Hạng Chương có thói quen khoe với người khác chuyện tình của tôi và hắn, tuy yên bình nhưng dài lâu.
Trước đây nghe người khác kể lại cho tôi nghe, tôi luôn kiêu ngạo đắc ý, nhưng bây giờ...
Trong lòng có cảm xúc không nói ra được, đại khái ngay cả mình cũng không rõ.
Nghĩ đến chính mình vừa mới cãi nhau với Hạng Chương bị cô ta gặp phải, tôi khổ sở cười, không lên tiếng.
Một giây sau, lời nói của Kiều Kha Nguyên khiến tôi suýt chút nhảy dựng lên.
“Đồng Kha Kha, hai người chia tay đi.”
Tôi quả thực không thể tin được vào tai mình!
Cô ta dựa vào cái gì mà nói với tôi như vậy?
“Trưởng phòng Kiều, đây là ý gì?” Tôi hít một hơi thật sâu, lạnh lùng hỏi.
“Giữa hai người đã không có tình cảm, chi bằng chia tay.” Cô ta thản nhiên nói.
Tôi tức giận đứng bật dậy, nhịn không được châm chọc nói: “Trưởng phòng Kiều, tôi và anh ấy có chia tay hay không cũng không đến lượt cô quản. Hay là cô chờ tôi chừa lại chỗ trống?”
Kiều Kha Nguyên mặt không đổi sắc nhìn tôi, khóe miệng mỉm cười vẫn chưa từng thay đổi: “Đúng, tôi thích Hạng Chương.”
Tôi ngây ra như phỗng.
Cô ta lại thẳng thắn nói toẹt ra như vậy? Ngay trước mặt người vợ chính thức là tôi!
Tôi chưa từng thấy người vô sỉ như vậy... Không phải, là phụ nữ!
Tôi, cho tới bây giờ chưa từng thấy người phụ nữ vô sỉ như vậy!
Đoạt chồng người khác, còn có thể nói bình thản như thế!
“Kiều Kha Nguyên, cô biết cô đang nói gì không?” Tôi tức đến mức toàn thân run run.
“Tôi đương nhiên biết.” Kiều Kha Nguyên cười nhạt: “Cô không cần tức giận như thế, tạm thời tôi và Hạng Chương vẫn chưa vượt quá giới hạn, tôi chỉ đơn thuần mến anh ấy, thích anh ấy.”
Trong đầu hò hét loạn cào cào, tôi căn bản không nghe rõ cô ta đang nói gì, chỉ thấy miệng cô ta đóng mở liên hồi, chỉ nghe được một câu cuối cùng, cô ta nói cô ta thích Hạng Chương!
“Cô... cô biết anh ấy có vợ! Sao cô có thể không có đạo đức như thế!” Tôi lắp ba lắp bắp lên án cô ta.
“Thích một người, không liên quan đến đạo đức.” Kiều Kha Nguyên nói: “Nói thật, tôi rất hâm mộ cô có thể gả cho một người đàn ông tốt như thế. Đồng Kha Kha, nói thật, cô không xứng với anh ấy, anh ấy xứng đáng có một người vợ tốt hơn.”
Quả thực... Quả thực...
Vô sỉ tột cùng!
Đầu óc trống rỗng, tôi nói không ra lời.
Sau một hồi lâu, tôi mới chậm rãi khôi phục lại, nhớ tới Hạng Chương và cô ta cùng đi công tác, nhớ tới Hạng Chương đi công tác về có bao cao su trong túi, nhớ tới lúc hắn ngồi trước máy vi tính anh anh em em với cô ta…
Tôi run rẩy hít một hơi thật sâu: “Kiều Kha Nguyên, hai người đã đến mức nào rồi?”
Cô ta sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ: “Đồng Kha Kha, cô không nên hiểu lầm, tôi và Hạng Chương không xấu xa như vậy đâu. Anh ấy là một chính nhân quân tử.”
Nói rồi, cô ta đột nhiên cười khổ: “Nhắc mới nhớ, tôi thực sự đã từng nghĩ tới, nhưng Hạng Chương là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy kiên quyết cự tuyệt tôi, chính vì điều này, tôi càng cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất hiếm có.”
“Đồng Kha Kha, tôi vốn nghĩ hai người rất ân ái nên tôi không có cơ hội, không ngờ giữa hai người đã không có tình yêu, vậy chi bằng cô buông tha cho anh ấy có được không?”
Lừa gạt! Đồ lừa gạt!
Tôi cười lạnh nhìn cô ta.
Không có xấu xa như vậy? Chỉ sợ là xấu xa đến mức không thể nói!
Bao cao su có bán lẻ à? Tuy tôi chưa từng mua, nhưng chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Trong siêu thị trưng bày đều thành hộp, không phải sao?
Hạng Chương chỉ mang về một chiếc, vậy còn dư lại? Chẳng lẽ thổi bong bóng chơi?
Tôi giậm chân đứng lên, tức giận nhìn cô ta: “Kiều Kha Nguyên, cô dựa vào cái gì yêu cầu tôi? Cô cho rằng cô là ai?”
