Tuy Hạng Chương chưa từng chạm vào tôi nhưng tôi vẫn luôn ảo tưởng có một ngày nào đó hắn sẽ hiểu ra, và tôi hy vọng khi đó trên người tôi không có dấu vết của người khác.
Tôi giãy giụa, muốn tránh khỏi Cố Thanh Thiên.
Có lẽ anh đã nhận ra sự kháng cự của tôi nên Cố Thanh Thiên liền xoay tôi quay lại.
Lúc này thì tôi không thể không đối mặt với anh.
Quần áo của anh vẫn còn rất chỉnh tề, mà tôi thì đã không có mảnh vải che thân từ lâu, bởi vì xấu hổ nên tôi không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Hơi thở của Cố Thanh Thiên lại một lần nữa bao trùm lấy tôi, lúc này thì anh không còn dùng sức cắn tôi nữa, mà nghe lời cắn nhẹ hơn.
Còn tôi lúc này mới nhận ra là không xong rồi.
Bởi vì anh nhẹ nhàng hôn tôi, lại còn dịu dàng xoa nắn khiến cho cơ thể tôi không khống chế được mà có phản ứng.
Tôi cảm giác nhiệt độ cơ thể mình không ngừng tăng cao, tôi nghe thấy cả tiếng thở dốc của bản thân.
Đây không phải là tôi, tôi không nên động tình với một người đàn ông khác.
Nhưng mà tôi đã động tình, một thân thể chưa từng trải qua chuyện ấy căn bản không thể chịu đựng được sự trêu chọc của anh.
Giống như là cái đêm ở trong xe vậy, không phải, lần này còn hơn cả đêm đó, anh vứt tôi lên giường, đứng nhìn tôi rên rỉ, nhìn tôi không ngừng vặn vẹo cơ thể, tôi cảm giác bản thân bị anh treo giữa không trung, lung lay sắp đổ vậy.
Nhưng mà cuối cùng thì anh cũng không muốn tôi, anh nhìn dáng vẻ của tôi giống như đang nhìn một món đồ chơi thú vị vậy, anh phá hủy sự chống cự của tôi, cũng chỉ là vì muốn thấy tôi khóc nức nở trong tay anh mà thôi.
“Đồng Kha Kha, nhìn cô bây giờ xem, có đê tiện hay không?”
“Rõ ràng là đã có chồng vậy mà còn làm ra dáng vẻ đó để quyến rũ tôi.”
“Nhìn cô đi, nhìn xem bản thân cô đê tiện đến mức nào!”
Khi nói những lời này thì anh lôi tôi đến trước bàn trang điểm, ép tôi phải nhìn vào trong gương.
Tôi nức nở nhìn bản thân ở trong gương, làn da biến thành màu hồng nhạt, tay của anh thì đang đè ép tôi, hình ảnh này vô cùng kỳ dị mà xa lạ.
Anh nói rất đúng, dáng vẻ này của tôi, vô cùng xấu xí và đê tiện.
Tôi không ngừng khóc, không ngừng cầu xin anh buông tha cho tôi, bởi vì tôi không chịu nổi nữa rồi.
“Đến lượt cô!” Anh cuối cùng cũng buông ra, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng rồi ấn đầu của tôi xuống...
Tôi không biết sao mình có thể vượt qua được đêm đó, đến lúc rạng sáng thì tôi vẫn trốn trong phòng tắm mà nôn mửa.
Tôi không thể khống chế được bản thân, tôi cảm thấy mình rất bẩn, tuy anh chưa từng chân chính tiến vào trong cơ thể tôi nhưng mà tôi vẫn cảm thấy bản thân cực kỳ bẩn.
Hạng Chương, em đã vì anh làm nhiều chuyện như vậy, liệu anh có biết...
Đến khi trời sáng thì tôi đã nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng, sau đó tôi gắng gượng tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Cố Thanh Thiên vẫn còn đang ngủ ở trong phòng, và tôi thì không muốn bước vào phòng ngủ, bởi vì nơi đó ngập tràn hơi thở thối nát.
Tôi cuộn mình trên ghế sô pha, ôm lấy chiếc gối rồi nhắm mắt lại.
Tôi vốn định sẽ chợp mắt một lúc, ai ngờ khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy Cố Thanh Thiên ngồi ở phía đối diện, khiến tôi sợ đến mức lập tức ngồi thẳng dậy.
Mọi thứ trước mắt tôi đều tối sầm, sau khi bình tĩnh lại thì tôi mới nhìn rõ thời gian, không ngờ là đã chín giờ rồi.
Tôi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thoang thoảng quanh đây, khi nhìn về phía bàn ăn thì quả nhiên ở đó đã có đầy đồ ăn.
“Ăn sáng.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói, khi anh không làm mấy chuyện đáng sợ kia thì giống như biến thành một người khác vậy.
Nhưng mà tôi biết, cho dù anh ăn mặc có ngăn nắp đến đâu thì cũng chỉ là một con sói đột lốt người thôi.
Dạ dày của tôi đã trống không rồi nên tôi cũng không từ chối mà bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cố Thanh Thiên nhìn tôi, cặp lông mày của anh nhíu chặt lại: “Dáng vẻ ăn uống của cô thật là xấu.”
Xấu mới tốt, tốt nhất mỗi khi anh nhìn tôi đều cảm thấy ghê tởm, không nuốt nổi cơm.
Tôi thầm nghĩ trong đầu, sau đó bắt đầu dùng dáng vẻ thô bỉ nhất để ăn cơm, đặc biệt là khi húp cháo còn cố ý phát ra tiếng.
“Cạch” một tiếng, Cố Thần Thành tức giận đặt bát đĩa xuống.
Tôi bị anh dọa sợ, cho nên vội vàng nuốt thìa cơm xuống, ai ngờ lại khiến cho bản thân bị nghẹn, hai mắt trợn trắng.