- Tiểu thư, Hắc Gia đang đợi cô dưới dùng bữa sáng.
Người giúp việc gõ cửa liên tục thúc giục.
Lúc này, Tuyết Nhàn mở mắt.
Cô vội vàng chạy vào làm vệ sinh cá nhân rồi ra mở cửa.
Hôm qua bị Hắc Tư Dạ ôm khiến cô không thể nào chợp mắt nổi.
Phải tới gần sáng cô mới mệt quá ngủ quên.
Nhưng, cô phải công nhận Hắc Tư Dạ lúc nào cũng dậy sớm đúng giờ.
Anh không có đánh thức cô mà chỉ nhẹ nhàng rời giường.
Bước xuống phòng ăn lớn, cô thấy Hắc Tư Dạ đang ngồi đó.
Trên bàn là bữa sáng thịnh soạn.
Mà rất nhiều ánh mắt của người hầu cứ đổ dồn về phía của cô.
Chắc họ chỉ kinh ngạc vì lần đầu tiên Hắc Gia lại kiên nhẫn đợi một người dùng bữa cùng, đặc biệt hơn đó lại là một cô gái.
- Ngồi đi!
Hắc Tư Dạ liếc mắt nhìn cô rồi thong thả cầm thìa lên múc một ít súp đưa lên miệng.
Tuyết Nhàn ngoan ngoãn biết điều ngồi xuống.
Cô thật sự không có quen, mà Hắc Tư Dạ lại đối với cô như vậy có phải quá tốt không?
Định đưa miếng bít tết lên miệng nhưng cô lại dừng lại, rụt rè nói.
- Hắc Gia, lần sau anh không phải đợi tôi đâu.
Tôi...
- Cô cho rằng tôi đợi cô?
- Tôi không có ý đó...
Bị ánh mắt của Hắc Tư Dạ quét qua khiến Tuyết Nhàn giật thót.
Cô im lặng cắm cúi ăn sáng.
Có vẻ thấy con thỏ con run sợ khiến tâm tình của Hắc Tư Dạ thỏa mái hơn.
Vài phút sau, Lưu Quang Nhất cùng Phong Lôi và Phong Vân bước vào, trên tay bọn họ cầm một tập tài liệu dày cộp.
- Hắc Gia, 9 người được huấn luyện của trung tâm đã có mặt.
Có nên cho Tuyết Nhàn vào cùng làm nhiệm vụ luôn không?
Nghe thấy Lưu Quang Nhất nhắc đến tên mình, cô ngẩng đầu lên.
Lúc này, Hắc Tư Dạ đặt thìa xuống lấy khăn lau miệng.
- Cho đi cùng đi!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Quang Nhất.
Thấy anh ta ra hiệu cho cô theo thì cô vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng rồi uống cốc sữa trên bàn rồi đứng dậy.
Lưu Quang Nhất cùng Phong Vân và Phong Lôi lái xe đưa cô tới nơi được gọi là địa điểm tập hợp.
Đến lúc này Tuyết Nhàn mới biết được rằng thì ra trung tâm KQ là đang đào tạo sát thủ để phục vụ làm việc cho tổ chức ngầm dưới quyền của Hắc Tư Dạ.
Khi khóa đào tạo kết thúc thì họ được nhận nhiệm vụ đặc biệt.
Ai qua được sẽ chính thức làm việc cho tổ chức, được Hắc Thị bảo bọc.
Còn không qua chỉ có con đường chết vì khi bị bắt thì phải lập tức tự sát.
Tuyết Nhàn kích động.
Cô đã được huấn luyện như bọn họ đâu? Hắc Tư Dạ đem cô tống vào hàng ngũ 10 người đó khác gì muốn hại chết cô?
Không nhịn được thắc mắc, Tuyết Nhàn quay sang hỏi Phong Vân.
- Phong Vân, tôi chưa có huấn luyện.
Chẳng lẽ các anh lại tống tôi vào chỗ chết à?
- Lệnh của Hắc Gia.
