Tôi không biết hình dung tâm trạng của bản thân mình lúc này như thế nào.
Quả thực là phức tạp đến không thể nào diễn tả được!
Không nói tôi không thể nào mang thai, cho dù tôi thật sự mang thai đi chăng nữa cũng chỉ có thể tôi sai đường rồi, đứa bé này tuyệt đối không phải là của anh, cho nên tại sao anh ta lại vui vẻ như vậy, kích động như vậy?
Tôi có chút mệt mỏi rụt tay về: "Hạng Chương, em cảm thấy bác sĩ nhầm rồi, chúng ta đổi bệnh viện khác kiểm tra lại đi."
"Nhầm sao? Sao lại có thể nhầm được?" Hạng Chương nghi hoặc nói: "Bệnh viện không thể nhầm được."
Tôi nhíu mày nhìn anh: "Có nhầm hay không, người khác không biết, anh có thể không biết sao? Chúng ta... chúng ta... tôi làm sao có thể mang thai được?"
Nghe tôi nói xong, trên mặt Hạng Chương lộ ra một chút lúng túng, một lát sau anh ta mới nói ra khỏi cổ họng: "Tại sao lại không thể, buổi tối hôm kỉ niệm một tuần... chúng ta ở khách sạn..."
Anh chưa nói xong, tôi liền biết ngay.
Tôi hôm đó, ấn tượng duy nhất của tôi chính là giấc mộng xuân này, chẳng lẽ đó không phải là mộng xuân, là Hạng Chương sao?
"Anh... sao anh không nói với em? Không phải anh nói em bị bệnh sao?" Tôi khó tin nhìn anh.
"Em bị bệnh, có chút nóng nhưng em uống nhiều một chút liền bám người, anh liền nhịn không được..." Hạng Chương lúng túng đến mức mặt đỏ hồng lên.
Tôi gần như không do dự liền tin ngay!
Nước mắt lập tức tuôn ra.
"Anh... sao anh không nói với em? Sao anh có thể lén lút..." Tôi khóc lên với anh.
"Kha Kha, lúc đó em bị bệnh mà anh còn như vậy, anh cảm thấy bản thân không phải là người, lại sợ em tức giận nên... dấu diếm đến bây giờ." Hạng Chương lắp bắp nói.
Giải thích như vậy, người khác có thể không tin nhưng tôi lại tin.
Trong đầu tôi chỉ có hai việc.
Lần đầu tiên của tôi là Hạng Chương! Tôi đã có đứa bé với anh rồi!
Nhưng ngay sau đó, tôi lại nghĩ, tôi đã phản bội anh, tôi lén lút ở cùng với Cố Thanh Thiên, suýt chút nữa là làm hại chúng tôi mất đi đứa bé.
Nếu bác sĩ nói cho anh biết thì làm sao bây giờ?
Tôi hoảng lên: "Hạng Chương, lúc anh đến đã gặp bác sĩ chưa?"
"Vẫn chưa, sau khi Cố tổng nói cho anh biết anh liền chạy đến đây, còn chưa kịp hỏi bác sĩ đâu." Hạng Chương đáp.
Tôi thở nhẹ ra một hơi, vén chăn lên định xuống giường: "Hạng Chương, em không sao, chúng ta xuất viện về nhà thôi."
"Kha Kha em đừng lôn xộn!" anh vội vàng ấn tôi quay lại giường, lo sợ nói: "Cố tổng nói suýt chút nữa là em bị sinh non, bác sĩ nói em phải nằm yên trên giường giữ thai ba tháng! Em ngàn vạn lần dừng nhúc nhích! Đây là con của chúng ta!"
"Em yên tâm đi, anh đã xin phép Cố tổng, anh ta đã biết tình huống hiện giờ của em, không nói nhiều liền đồng ý cho em nghỉ 4 tuần, anh còn gọi điện cho ba mẹ anh, họ sướng phát điên rồi, mẹ anh nói lập tức tới chăm sóc cho em."
"Mẹ anh muốn tới chăm sóc cho em ư?"
