.”
Sao tôi chỉ có thể có một người đàn ông là Cố Thanh Thiên anh được, mặc dù Hạng Chương không chạm vào tôi nhưng hắn vẫn là chồng của tôi.
Cố Thanh Thiên cúi đầu xuống rồi mãnh liệt hôn lên môi tôi, anh giống như một con dã thú, không ngừng cắn lên đôi môi của tôi, và tôi cũng đã nếm được mùi máu trong miệng.
Tôi muốn dùng đầu lưỡi để đẩy đối phương ra ngoài, nhưng mà anh lại nhân cơ hội mà đi vào, rất nhanh tôi liền rơi vào thế bại trận, chỉ có thể quấn quýt với anh, hô hấp của tôi cũng vì thế mà bắt đầu hỗn loạn.
Không thể tiếp tục nữa, tiếng chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên.
Nhưng mà cơ thể của tôi lại không nghe theo, tôi yêu sự ấm áp trong lòng bàn tay của anh, tôi yêu cảm giác bị anh chinh phục, bởi vì chỉ có như vậy thì tôi mới cảm nhận được bản thân là một người phụ nữ, hơn nữa cũng không quá kém...
Anh đột nhiên buông tôi ra, rồi đẩy áo của tôi lên cao, hai tay của anh nắm chặt lấy tôi, làm tôi sợ đến mức quên thở, tôi cầm lấy hai tay của anh rồi luống cuống nhìn đối phương.
“Cô đoán xem, nếu như Nhạc Long biết cô còn lớn hơn mấy cô kia thì hắn sẽ làm thế nào?”
Tiếng Cố Thanh Thiên trở nên khàn khàn, khiến cho anh giống như biến thành một người khác, mà thân thể của tôi lại không nghe theo chỉ huy và đang dẫn dần trượt xuống.
Việc mà anh làm với tôi khiến cho hai đầu gối của tôi nhũn ra, căn bản là không thể đứng thẳng được, nếu không phải là tôi vẫn đang nắm chặt tay áo của anh thì tôi nghĩ là tôi đã ngã xuống đất từ lâu rồi.
Lòng bàn tay của anh nóng đến mức khiến tôi phải run rẩy, phần da thịt đang lộ ra ngoài không khí của tôi cũng dần trở nên nóng như vậy.
Tôi không khống chế được mà dựa vào người anh, những âm thanh khiến cho người khác xấu hổ đang vang lên bên tai tôi là của ai vậy? Tôi mờ mịt tìm kiếm sự chống đỡ của anh, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Nhiệt độ tăng cao, máu cũng chảy nhanh hơn khiến cho men rượu nhanh chóng phát huy tác dụng, đáng lẽ là tôi sẽ không say nhanh như vậy, tôi tự nhẩm trong lòng là bản thân chưa say, nhưng vì sao tôi lại thấy Hạng Chương đứng trước mặt của tôi?
Hạng Chương...
Anh đến tìm em?
Hạng Chương... Hạng Chương của em...
Em muốn trở thành người vợ chân chính của anh, em muốn anh nhìn thấy em, cũng muốn anh muốn em!
Tôi vươn tay ôm lấy cổ của anh, chủ động hôn lên môi anh giống như tôi vẫn làm vào mỗi buổi sáng.
“Hôn em... xin anh...” Tôi khốn khổ cầu xin.
Lần này thì anh không còn từ chối tôi, anh cúi đầu hôn tôi, muốn dùng hô hấp nóng bỏng đó bảo phủ lấy tôi.
Tay của anh không ngừng di chuyển trên người của tôi, cả người tôi bởi vì động tác của anh mà nhũn ra, tôi vô cùng khát vọng, khát vọng có thể hòa thành làm một với anh, khát vọng anh muốn tôi một cách mạnh bạo.
“Hạng Chương, muốn em đi... Hạng Chương, muốn em đi... xin anh...” Tôi ôm lấy anh, cố gắng quấn chặt lấy eo của anh và không ngừng thì thầm bên tai anh.
Mọi thứ bỗng thay đổi, đau đớn ập đến làm cho tôi kêu lên một tiếng, tôi nhận ra bản thân ngã xuống đất, da thịt nóng bỏng tiếp xúc với mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.
Đây là sao vậy? Tôi mê mang ngẩng đầu lên, và thấy có một bóng người cao lớn đứng trước mặt.
“Hạng Chương...”
Cơn ác mộng lúc sáng lại xuất hiện sao? Tôi lại bị anh chán ghét rồi đẩy ra?
“Hạng Chương, đừng bỏ em ở lại.” Tôi khóc lóc ôm lấy chân của anh: “Xin anh đừng bỏ em ở lại, không có anh thì em biết phải sống sao đây...”