Kiều Kha Nguyên!
Cô ta gọi điện cho tôi làm gì?
Tôi cau mày nhìn điện thoại, cho đến khi chuông dừng lại, màn hình tối đi, nhưng ngay sau đó lại vang lên.
Tôi không nhận, điện thoại vẫn cứ tiếp tục vang, cô ta và tôi đều cố chấp như nhau.
Cô ta rốt cuộc muốn làm gì? Hạng Chương đã quyết định đến Bắc Thành rồi, cô ta còn muốn thế nào?
Tôi cuối cùng vẫn là ấn nút nghe, tò mò cô ta rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì.
“Đồng Kha Kha, cô làm như vậy là có ý đồ gì?” Kiều Kha Nguyên bắt đầu chính là dáng vẻ kéo đến hỏi tội.
Tôi cười lạnh lùng: “Kiều Kha Nguyên, cô như thế này là có ý gì?”
Kiều Kha Nguyên im lặng trong chốc lát, giọng nói khôi phục lại sự bình tĩnh: “Đồng Kha Kha, tôi biết cô đã mang thai, không muốn cãi nhau với cô. Nhưng cô nên biết, trái tim của Hạng Chương không nằm ở chỗ cô. anh ấy là vì đứa bé mới tiếp tục ở bên cạnh cô.”
“Nhìn vào chuyện Hạng Chương muốn có đứa bé này, tôi đã nhẫn nhịn cô đủ lắm rồi, nhưng cô lại vì chia cách chúng tôi, bảo anh ấy xin điều chuyển đến công ty con ở nơi khác? Cô như vậy là có ý gì? Cô cho rằng cô làm như vậy, anh ấy sẽ quay lại bên cạnh cô lần nữa sao?”
“Xin lỗi, Hạng Chương là chồng tôi, anh ấy vẫn luôn bên cạnh tôi, chưa bao giờ rời xa tôi.” Tôi lạnh lùng cắt ngang cô ta nói: “Kiều Kha Nguyên, là tự cô đa tình rồi! Cô ở công ty làm những chuyện đó tưởng rằng tôi không biết sao? Xin cô để lại cho bản thân mình chút thể diện đi chứ? Cô không muốn làm người, tôi và Hạng Chương vẫn phải làm người, phiền cô sau này đừng gọi điện dây dưa với chồng tôi nữa!”
“Tôi tự mình đa tình? Ha ha…” Kiều Kha Nguyên cười nhạt không dừng: “Tôi… tôi không muốn nói với cô, cô bảo Hạng Chương nghe điện thoại.”
Thì ra là tìm không được Hạng Chương mới tìm đến tôi, tôi cau mày muốn cười.
Quá tốt rồi, hôm nay Hạng Chương ra ngoài không phải là đi gặp Kiều Kha Nguyên, điều này không phải là chứng tỏ, anh ấy thật sự đã hồi tâm chuyển ý hay sao.
“Đồng Kha Kha, cô nghe thấy hay không, bảo Hạng Chương nghe điện thoại!”
“Cô thật kỳ lạ, Hạng Chương không muốn nghe điện thoại của cô, tại sao tôi phải bảo anh ấy nghe? anh ấy mệt rồi, chúng tôi phải ngủ, đề nghị cô đừng gọi điện đến quấy rầy chúng tôi nữa!” Tôi giễu cợt nói.
“Tôi không tin! Nhất định là cô! Nhất định là cô không cho anh ấy nghe điện thoại! Đồng Kha Kha, cô đừng hung hăng càn quấy như vậy, chẳng qua chỉ là một đứa bé, tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng sẽ sinh con, chỉ cần Hạng Chương nghĩ thông suốt, anh ấy sẽ biết mình nên chọn ai!”
Giọng nói hổn hển của Kiều Kha Nguyên khiến tâm trạng tôi vui vẻ, nhưng cũng khiến tôi rất có cảm giác bất an. . Truyện Gia Đấu
Là phụ nữ đều sẽ sinh con, chỉ là đứa trẻ trong bụng tôi đến sớm hơn một bước, nếu không… Hạng Chương vẫn thật không biết sẽ chọn ai.
Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này với cô ta, dứt khoát nói: “Có bản lĩnh tự cô mang thai xem thử, Hạng Chương tắm xong rồi, đang chờ tôi cùng yêu đương đó, dù sao sáng sớm ngày mai anh ấy phải đi rồi, đêm nay hai chúng tôi phải ngọt ngào…”
Nói xong tôi liền cúp điện thoại, cho số điện thoại của Kiều Kha Nguyên vào danh sách đen.
Cô ta bây giờ chắc chắc ở một nơi nào đó trong thành phố này nổi trận lôi đình, rất tốt!
Lúc Hạng Chương trở về cả người đầy mùi rượu, tôi có chút oán trách nói: “Sao lại uống nhiều như vậy? Sáng sớm ngày mai phải đi rồi, anh như thế này làm lỡ việc thì làm thế nào?”
“Không đâu!” Hạng Chương hì hì cười ngây ngô, vừa nhìn đã biết là uống không ít.
“Uống với ai vậy, uống nhiều như thế! Bảo anh hai ngày này tranh thủ thời gian cùng ăn cơm với Trình Gia Tiên, anh cứ nói là không rảnh…”
“Bạn…” Hạng Chương vừa nói vừa nặng nề nằm trên sofa, tôi vừa bỏ sức oán trách anh ta vài câu, anh ta liền ngủ.
Tôi gọi anh ta vài tiếng, anh ta cũng không nhúc nhích. Bụng tôi to cũng không đỡ nổi anh ta, chỉ có thể ôm chăn đến đắp cho anh ta, để mặc anh ta ở trên ghế sofa chìm vào giấc ngủ.
Lo lắng anh ta sẽ dậy muộn, tôi cả đêm đều không làm sao ngủ nổi, nhưng càng thức đêm càng buồn ngủ, lúc rạng sáng lại mơ màng ngủ thiếp đi, nếu không phải bị chuông báo thức làm tỉnh giấc, tôi và Hạng Chương gần như là ngủ quên đi.
Hạng Chương bước nhanh vào phòng tắm, tôi đặt quần áo anh ta phải mặc đi lên trên sofa, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh ta.
Càng cuống càng loạn, thật vất vả mới làm xong, bước ra vừa nhìn, Hạng Chương đã kéo hành lý đến cửa.
“Hạng Chương!” Tôi kinh ngạc gọi một tiếng, chẳng lẽ anh ta cứ như vậy mà đi? Một câu không nói mà đã đi sao?
Hạng Chương quay đầu nhìn tôi một chút: “Kha Kha, không kịp nữa rồi, anh đi trước đây, đợi anh đến đó sẽ gọi điện thoại cho em.”
anh ta nói xong liền vội vàng rời đi, tôi bỗng nhiên có một loại ảo giác, giống như nhìn thấy một Hạng Chương chạy về phía tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng tôi ở sau lưng anh ta, cái tương lai anh ta lao đến đó, không có tôi!
Tôi kinh ngạc nhìn cửa đóng lại, trong phòng bỗng nhiên hiện lên trống rỗng, khiến tôi cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Con à, từ hôm nay trở đi, có con ở bên cạnh mẹ thôi.” Tôi sờ bụng, nhẹ nhàng nói.
Ăn hết bữa sáng chuẩn bị cho Hạng Chương, lúc rửa bát, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Từ sau khi mang thai ở nhà nghỉ ngơi, tiền của tôi đều ở chỗ Hạng Chương, và anh ta không để lại tiền sinh hoạt cho tôi!
Mở tủ lạnh, bên trong không có thứ gì, bình thường đều là Hạng Chương đi mua, những ngày này anh ấy bận đi xã giao, mấy ngày không mua đồ ăn cho vào tủ lạnh rồi.
Tôi lại vội vàng nhìn ví tiền, bên trong đến một tờ màu đỏ (100 tệ) cũng không có, chỉ có một ít tiền lẻ.
Trời ơi…
Tôi âm thầm kêu khổ, vội vàng gọi điện thoại cho Hạng Chương, nhưng điện thoại của anh ấy luôn bận, cứ bận đến không nằm trong phạm vi phủ sóng…
anh ta rốt cuộc gọi điện thoại cho ai lại gọi lâu như vậy? Tôi có chút vỡ tan, bởi vì anh ấy cứ đi như vậy cũng không nói gì với tôi.