Bọn tôi chỉ làm theo thôi!
Tuyết Nhàn chẳng buồn muốn nói nữa.
Chiếc xe cứ chuyển bánh đến địa điểm thì dừng lại.
Đó chính là bến cảng lớn.
Quả nhiên, 9 người còn lại đã có mặt.
Trong đó có cả Tư Niên.
Lưu Quang Nhất đi tập hợp mọi người lại rồi dặn dò cẩn thận.
Mỗi người được phát vũ khí rồi lên tàu ra một hòn đảo hoang vắng mà tháng trước Hắc Tư Dạ đã phát hiện ra.
Đó là hòn đảo bí mật chứa rất nhiều vũ khí hiện đại của Diệp Gia.
Diệp Gia tuy dạo gần đây rất nổi trội về buôn bán vũ khí cho các gia tộc lớn nhưng lòng tham của ông ta không một gia tộc nào không biết.
Diệp Gia vốn định giấu các loại vũ khí tối tân đi để thừa thời cơ các gia tộc khác tranh đấu nhảy vào làm ngư ông đắc lợi.
Tuy nhiên, kế hoạch của ông ta bị Hắc Tư Dạ phát hiện.
Vì vậy đây chính là nhiệm vụ của 10 người đào tạo phải vượt qua.
Chỉ cần đột nhập vào hòn đảo rồi lấy hết bản thiết kế vũ khí như vậy nhiệm vụ hoàn thành.
Nhưng, chỉ cần bị phát hiện thì phải tìm cách thoát thân, còn nếu bị bắt không đường lui thì phải lập tức tự sát.
Tất cả lần lượt lên tàu ra đảo.
Đang định bước lên bậc thang, tay của cô bị Tư Niên nắm lấy.
- Anh làm cái gì?
Tuy Tư Niên tốt thì tốt thật nhưng anh ta động một tý đụng chạm thân thể cô khiến cô không thể làm ngơ được.
- Anh không hiểu bọn họ tại sao lại cho em đi làm nhiệm vụ.
Nhưng em yên tâm.
Khi lên đảo anh sẽ bảo vệ em.
Tuyết Nhàn thở dài.
Tư Niên nói sẽ bảo vệ cô.
Nhưng cô và anh đã chia tay rồi.
Chẳng lẽ anh lại bám dai như thế? Hay vọng tưởng rằng cả hai có thể quay lại?
Trầm ngâm một hồi Tuyết Nhàn rụt tay lại lên tàu.
Tư Niên vội vàng theo sau.
Phía xa gần đó, một tên thuộc hạ đang cầm máy quay trực tiếp gửi cho Hắc Tư Dạ.
Nhận được hình ảnh, Hắc Tư Dạ sa sầm nét mặt nhấn số gọi cho Lưu Quang Nhất.
Anh muốn cho cô đối mặt với nguy hiểm quen dần để sau này ở bên cạnh anh cô sẽ tự bảo vệ được tính mạng.
Vậy mà Hắc Tư Dạ không ngờ rằng lại có thêm một kẻ đeo bám kia.
Cũng may anh đã sai thuộc hạ theo sát quay lại hình ảnh của cô mới phát hiện kịp thời.
Thấy điện thoại đổ chuông, Lưu Quang Nhất vội vàng nghe máy.
Đầu dây bên kia, Hắc Tư Dạ trầm giọng.
- Cậu ở lại làm hết công việc của Phong Vân và Phong Lôi.
Bảo hai bọn họ đi theo Tuyết Nhàn đi.
Khóe miệng Lưu Quang nhất giật giật.
Công việc của anh đã nhiều lắm rồi lại còn phụ trách cả việc của hai tên kia.
Anh có phải cỗ máy làm việc đâu.
- Hắc Gia...!sao lại...
- Đây là mệnh lệnh! Tôi không muốn cái tên kia ở gần cô ấy! Rõ chưa! Bảo hai người bọn họ giám sát chặt chẽ rồi báo cáo lại cho tôi!