Âm thanh ta đóng cửa vang lên...
Nơi gần cầu thang nhất, chính là phòng hội kia nghị kia.
Nếu như tôi đoán không sai, là Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên đã đi ra rồi.
Tôi ôm lấy cổ của Cố Thanh Thiên, đột nhiên cứng người lại.
Hạng Chương...
Như bị một chậu nước lạnh giội qua, đầu óc đang hỗn độn của tôi đột nhiên tỉnh táo lại một chút.
Tôi... Tôi rốt cục là đang làm gì đây?
Tôi kinh ngạc nhìn Cố Thanh Thiên, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chán ghét anh ta, chán ghét bản thân tôi, chán ghét sự đụng chạm của anh ta trên người tôi...
"Shit!" Cố Thanh Thiên tóm lấy thắt lưng của tôi, đụng mạnh vào, sau đó nhanh ta chóng lui ra ngoài, ôm chặt lấy tôi thở gấp gáp.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết vừa rồi anh ta TA dùng sức rất mạnh, không biết chạm vào nơi nào của tôi, có chút hơi đau.
Tôi nhíu mày buông cổ anh ta, khoảnh khắc đứng trên mặt đất, hai đầu gối tôi nhũn ra, suýt chút nữa là ngồi xuống đất.
Cố Thanh Thiên kịp thời ôm lấy eo tôi, tôi không thể tránh khỏi mà lại chạm vào người anh ta ta
"Buông ra!" Tôi cảm thấy có chút buồn nôn đẩy anh ta ta ra.
Cố Thanh Thiên lại kéo tôi trở lại, cắn tai tôi nói: "Đồng Khanh ta Khanh ta, em thật sự trở mặt còn nhanh ta hơn lật sách, thỏa mãn rồi liền trở mặt hả?"
Lỗ tai vốn rất mẫn cảm, tôi run rẩy nói: "Buông tôi ra!"
"Vừa nãy em gắt gao kẹp chặt tôi, tại sao không bảo tôi buông em ra? Nói cho tôi nghe, sao đột nhiên em lại nồng nhiệt vậy hả? Suýt chút nữa tôi bị em ăn rồi!" anh ta ta hầm hừ hôn xương quai xanh ta của tôi.
Tôi nghe được lời nói buồn nôn như vậy của anh ta ta, vô cùng lúng túng.
Nhíu mày dùng sức đẩy anh ta ta ra, tôi vừa đứng sửa sang lại quần áo, vừa nói: "Cố tổng, việc vừa rồi anh ta coi như là tôi bị điên rồi cũng được, cho là hiểu lầm cũng được, dù sao thì anh ta cũng không bị thiệt thòi gì!"
"Không phải là anh ta luôn muốn có được tôi hay sao? Bây giờ anh ta chiếm được rồi, cũng thỏa mãn rồi, có thể để tôi đi được chưa?"
Tôi sửa sang lại quần áo, đứng thẳng lưng nhìn anh ta ta.
Ánh sáng rất tối, tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta ta, chỉ nhìn thấy anh ta ta xoay người kéo quần lên, sửa sang lại trang phục.
"Tôi trở về làm việc đây." Nói xong, tôi quay mặt đi.
Cố Thanh Thiên giữ chặt tay tôi, kéo tay tôi đi xuống lầu.
"anh ta làm gì vậy? Đây là công ty! Tôi còn phải đi làm!" Tôi bị anh ta ta kéo thất tha thất thểu, không thể không đi theo anh ta ta xuống lầu.
anh ta ta không nói chuyện, kéo tay tôi đi một mạch xuống, đi mãi đến chỗ đỗ xe của anh ta ta, mới buông tôi ra.
Tôi mệt tới thở hổn hển, hai chân run rẩy như không phải của mình nữa, bụng còn cảm thấy hơi đau.
"anh ta điên rồi sao?" Tôi mắng anh ta ta.
Cố Thanh Thiên ầm một tiếng đóng cửa xe, ngồi lên chỗ lái xe nổ máy.