Tâm trạng nặng nề, tôi có chút buồn bã gọi điện cho Trình Gia Tiên.
Điện thoại reo nhiều lần Trình Gia Tiên mới nghe, vừa nghe giọng liền là tiếng say rượu.
“Gia Tiên…”
“Có phiền hay không vậy, mới sáng sớm không để cho người khác ngủ sao!” Trình Gia Tiên hét lớn, cúp điện thoại.
Được rồi, thông thường Trình Gia Tiên sau khi say rượu tính khí thức dậy vô cùng khiến người ta sợ hãi, tôi vẫn là không nên làm phiền cô ấy, dù sao ngồi máy bay đến Bắc Thành mấy tiếng là đến rồi. Đến lúc đó Hạng Chương sẽ gọi điện thoại cho tôi báo bình an, lúc đó tôi lại bảo anh ấy chuyển cho tôi ít tiền là được.
Nghĩ như vậy, tâm trạng tôi liền thoải mái, tôi cầm chút tiền lẻ trong ví tiền đi vòng quanh chợ gần đó, mua ít rau và mì.
Buổi trưa làm món mỳ rau ăn, đơn giản, tính toán thời gian cũng tương đối rồi, tôi không kiềm nổi gọi điện thoại trước cho Hạng Chương.
Tắt máy!
Sạo lại có thể là tắt máy!
Tôi đã đi Bắc Thành không chỉ một lần, cho dù máy bay bị trễ, giờ này cũng sớm hạ cánh rồi chứ.
Lập tức lấy thông tin chuyến bay Hạng Chương đi ở trong túi ra, quả nhiên, máy bay đã hạ cánh vào một giờ trước đó.
Sau đó, Hạng Chương đâu? Không nói lời từ biệt cũng bỏ đi, bây giờ ngay cả điện thoại báo bình an cũng không gọi sao?
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi bắt đầu điên cuồng bấm điện thoại của Hạng Chương, nhưng vẫn luôn là chế độ tắt máy.
Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể đợi Hạng Chương chủ động gọi điện thoại cho tôi.
Trời dần dần tối, màn đêm buông xuống, còn điện thoại của tôi chưa từng reo. Tôi có chút sốt ruột đi qua đi lại vài bước, suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên bình tĩnh lại.
Hạng Chương không phải là người như vậy! anh ta nhất định là xảy ra chuyện rồi!
Là chuyện xảy ra trên đường đi đến sân bay, hay là chuyện xảy ra ở Bắc Thành? Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc nên báo cảnh sát hay không.
Ý nghĩ báo cảnh sát vừa mới xuất hiện, chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, dọa tôi sợ hết hồn, ngay tiếp theo là sự vui mừng như điên.
Nhất định là Hạng Chương, nhất định là anh ấy!
Bởi vì quá mức kích động, lúc cầm điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất, trong lúc tay chân luống cuống nghe điện thoại, nhưng bên trong vang lên lại không phải là giọng của Hạng Chương.
“Đồng Kha Kha…”
Là Cố Thanh Thiên!
Tôi vừa nãy còn bình tĩnh, đột nhiên liền yếu ớt, cảm thấy chính giống như người sắp chết tóm được phao cứu sinh, tôi căn bản không kịp nghe Cố Thanh Thiên nói gì, vội vàng nói với anh ta: “Cố tổng! Cố tổng! Hạng Chương xảy ra chuyện rồi…”
“Xảy ra chuyện gì? Cô đừng vội, từ từ nói.” Cố Thanh Thiên trầm giọng hỏi.
Tôi sao có thể không vội?
Nước mắt nén cả một buổi chiều cuối cùng nhịn không được rơi xuống, tôi khóc nói một lượt chuyện Hạng Chương mất tích, nói không theo thứ tự, Cố Thanh Thiên vội vàng bảo dừng lại: “Được rồi, trước tiên cô đừng nói nữa, để tâm trạng ổn định lại trước, tôi lập tức qua đó!”