“Cô có biết cô đáng ghê tởm lắm không! Cô lớn hơn anh ấy năm sáu tuổi đó! Cô cho rằng tình chị em rất lãng mạn sao? Cô biết hành vi này gọi là gì không? Đó gọi là trâu già gặm cỏ non! Cô thấy cô có đáng ghê tởm không!”
Cơn tức dâng trào, tôi bất chấp đây là nơi công cộng, nghĩ gì thì nói đó, bao nhiêu lời cay độc đều tuôn ra hết.
Cửa tiệm vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Trước mắt bao người, tôi chợt phục hồi tinh thần lại, trong lòng co rúm.
Tuy đã chừng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên tôi kích động cãi nhau với người khác ở bên ngoài như vậy, nói những lời nói cay nghiệt đó.
Chứng kiến sắc mặt khó coi của Kiều Kha Nguyên, trong lòng tôi rất mâu thuẫn.
Cảm thấy có chút áy náy, nhưng phần nhiều là hả hê.
Vốn dĩ, nếu cô ta không làm ra loại chuyện xấu xa này, tôi lại làm ầm với cô ta...
Lúc tôi suy nghĩ lung tung, Kiều Kha Nguyên chậm rãi đứng lên, nụ cười trên mặt đã biến mất, miệt thị nhìn tôi.
Không sai, là miệt thị.
Cô ta vốn cao hơn tôi một chút, hơn nữa hiện tại mang giày cao gót, cảm giác cao hơn tôi một khúc, từ trên cao nhìn xuống tôi! Chính là miệt thị!
“Ha ha, tôi lớn tuổi hơn cô thì sao? Đồng Kha Kha, trước khi nói những lời này, làm phiền cô ngắm lại mình trong gương, hai người chúng ta đứng chung một chỗ, người mù đều có thể nhìn ra tôi trẻ hơn cô, đẹp hơn cô!”
“Không tin cô hỏi mọi người đi, cô có điểm nào có thể sánh được tôi? Nếu cô có dáng vẻ đẹp hơn một chút, chồng cô cũng không đến nỗi không muốn đụng vào cô.”
Cô ta nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Tất cả mọi người đang nhìn tôi, tôi ngây dại đứng một lúc rồi lầm lũi trốn đi.
Mơ hồ, tôi nghe được có người đang thảo luận rằng Kiều Kha Nguyên nói rất đúng, cô ta nhìn trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn chính mình, nhìn bộ đồ đen không đen, xanh không xanh của mình, không biết Hạng Chương mua cho tôi ở đâu, có vấn đề gì không? Đồ tôi mặc tôi dùng, mỗi một món đều là Hạng Chương giúp tôi chọn, hắn yêu thích tôi như vậy mà!
Hắn rõ ràng rất ưa thích! Vì sao bây giờ lại thay đổi?
Rõ ràng đã thay đổi, vì sao không nói với tôi?
Rất muốn khóc, lại không muốn mất mặt trên đường, tôi chạy như điên, bất tri bất giác lại trở về tòa nhà của tập đoàn Thiên Hoa.
Hạng Chương ở bên trong, Kiều Kha Nguyên cũng ở bên trong, tôi kẹp chặt dây đeo túi, ngây dại nhìn cửa lớn.
Trời mới biết tôi phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kiềm chế không xông vào bắt lấy đôi cẩu nam nữ kia!
Hạng Chương, anh có biết tôi vì anh mà bỏ ra bao nhiêu không?
“Đồng Kha Kha?”
“Đồng Kha Kha!”
Có người đang gọi, tôi kinh ngạc quay đầu, thấy Cố Thanh Thiên chẳng biết đã đứng bên cạnh tự lúc nào.
Hắn cau mày nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô đứng đơ ở đây làm gì? Tôi gọi cô, cô không nghe thấy sao?”
“Cố tổng...” Tôi đờ người nhìn anh, khẽ gọi.
“Cô sao vậy?” Anh nhíu mày hỏi tôi.
Anh đứng trước mắt tôi dần trở nên mờ nhạt, tôi kinh ngạc chớp mắt: “Tôi... tôi sao vậy?”
“Cô đi theo tôi!” Anh đột nhiên ra lệnh, xoay người đi tới bãi đậu xe.
Tôi hoảng sợ đi theo phía sau anh.
Ánh đèn bãi đỗ xe mờ mờ, anh sải bước đến trước mặt xe của mình, mở cửa, nhét tôi vào chỗ ngồi phía sau xe rồi ngồi theo vào.
Tôi thẫn thờ ngồi đó, nghe anh nói với tôi: “Được rồi, muốn khóc thì khóc đi, đừng cố nén, khó coi muốn chết.”
Lời của anh như công tắc vòi hoa sen, tôi òa khóc.
Hạng Chương! Kiều Kha Nguyên! Cố Thanh Thiên!
Ba người này như ba ngọn núi lớn ép tôi không thở nổi.
Tôi khóc hết cỡ, hoàn toàn không để ý Cố Thanh Thiên bên cạnh.
Tôi cũng không biết mình khóc bao lâu, khóc đến mức không còn sức, tôi mới dần dần dừng lại.
