Tuyết Nhàn bị đám côn đồ lôi lên tầng cao nhất của quán Bar.
Cả căn phòng tối om không ánh sáng.
Cô ngồi thu mình nép vào cạnh một cái ghế.
Chắc cô đã sai thật rồi.
Sai khi tin Cố Phàm là người tốt.
Tại sao chứ? Cả đời của cô chưa được ai chịu hi sinh để cứu, Cố Phàm là người đầu tiên.
Anh đem đến cho cô hy vọng xong lại thẳng thừng dập tắt nó.
Cô lại khóc.
Từ nhỏ tới lớn cô luôn luôn ở một mình, không ai quan tâm cả.
Bất giác, trong đầu của Tuyết Nhàn hiện lên hình ảnh của Cố Mặc...!anh em họ...!toàn những kẻ dối trá!
Không biết đến bao giờ, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Ánh sáng chiếu vào khiến cô hơi chói mắt.
Ngay lập tức, đèn điện trong phòng được ai đó bật sáng trưng lên.
Mà người đang đóng cửa kia lại là Cố Phàm.
Anh đi đến chỗ của cô.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, hai tay thản nhiên đút túi quần.
- Tại sao lại làm vậy? Tôi có thù oán gì với anh?
- Cô là người phụ nữ của Cố Mặc.
- Tôi và anh ta đã ly hôn rồi! Không còn bất cứ quan hệ gì nữa!
Cố Phàm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tuyết Nhàn.
Từng ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô nhưng cô lại quay mặt đi né tránh.
Ngay lập tức Cố Phàm tức giận, một tay bóp lấy cổ của cô.
Tay còn lại đè cô xuống dưới thân.
- Cô tưởng Cố Mặc không quan tâm đến cô sao? Anh ta yêu cô nên mới đích thân tới New York này!
Nói dối! Cố Mặc sao có thể vì cô tới đây? Lúc trước kết hôn, quản gia cũng đã nói cho cô biết Cố Mặc rất ghét tới New York.
Thứ nhất vì ba mẹ anh đã bị tai nạn ở đấy, thứ hai vì anh không muốn gặp mặt Cố Phàm.
Nhìn thấy dáng vẻ không tin của Tuyết Nhàn, Cố Phàm mỉm cười rồi thả tay ra khỏi cổ của cô.
Tay anh di chuyển xuống dưới, từ từ mở nút áo của cô ra.
- Cố Mặc đang trên đường tới đây.
Nhưng không vội, tôi sẽ để anh ta chứng kiến cảnh nóng của hai ta...
- Không...
Tuyết Nhàn cắn môi.
Cô cố gắng giãy giụa nhưng tay lại bị Cố Phàm giữ lại.
Định dùng chân đá nhưng lại bị anh phát hiện ra kẹp bên dưới.
Giờ đây, Tuyết Nhàn như con cá nằm trên thớt vậy.
Cả người cô căng cứng khi một tay của Cố Phàm dần dần di chuyển xuống bên dưới.
Bất giác cô nhắm mắt lại liên tục lắc đầu trong sự tuyệt vọng.
Đúng lúc tình thế đang nguy cấp, đột nhiên cửa phòng bị ai đó đạp ra.
Cảnh sát từ đâu sập vào chĩa súng về phía Cố Phàm.
Mấy tên thuộc hạ của Cố Phàm cũng bị áp giải đi.
Bọn họ chỉ đứng đó cúi mặt xuống nhận lỗi.
- Xin lỗi ngài Mizi, cảnh sát đột nhiên bao vây quán Bar khiến chúng tôi không kịp trở tay.
Tuyết Nhàn thở phào nhẹ khi Cố Phàm được cảnh sát dẫn đi.
Cô cũng bị dẫn theo sau nhưng không sao.
Cũng may cảnh sát đến kịp nếu không cô đã bị anh cưỡng bức rồi.
Sở cảnh sát.