Có lẽ tâm trạng của phụ nữ có thai đều bất ổn như vậy, lúc tôi một mình vẫn tốt, nhưng khi có người thể hiện sự quan tâm với tôi, tâm trạng và cảm xúc của tôi trực tiếp ở vào mức thấp nhất, sau đó liền nhịn không được muốn khóc.
Lúc chuông cửa vang lên, tôi vẫn ôm điện thoại khóc không ngừng, không để ý, ngay sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng quở trách của Cố Thanh Thiên: “Ngu ngốc! Mở cửa!”
Tôi bị anh ta mắng đến mức sửng sốt một chút mới ý thức được chuông cửa đang kêu.
Lau nước mắt, tôi mở cửa, kinh ngạc phát hiện, người đến lại là Cố Thanh Thiên!
anh ta không phải là ở trong điện thoại của tôi sao? Chạy ra lúc nào vậy? Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
Cố Thanh Thiên cất điện thoại bước vào: “Tôi vừa hay đi qua gần chỗ nhà cô…”
Tôi làm gì rảnh quan tâm anh ta là đi qua hay là như thế nào, chuyện tôi quan tâm hiện giờ chỉ có một việc.
“Cố tổng, Hạng Chương từ sáng sớm ra khỏi nhà đến bây giờ, tôi đều không gọi được cho anh ấy. Tôi nghi ngờ anh ấy xảy ra chuyện rồi, làm thế nào đây?” Tôi nén nước mắt hỏi.
Cố Thanh Thiên nhíu mày: “Không gọi được điện thoại? Tôi thử xem…”
Tôi mong đợi nhìn anh ta, nhìn thấy anh ta bấm số của Hạng Chương, thể hiện tắt máy.
“anh xem! Điện thoại của Hạng Chương chưa bao giờ tắt máy!” Tôi kêu lên, lại muốn khóc.
Đầu lông mày của Cố Thanh Thiên nhíu chặt lại nhìn tôi một lát, cúi đầu nhanh chóng gõ ra một tổ hợp số điện thoại.
Tôi nhìn anh ta không rõ lý do, nghe thấy anh ta hỏi bên kia: “Hạng Chương hôm nay đã đến hay chưa? Ừ… Biết rồi…”
Tôi trợn to hai mắt cẩn thận nghe lời nói của Cố Thanh Thiên, muốn nghe thấy mấy câu có liên quan đến Hạng Chương.
Sau một lúc, Cố Thanh Thiên trầm mặt cúp điện thoại, cau mày nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô cố ý phải không?”
“Ý gì vậy?” Tôi nén nước mắt nhìn anh ta.
Cố Thanh Thiên càng nhíu chặt mày: “Hạng Chương không xảy ra chuyện gì hết, anh ta sau khi xuống máy bay liền đi đến công ty con báo cáo rồi.”
Nước mắt trong hốc mắt chuyển động, khuôn mặt của Cố Thanh Thiên trở nên mơ hồ, tôi yên tâm nhưng cảm thấy không dám tin nhìn anh ta: “anh nói gì?”
“Tôi nói gì cô nghe cho rõ ràng.” Cố Thanh Thiên lắc đầu nói: “Đồng Kha Kha, cô đến bây giờ vẫn không nhìn rõ sao? Trái tim của Hạng Chương thật sự không nằm ở chỗ cô nữa!”
Tôi lảo đảo lùi về phía sau một bước, lắc đầu, từ chối nghe những lời Cố Thanh Thiên nói.
Nhưng cho dù tôi lắc đầu đến thành như cái trống lắc, Cố Thanh Thiên cũng không bỏ qua cho tôi, anh ta nói rõ ràng với tôi: “Đồng Kha Kha, Hạng Chương sớm đã xuống máy bay ở Bắc Thành rồi, còn đi báo cáo với công ty.”
“Nghe nói nhân viên từ nơi khác đến giống như anh ta sẽ có hai ngày nghỉ ra ngoài tìm phòng và thích ứng môi trường, Hạng Chương lập tức liền vội vã đi rồi.”
“Đồng Kha Kha, cô không cần lo lắng cho anh ta, anh ta căn bản không xảy ra bất cứ chuyện gì. anh ta chỉ là không muốn nghe điện thoại của cô mà thôi!” anh ta nói đanh thép.