"Ừ, cho nên bây giờ em không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần chăm lo cho đứa bé trong bụng tốt là được, biết không?" Hạng Chương nhìn tôi, khẩn thiết nói.
Tôi lo sợ nhìn anh, muốn liều lĩnh nhảy xuống giường kéo anh ra khỏi bệnh viện này nhưng lại không dám, sợ làm bị thương tới đứa bé.
"Hạng Chương, em về nhà dưỡng thai cũng được... ở trong này tốn rất nhiều tiền." Tôi lo sợ nói.
Hạng Chương lập tức nở nụ cười: "Không sao! Phí nằm viện có Cố tổng chi trả."
"Anh ta nói rằng là công việc khiến em gặp chuyện, coi như là tai nạn lao động, công ty sẽ chi trả cho em, còn để anh chuyển lời nói với em không cần lo lắng, anh ta đã dặn bác sĩ và y tá, bọn họ sẽ chăm sóc cho em tốt cho đến khi em xuất viện."
Cố Thanh Thiên nhờ anh chuyển lời cho tôi?
Trong lòng tôi hồi hộp, lập tức hiểu rõ ý của Cố Thanh Thiên, nhất định là anh ta đã sắp xếp xong, mới để cho Hạng Chương tới.
Cứ như vậy, khẳng định sẽ không có ai lắm lời trước mặt Hạng Chương, tôi âm thầm thở ra một hơi.
Nhìn khuôn mặt Hạng Chương đầy vẻ hạnh phúc, sự bất ổn trong lòng tôi dần dần được ổn định lại.
Có đứa bé, hẳn là anh sẽ không dây dưa với những người phụ nữ khác nữa? Về sau một nhà ba người chúng tôi sẽ thật sự hạnh phúc.
"Kha Kha, em nhất định phải khỏe mạnh, khỏe mạnh sinh ra đứa bé này biết không?" Hạng Chương cong khóe mắt: "Anh sẽ ở đây một tuần để chăm sóc em, chờ mẹ anh đến đây, bà cũng sẽ chăm sóc cho em, em nhất định phải tốt lên."
"Ừm. Em sẽ tốt lên." Tôi gật đầu hứa hẹn.
Như Hạng Chương hứa hẹn, anh ở cùng tôi năm ngày, cho đến khi mẹ chồng tới, anh ta mới về nhà nghỉ ngơi.
Mẹ chồng vừa tới liền oán trách tôi một trận, nói tôi suýt chút nữa làm mất cháu trai của bà nhưng sau này bà cũng không nói gì nữa, luôn tận tâm tận lực chăm sóc cho tôi.
Tất cả mọi chuyện đều tốt, ở tuần thứ nhất ở tâm trạng đầy cảm kích của tôi mà trôi qua, đến tuần thứ hai, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nghĩ đến Hạng Chương bây giờ đang đi làm, ở cùng với Kiều Kha Nguyên, trong lòng tôi liền khó chịu, buồn không thở nổi.
Hình ảnh trong phòng hội nghị kia in thật sâu vào trong não của tôi, không thể làm nó biến mất được, thậm chí tôi còn hoài nghi rằng lúc tôi không ở nhà, liệu Hạng Chương có đưa Kiều Kha Nguyên về ở qua đêm không!
Ý nghĩ lộn xộn đó khiến cho tôi nổi điên, mà điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ chỉ là nằm đơ trên giường.
Tôi bắt đầu tìm cơ hội gọi điện thoại cho Hạng Chương, chỉ cần anh nhận điện thoại chậm một phút, tôi liền nghi ngờ anh lại đi và phong hội nghĩ cùng với Kiều Kha Nguyên.
Ngày đầu tôi còn tránh mẹ chồng, sau này tôi cũng không còn kiêng dè gì nữa, chỉ cần nhớ tới là lấy điện thoại gọi cho Hạng Chương.
Sau vài lần, mẹ chồng có chút không vui.