Xe lao ra khỏi bãi đỗ xe, tôi nhìn nửa khuôn mặt lạnh lùng của anh ta ta, hoảng hốt: "Cố tổng, anh ta muốn làm gì? Bây giờ là thời gian đi làm, anh ta thả tôi xuống, tôi phải quay về!"
"Đi làm?" Cố Thanh Thiên cười lạnh lướt nhìn tôi một cái: "Em vẫn thỏa mãn tôi trên giường trước rồi nói sau!"
"anh ta..." Tôi bị câu nói này của anh ta ta khiến cho thở hổn hển, một lúc lâu sau mới cắn răng mắng anh ta ta: "Không biết xấu hổ!"
"Nếu tôi nhớ không nhầm, loại chuyện không biết xấu hổ này là do em bắt đầu trước!" Cố Thanh Thiên cười nhạo nói.
Tôi không còn lời nào để nói, cắn răng định mở cửa xe.
Chuyện vừa rồi là do tôi quá xúc động, mất khống chế nhưng cũng không thể đại biểu rằng tôi muốn tiếp tục với anh ta ta.
Vừa động, cửa xe bụp một tiếng khóa cứng lại, anh ta ta không cho tôi cơ hội nhảy khỏi xe.
Tôi dùng sức bẻ khóa, cạy không được, tôi tức giận mắng to, thậm chí tôi còn uy hiếp anh ta ta rằng tôi báo cảnh sát, nhào lên muốn cào mặt anh ta ta.
Cố Thanh Thiên một tay cầm tay lái, tay kia nắm lấy cổ tay tôi: "Đồng Khanh ta Khanh ta, nếu như em muốn biểu diễn xe chặn trước mặt mọi người trên đường, bây giờ tôi có thể thỏa mãn cho em."
anh ta cảnh cáo tôi, ánh mắt nham hiểm, tôi lập tức dừng tay lại ngồi ngoan ngoãn.
Cái tên biến thái này, việc gì mà chẳng làm được?
Tôi đỏ mắt tùy theo anh ta mang tôi trở lại biệt thự Tử Kim.
Dường như không ngừng lại một chút nào, vào cửa, lên giường, không có thời gian nghỉ ngơi, anh ta đứng trên cao nhìn xuống tôi: "Tự mình cơi!"
Tôi nằm trên giường, nắm chặt cổ áo của mình, đỏ mắt nhìn anh ta.
"Vừa nãy còn lẳng lơ như vậy bây giờ giả vờ đáng thương gì cơ chứ? Cởi!" anh ta kéo caravat của mình ra, hung tợn nói: "Có lẽ là chỉ có nơi như công ty mới có thể kích thích được em, nếu như em muốn làm trong công ty thì bây giờ chúng ta quay trở lại!"
Tôi run rẩy, biết rằng anh ta nói được sẽ làm được, chỉ có thể run run cởi cúc áo cửa mình.
"Cởi sạch sẽ!" Ánh mắt nham hiểm hung ác của anh ta luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Cơ thể trần truồng của tôi lộ ra dưới anh ta mặt trời, tôi run rẩy dùng hai cánh tay che lại cơ thể mình: "Kéo... kéo rèm cửa sổ lại đi..."
"Biết bản thân không thể lộ ra ngoài sáng, coi như em còn tự hiểu bản thân."
Cố Thanh Thiên nói xong liền kéo người tôi ra, cường ngạnh tiến vào.
"Đau!" Tôi run rẩy hét lên.
Cố Thanh Thiên lạnh mặt tát tôi một cái: "Thả lỏng một chút đi! Đây cũng không phải lần đầu tiên!"
Tôi không biết phải thả lỏng thế nào, sau khi tỉnh táo lại, đối với việc này tôi hoàn không có kinh nghiệm.
"Buông em ra, van xin anh ta..." Tôi giãy giụa khóc, muốn tránh khỏi anh ta.
Cố Thanh Thiên tiến vào giống như một lưỡi dao sắc, không có chút thương tiếc nào, chỉ đến khi tôi không thể chịu được nữa mà thét lên chói tai, anh ta mới dừng lại, cúi người xuống hôn môi và cơ thể của tôi.