Cảnh sát trưởng đích thân tra khảo các phạm nhân vừa bị bắt ở quán Bar.
Ngồi đối diện với người đàn ôn mặc quân phục, Tuyết Nhàn chỉ cúi mặt xuống không dám ngẩng lên vì cái khí thế bức người đó.
Mà người đang ngồi trước mặt cô chỉ cách một cách bàn đẹp trai quá mức đi.
Hình như anh ta là con lai thì phải.
Ngũ quan cân xứng, làn da mịn màng, hàng lông mày rậm cùng với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng.
Nếu nói hai anh em song sinh mà họ Cố đẹp theo kiểu yêu mị thì người cảnh sát này lại mang vẻ đẹp chuẩn soái ca lạnh lùng.
Cung Thiết Thành, con trai của cục trưởng cục cảnh sát thành phố.
Mẹ là một giáo viên dạy tiếng Anh gốc Hoa.
Được lai giữa hai dòng máu nên tư duy và bề ngoài của Cung Thiết Thành hơn những người khác.
Anh còn biết đến là niềm tự hào của cục cảng sát an ninh.
Nhưng mãi không chịu thăng chức mà chỉ làm cảnh sát trưởng bắt tội phạm.
Đây cũng là 1 điều quái gở của con người này.
Cung Thiết Thành cầm bút viết cái gì đó lên giấy tờ rồi đưa mắt nhìn chằm cô.
- Tên?
- Tuyết Nhàn.
- Tuổi?
- Tôi năm nay 23 tuổi.
Hỏi một lượt các thông tin cá nhân của cô điền lên giấy, Cung Thiết Thành liền đặt bút xuống bắt đầu thẩm vấn.
- Khi chúng tôi xông vào thấy Mizi đang có ý định cưỡng bức cô.
Tuyết Nhàn, cô có muốn kiện anh ta không? Nếu kiện, cô hoàn toàn có thể thắng kiện vì ở có có rất nhiều người chứng kiến, bao gồm cả tôi.
Bây giờ Tuyết Nhàn mới biết thì ra lúc làm trong bệnh viện thì anh lấy tên là Cố Phàm.
Còn khi vào quán Bar hay liên quan tới cảnh sát thì họ lại gọi anh là Mizi.
Nếu bây giờ cô mà kiện anh cơ hội thắng rất cao.
Nhưng...!Cố Phàm đã 2 lần cứu cô nên cô không phủ nhận điều đó.
Anh đã lừa cô vào quán Bar rồi suýt nữa cưỡng hiếp cô...!Lần này cô sẽ không tố cáo anh nhưng từ giờ cô và anh sẽ hết nợ không liên quan gì tới nhau nữa.
- Là tôi tự nguyện...!không liên quan gì tới anh ấy.
Dường như thấy cô đang cố che giấu cái gì đó, Cung Thiết Thành nói.
- Cô có điều gì cứ nói ra, khôg phải sợ.
- Là tôi tự nguyện!
Thấy không làm lay chuyển được câu trả lời từ cô, Cung Thiết Thành liền kêu người làm giấy tờ rồi thả Cố Phàm cùng đám thuộc hạ của anh ta.
Thực ra Cung Thiết Thành đột nhiên xông vào bao vây quán Bar nhằm thu thập bằng chứng phạm tội cũng như bắt giữ Cố Phàm.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy gì.
Anh ta chỉ có tội cưỡng hiếp để bị bắt nhưng cô lại không tố cáo.
Cung Thiết Thành không cam tâm có ngày anh không tóm được sào huyệt của Mizi!
Thấy tất cả được thả ra, nhưng mãi cô không được cho ra về nên cô thắc mắc hỏi Cung Thiết Thành.
- Đến bao giờ tôi mới rời khỏi đây được?
- Đến khi Cố Tổng tới.
Cố Tổng? Gương mặt Tuyết Nhàn sa sầm lại.
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc từ sau cô vọng đến.
- Cảnh sát trưởng, tôi tới đón bà xã!