"Mẹ nói Kha Kha này, Tiểu Chương còn đi làm, con gọi điện thoại cho nó nhều vậy làm gì? Làm chậm trễ công việc của nó?"
Tôi có chút ngại ngùng: "Mẹ à, con cần trao đổi việc này với anh Hạng Chương..."
"Con còn có chuyện gì nữa? Mấy ngày nay mẹ xem, con chính là đang quấy rầy nó làm việc!" Mẹ chồng ghét bỏ nói.
Tôi không biết nên nói thế nào, chỉ có thể mím môi không nói gì nữa nhưng lời nói tiếp theo của bà lại khiến tôi khiếp sợ.
"Kha Kha này, mẹ nói cho con biết, nhiệm vụ hiện giờ của con là dưỡng thai, đừng nghĩ linh Tình nữa, chuyện của đàn ông không đến lượt con lo! Chờ đến khi con sinh đứa bé, nó sẽ tự nhiên quay trở về."
"Mẹ... mẹ, mẹ nói cái gì?" Tôi nhìn bà, lắp bắp, nghi ngờ rằng không biết có phải bà đã biết chuyện gì rồi không.
"Mẹ đang dạy con biết thân phận!" Mẹ chồng trợn mắt nhìn tôi một cái, lập tức tịch thu điện thoại của tôi, còn gọi điện cho Hạng Chương trước mặt tôi, nói anh àm việc cho tốt, không cần để ý tới tôi, nói rằng sẽ chăm sóc tốt cho tôi, không để tôi quấy rầy công việc và cuộc sống của anh.
"Tiểu Chương à, bây giờ công việc của con nhiều, xã giao nhất định là cũng nhiều, không cần mỗi ngày đều đến thăm Kha Kha, có mẹ ở đây con sợ gì nữa!"
"Đến nhiều cũng không cần thiết, con đến cũng không giúp được gì, con hãy đi làm việc của con đi, nó chỉ là nhỏ nhen, con quan tâm đến nó làm gì..."
Mẹ chồng vừa nói vừa đi khỏi phòng bệnh, tôi nhìn cửa phòng đóng lại, nhịn không được mà bật khóc.
Cho dù Hạng Chương ngày nào cũng đến thăm tôi tôi cũng đều sẽ nghĩ ngợi lung tung, nếu anh thật sự nghe theo lời mẹ chồng không tới thì tôi nghĩ tôi sẽ phát điên lên mất.
Không biết là do mang thai hay là như thế nào, tôi vô cùng dễ khóc, lúc mẹ chồng vào, nước mắt vẫn vương trên mắt, mẹ chồng liền không vui.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Kha Kha, mẹ đã già như vậy, bỏ lại nhà cửa nghề nghiệp đến chăm sóc con, con còn không vừa lòng sao? Khóc cái gì? Mẹ nói cho con biết, người ta nói cho mẹ, phụ nữ có thai cảm xúc sẽ ảnh hưởng tới đứa bé, nếu như con ảnh hưởng đến cháu trai mẹ, sinh ra một đứa chỉ biết khóc, mẹ sẽ không để cho con yên đâu!
Mẹ chồng thao thao bất tuyệt mắng tôi, tôi vội vàng lau khô nước mắt, giả vờ cười cam đoan với bà, về sau sẽ không náo loạn nữa, cũng không khóc nữa.
"Con biết vậy thì tốt." Sắc mặt mẹ chồng lập tức chuyển từ âm u sang vui vẻ.
Từ hôm đó, Hạng Chương cũng rất hiếm khi tới, từ đầu còn một ngày tới một lần, sau đó ngay cả bóng người cũng không thấy.
Lúc Trình Gia Tiên đến thăm tôi, tôi để mẹ chống tránh đi, lặng lẽ nói với cô ấy chuyện này, cầu xin cô ấy lúc rảnh rỗi hãy đi nhìn Hạng Chương, chủ yếu là tra xét "tình địch".
Trình Gia Tiên cau mày nói: "Kha Kha, hai người các cậu cũng không còn tình cảm, đứa bé này không nên giữ lại nữa."