"Ngu ngốc! Thật không biết Hạng Chương dạy bảo em thế nào! Cái gì cũng không biết! Công sức trước kia anh ta dạy em đã uổng phí rồi phải không? Tự mình thả lỏng một chút!"
Anh ta vừa nói vừa không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm trên người tôi, đến khi người tôi mềm ra, anh ta mới bắt đầu chuyển động từ từ.
"Có thể sao?" Anh ta hỏi.
Tôi quay mặt, cắn răng chịu được rên rỉ sắp tràn ra.
"Cảm giác thể nào?" anh ta lại hỏi lại.
Tôi không biết tại sao lúc này anh ta lại hỏi nhiều như vậy, bụm mặt vờ như không thấy.
Cố Thanh Thiên cười khẽ, bắt đầu dày vò tôi...
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với ngày thường anh ta dùng tay dày vò tôi, tôi dần dần hoảng hốt, kêu khóc theo tiết tấu của anh ta, trong mơ hồ có cảm giác như đã từng quen, dường như là không biết bản thân đã trải qua từ lúc nào.
"Giống thật! Ngay cả cảm giác cũng giống như vậy! Đáng tiếc..."
Ánh sáng trắng lóe lên, đầu óc tôi trống rỗng thét lên chói tai, tựa như nghe thấy anh ta đang nói gì đó.
Tôi thở dốc từng hơi, ánh sáng trắng trước mắt dần rút đi nhưng vẫn cảm nhận được cuồng bạo của anh ta, tôi không chịu được khóc lên: "Không cần… không cần..."
"Còn chưa đủ!" Anh ta hung dữ, trở nên thô bạo hơn.
"Không... không được... van xin anh..." Tôi cầm lấy ga trải giường, định xoay người lại.
Cố Thanh Thiên dứt khoát xoay người tôi lại, đè lên từ phía sau...
Cứ như vậy bị anh ta dày vò vài lần, vốn dĩ là chỉ đau bụng một chút, bây giờ lại càng ngày càng cảm nhận được rõ hơn.
"Cố tổng, tôi đau bụng..." Tôi ôm bụng cuộn người lại, mơ màng nói.
Mơ hồ nghe thấy tiếng Cố Thanh Thiên sợ hãi hô lên: "Đồng Khanh ta Khanh ta, sao em lại chảy máu rồi hả?"
Máu?
Tôi giãy dụa ngồi dậy nhìn, quả nhiên là máu tươi nhuộm đỏ ga giường, trước mắt tôi lập tức đen lại, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy có người nói chuyện, hình như là đang dạy bảo người khác.
Cái gì mà kỳ nguy hiểm không thể sinh hoạt phòng the, cái gì kém chút nữa đứa bé đã mất, cái gì mà giữ thai…
Thật là ồn ào! Tôi nhíu mày mở mắt ra, liếc nhìn Cố Thanh Thiên đang đen mặt đứng một bên, còn có bác sĩ đang lải nhải trước mặt anh ta
"Xảy ra... Chuyện gì rồi..." Tôi cất giọng nói khô khốc nói.
Cố Thanh Thiên lập tức bỏ lại bác sĩ đi đến trước mặt tôi: "Em tỉnh rồi sao?"
"Ơ..."
Không đợi tôi nói câu gì, bác sĩ cũng đi tới, giáo huấn tôi một trận, tôi nghe có chút lờ mờ.
Ông ta nói tôi mang thai sao?!
"Không thể nào!" Phản ứng đầu tiên của tôi là tuyệt đối không có khả năng!
Cả hôm nay và trước Cố Thanh Thiên, tôi không có quan hệ với người đàn ông khác, ngay cả Hạng Chương cũng không có.
Tuy rằng tôi không biết vì sao tôi không có tầng màng trinh nhưng đây cũng là chuyện bình thường, rất nhiều phụ nữ lúc đi xe, khiêu vũ hoặc là hoạt động kịch liệt gì đó đều làm tầng màng này bị rách.