Một hộp khăn giấy đưa tới trước mặt tôi, tôi lôi vài tờ lau, chớp mắt dùng hơn nửa hộp.
“Khóc đủ rồi à?” Cố Thanh Thiên lên tiếng hỏi.
Tôi không lên tiếng, dùng sức xì mũi.
“Gớm quá đi!” Anh còn nói.
Tôi: “...”
“Nói đi, chuyện gì khiến cô quay về phía công ty của tôi khóc dữ vậy? Nếu để người không biết chuyện chứng kiến, còn cho là công ty chúng tôi xảy ra chuyện gì đó.” Anh lại nói.
Tôi: “...”
“Đồng Kha Kha, cô câm à?”
Có gì để nói với người không ruột không gan như anh ta?
Tôi cụp mắt: “Cố tổng, tôi không sao, nếu anh không có chuyện gì sắp xếp, tôi đi trước.”
Cố Thanh Thiên: “...”
“Tôi có hẹn...” Tôi lại nói.
“Cút đi! Cút đi!” Cố Thanh Thiên không nhịn được khoát tay.
Tôi lập tức xuống xe, bước nhanh khỏi bãi đỗ xe.
Tôi vốn dĩ không hẹn ai, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi phải gặp Trình Gia Tiên.
Chạy đến nhà Trình Gia Tiên, đánh thức cô ấy dậy, tôi lại ôm cô ấy khóc lớn.
Trình Gia Tiên rất bình tĩnh: “Nói đi, cậu lại nắm được tật xấu nào của Hạng Chương nhà cậu rồi?”
Tôi khóc sướt mướt, kể lại chuyện tôi nghe lời cô ấy, chủ động quyến rũ Hạng Chương nhưng không có kết quả, hắn chạy đến công ty tăng ca cùng Kiều Kha Nguyên bị tôi bắt được, sau đó Kiều Kha Nguyên hẹn gặp tôi nói với tôi những lời đó, nói hết từ đầu đến đuôi.
Trình Gia Tiên rất nhanh bắt được trọng điểm.
“Kha Kha, cậu nói cậu dựa theo cách tớ dạy cậu làm, anh ta không có bất kỳ phản ứng gì?”
“Ừ...”
“Sao có thể chứ? Có phải anh ta có bệnh khôgn, hay gần đây áp lực quá lớn?” Trình Gia Tiên suy đoán.
Tôi cắn răng: “Không phải! Anh ta rất bình thường.”
Đêm hôm đó rõ ràng tôi đã thấy khi hắn nói chuyện video, móc thứ kia ra, chỉ đối với tôi mới mềm nhũn như thế mà thôi...
Nghe chuyện tôi nói, sắc mặt Trình Gia Tiên sầm lại, sau một lúc lâu, cô ấy thương hại nhìn tôi: “Kha Kha, tớ thấy cậu và anh ta đã tới điểm kết rồi, ly hôn đi.”
“Gia Tiên!” Tôi khiếp sợ nhìn cô ấy.
Hôm nay, đây là lời đề nghị thứ hai khuyên tôi và Hạng Chương chia tay.
“Nếu không... cậu muốn làm thế nào? Tiếp tục như vậy thì nửa đời sau của cậu xong rồi, cậu định thủ tiết luôn à?” Trình Gia Tiên rất dứt khoát nói với tôi.
Ngụ ý của cô ấy là Hạng Chương vĩnh viễn sẽ không hứng thú với tôi, đúng không?
Sao cô ấy có thể nói trắng ra như vậy, nói tùy tiện như vậy, nhẹ như viết một nét bút vậy.
Tôi chợt đứng lên, khó mà khống chế tâm trạng của mình, giận dữ nhìn cô ấy chằm chằm: “Cậu nói bậy!”
Trình Gia Tiên nhíu mày: “Kha Kha, tất cả nỗ lực cậu đều đã làm, không có hiệu quả, chính cậu biết rõ.”
Tôi biết cô ấy nói đúng, nhưng chính tôi không muốn thừa nhận.
“Cậu... cậu không hiểu đâu! Tớ và anh ấy... Tớ và anh ấy sẽ ổn thôi!” Tôi gào lên, chạy khỏi nơi đó.
Một mình tôi lang thang Phùng Thị cả ngày trời, trời tối, tôi không có chỗ nào để đi, đành lê tấm thân mệt mỏi về nhà. . Ch𝘶yên trang đọc tr𝘶yện ﹎ tr𝘶 ⅿtr𝘶yen﹒𝑉𝙽 ﹎
Trong nhà không có ai, vắng ngắt, tôi không mở đèn, ngồi trên ghế sofa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn một chút, là Cố Thanh Thiên, tôi trực tiếp tắt máy.
Một lát sau, Hạng Chương đã trở về, tôi nhảy xuống sofa.
Hạng Chương mở đèn, chau mày khi nhìn thấy tôi: “Em ở nhà sao không bật đèn?”
Tôi mím môi căm tức nhìn hắn, hắn thở dài: “Kha Kha, anh đã mệt nhọc cả ngày rồi, không muốn cãi nhau với em.”