"Dùng đứa bé để cứu vãn một cuộc hôn nhân, một người đàn ông, sau này nhất định cậu sẽ hối hận."
"Trình Gia Tiên..." Tôi mấp máy môi: "Những điều cậu nói mình đều biết nhưng mình không thể từ bỏ được, tình cảm nhiều năm như vậy, nào có dễ dàng nói buông tay là buông tay, mình chỉ muốn cùng anh ấy tiếp tục sống chung."
"Mình vẫn phải ở lại bệnh viện lâu nữa, cậu giúp mình đi xem anh ấy đi, có được không?"
Tôi cầu xin Trình Gia Tiên, cô ấy không thể không giúp gật đầu: "Đây là chính cậu yêu cầu đấy!"
"Ừ ừ, Trình Gia Tiên, mình biết là cậu tốt với mình nhất."
Sau khi Trình Gia Tiên đi. tôi bắt đầu không yên chờ mong tin tức của cô ấy.
Ước chừng năm ngày sau, Trình Gia Tiên liền gọi điện thoại tới cho tôi, mẹ chồng liền trả điện thoại cho tôi.
"Trình Gia Tiên..."
"Kha Kha, mẹ chồng cậu ở bên cạnh không?" Trình Gia Tiên nhỏ giọng hỏi.
Tôi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Không sao đây, cậu cứ nói như vậy là được."
Trình Gia Tiên lập tức hiểu ý tôi, biết là tôi nhắc cô ấy nói nhỏ.
"Kha Kha, Hạng Chương nhà cậu thật sự có vấn đề rất lớn, mất ngày nay mình thấy anh ta ngày nào cũng về muộn, hôm đó mình đi đến cổng công ty các cậu, nhìn thấy anh ta và một người phụ nữ cười nói với nhau đi ra."
"Mình hỏi thăm được, cô ta cùng công ty các cậu tên là Kiều Kha Nguyên."
"Sau đó mình lại đến nhà cậu chờ, mãi đến 12 giờ đêm anh ta mới về."
"Nói anh ta ta không có vấn đề, đánh chết mình cũng không tin!"
"..."
Kinh ngạc cúp điện thoại, mẹ chồng lại cướp điện thoại của tôi đi.
Tôi nhíu mày: "Mẹ, mẹ cầm điện thoại của con làm gì? Con đã nói không quầy rầy tới công việc của Hạng Chương, mẹ trả điện thoại cho con đi."
"Cũng không được. nghe nói phụ nữ có thai không được dùng điện thoại, phóng xạ rất lớn, con nên dùng ít thôi." Mẹ chồng trợn tròn mắt nói.
Trong lòng tôi như mèo cào, sốt ruột khó nhịn muốn gọi điện cho Hạng Chương, tôi muốn hỏi anh mấy ngày nay rốt cục là bận làm gì.
Mẹ chồng không đưa điện thoại cho tôi, tôi cảm thấy có chút phiền muộn.
"Con muốn xuất hiện! Mẹ, mẹ gọi Hạng Chương tới làm thủ tục xuất hiện, con muốn về nhà!"
"Vớ vẩn!" Mẹ chồng quát lớn: "Nằm viện đang tốt, sao lại muốn ra viện? Còn không cần tốn tiền, ở lại thoải mái như vậy, cần gì phải xuất viện?"
"Con ở đủ rồi! Mẹ con ở trong viện sắp mốc meo rồi, thật sự không ở nổi nữa."
"Không được! Bác sĩ nói phải ở trên giường nghỉ ngơi ít nhất ba tháng!" Mẹ chồng không thèm để ý liền đi ra ngoài.
Về cơ bản, thời gian một ngày bà ấy chăm sóc tôi không quá 3 giờ, thời gian còn lại không phải ngủ thì là nói chuyện phiếm.
Mà tôi chỉ có thể ở trong phòng bệnh xem tivi.
Đang lúc bực mình không thôi, hai cô y tá đi vào kiểm tra phòng, mắt tôi sáng lên, mặt dày mượn di động hai người.