Tôi chỉ biết, trước kia tôi chừng từng có quan hệ với đàn ông.
Cho nên đừng nói rằng một lần hôm nay sẽ mang thai, trên đời này không có việc vớ vẩn như vậy!
"Bác sĩ, ông có nhầm không?" Tôi khó tin nói với bác sĩ.
Bác sĩ lập tức trầm mặt xuống: "Loại việc này tôi có thể nhầm được sao? Cô đã mang bầu sáu bảy tuần, cô cũng không biết sao? Thật là không hiểu cô làm phụ nữ thế nào nữa!"
"Còn nữa, bây giờ tạm thời bảo vệ được đứa bé của cô nhưng cô cần phải nằm trên giường giữ thai hai ba tháng, nếu không đứa bé này không giữ được đừng đến bệnh viện!"
Thầy thuốc hầm hừ nói xong, trừng mắt nhìn tôi và Cố Thanh Thiên: "Người trẻ tuôi bây giờ, thật sự là không biết tiết chế!" sau đó bước đi.
Trong phòng bênh, tôi và Cố Thanh Thiên nhìn nhau.
Tôi vẫn còn đang chấn kinh, hoàn toàn không tiếp thu được chuyện này.
Mang thai? Không có đàn ông làm sao tôi mang thai được?
Cố Thanh Thiên nhìn tôi, một lúc lâu sau không biểu cảm nói: "Đồng Kha Kha, vì Hạng Chương, em thật sự đủ liều mạng."
Anh ta cười lạnh rồi không quay đầu lại mà rời khỏi.
Tôi sững sờ nằm một lát, chưa từ bỏ bấm chuông trên đầu giường, y tác nhanh ta chóng đi tới.
"Tôi thật sự mang thai sao?" Tôi nhìn chằm chằm vào cô y tá hỏi.
"Bệnh viện chúng tôi sẽ không lấy việc này ra đùa." Cô y tá không kiên nhẫn nói.
"Nhưng mà... việc này hoàn toàn không có khả năng! Làm sao tôi có thể mang thai?" Tôi định giải thích tình huống của tôi với cô ấy.
Nhưng cô ấy không nhẫn nại mà nghe tôi nói: "Phu nhân này, mang thai là khả năng bẩm sinh của phái nữ, tại sao lại không thể nào? nghỉ ngơi đi, đừng làm loạn nữ! Nếu cô không muốn đứa bé này, có thể nói với bác sĩ, để cho bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật não thai cho cô."
Cô ấy lạnh lùng nói xong, bỏ tôi lại bước đi, tôi nằm trên giường, trong đầu vô cùng hoảng loạn, sao không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra thế này.
Mãi cho đến khi Hạng Chương tới, tôi cũng chưa nghĩ xong.
"Kha Kha?!" Anh gọi tên tôi.
Trong lòng tôi run lên, chột dạ nói: "Sao anh lại đến đây?"
Bị Cố Thanh Thiên làm cho bị nằm viện, chuyện xấu mặt như vậy lại xảy ra trên người tôi, cũng không biết tại sao bác sĩ lại nói cho Hạng Chân biết...
"Kha Kha, em mang thai rồi!" Anh đi tới trước giường, nhìn tôi nói.
Giọng nói có chút gì quái, nhìn về phía anh đang nhếch miệng cười nhưng nụ cười không xuất hiện trong mắt.
Anh vốn là không nên cười, chuyện giữa tôi và anh ra sao cũng chỉ có hai người chúng tôi biết, cho nên nếu tôi thật sự mang thai, anh hẳn là biết đứa bé này không phải của anh.
Nhưng anh lại cười với tôi, giống như vô cùng sung sướng.
Giống như anh đang đeo một cái mặt nạ, che giấu chính mình, đột nhiên tôi có cảm giác như vậy.
"Kha Kha, chúng ta có con rồi! anh rất... rất vui mừng!" anh kéo tay tôi, kích động tới chảy nước mắt.