Ngoại Trừ Ta Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Trong khoảnh khắc này, dường như lôi kiếp đã dừng lại một lát.

Tầm mắt mọi người có một nửa dừng ở trên người con thỏ, một nửa dừng trên người Úc Tiêu Tiêu.

Con thỏ vẫn không nhúc nhích, không biết rốt cuộc là bị choáng hay ngã chết rồi.

Tuy rằng nữ chính trong truyện ngọt sủng quăng chết nam chính của mình cũng hơi quá, nhưng Tống Nam Thời chỉ cần tưởng tượng đến sức lực tiểu sư muội của mình…

Nàng bắt đầu lo lắng con thỏ này còn có thể sống cho đến khi cốt truyện sủng ngọt bắt đầu hay không.

Người cũng lo lắng còn có Chư Tụ sống lại lần nữa.

Người trong cuộc Úc Tiêu Tiêu ngơ ngác, dưới ánh mắt của mọi người, run rẩy, lắp bắp nói: “Vừa nãy nhỡ tay, hay là muội làm lại một lần nữa?”

Vừa dứt lời, cũng không biết có phải con thỏ kia đã nhận ra tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm hay không, hai chân sau của nó lập tức đạp mạnh, ngồi dậy trong cơn hấp hối, bất ngờ tỉnh lại.

Sau đó nó giơ chân liều mạng chạy về phía trước, giống như đằng sau có hồng thủy mãnh thú gì đang đuổi, trong chốc lát chuyển thành chạy sau mà đến trước, đuổi kịp và vượt trước lừa huynh.

Tống Nam Thời thấy vậy, còn chưa kịp cảm thán về ý chí sinh tồn ngoan cường của nam chính truyện sủng ngọt, thì nghe thấy Úc Tiêu Tiêu nói cực kỳ tự tin: “Muội đã nói rồi mà! Muội biết rất rõ sức lực của bản thân, có chút xíu lực thôi, sao có thể quăng chết thỏ chứ!”

Tống Nam Thời: “…”

Bỏ đi, coi như chưa nói gì hết.

Nàng im lặng quay đầu, quyết định sau khi đi ra ngoài thì giúp nam chính truyện sủng ngọt tìm một số thuốc bổ cơ thể.

Không hổ là nam chính truyện sủng ngọt, quả nhiên vẫn không dễ làm.

Cảnh vừa rồi không chỉ khiến Tống Nam Thời nhìn ngốc, mà còn khiến Quỷ Khanh thấy ngu luôn.

Sau khi hắn ta ngẩn người xong thì bắt đầu cười ha ha.

Hắn ta không thể tin nổi nói: “Các ngươi định đưa một con lừa, một con thỏ đi giải cứu thành Trung Châu đang trong tình thế cấp bách hả?”

Không phải hắn ta khinh thường chúng, nhưng nhìn thực lực của con thỏ có thể bị một nữ tu yếu ớt quăng một cái đã ngã ngốc, xem ra không giống linh thú có năng lực gì, mà con lừa kia… chỉ giống như một con lừa bình thường.

Sau đó hắn ta tự cho là hiểu hết chân tướng, cười lạnh nói: “Xem ra các ngươi cũng chỉ là ngụy quân tử chỉ biết mạnh miệng trách trời thương dân mà thôi, thấy thành Trung Châu không ổn thì không quản bọn họ sao?”

Đoàn người Tống Nam Thời lập tức nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc.

Có lẽ hắn ta không biết, Tống Nam Thời dám vào Tứ Tàng Sơn, lừa huynh chính là một trong những át chủ bài của nàng.

Mà lúc này, hai huynh đệ Diệp Lê Châu cũng đúng lúc nghe thấy âm thanh vội vàng đuổi tới, nghe được câu cuối, Diệp Lê Châu theo bản năng hỏi: “Cái gì không quản thành Trung Châu? Thành Trung Châu làm sao vậy?”

Giang Tịch lời ít mà ý nhiều: “Ngung Điểu trong thành Trung Châu chắc sẽ nổi loạn.”

Diệp Lê Châu khiếp sợ: “Mẹ kiếp!”

Giang Tịch nói câu thứ hai: “Tam sư muội đã thả con lừa của muội ấy ra ngoài.”

Diệp Lê Châu lại khiếp sợ lần nữa: “Mẹ kiếp!!”

Hai từ mẹ kiếp thể hiện sâu sắc ảnh hưởng về sự phong phú của chữ Hán và ngữ điệu đối với cách diễn đạt của người Trung Quốc.

Lúc này Quỷ Khanh mới mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, lập tức nói: “Các ngươi…”

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, ngay sau đó, trước mắt bỗng nhiên có một ánh kiếm vọt tới, hắn ta khó khăn né tránh.

Hắn ta lập tức nhìn về phía Vân Chỉ Phong đang nắm trường kiếm trong tay.

Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Chúng ta tốc chiến tốc thắng.”

“Ta còn muốn trở về bảo vệ Tống Nam Thời.”

Mà Vân Chỉ Phong vừa dứt lời, toàn bộ chiến trường dường như lại chuyển động lần nữa.

Quỷ Khanh chắp hai ngón tay lại, bình tĩnh nói: “Khảm Vi Thủy.”

Một cột nước chợt xuất hiện, khóa hai chân Vân Chỉ Phong lại.

Lúc này Vân Chỉ Phong mới nhớ tới, trong những năm hắn làm Kỳ Lân Tử ở Vân gia, chưa bao giờ nghe nói Thành chủ bí ẩn thành Trung Châu kia là tu sĩ gì.

Hiện giờ, đã rõ ràng.

Quỷ Khanh cùng một hóa thân với Quyết Minh Tử cũng là một Quẻ sư.

Lúc này, lôi kiếp lần thứ ba của Tống Nam Thời ầm ầm rơi xuống.

Theo tiếng lôi kiếp giáng xuống chính là giọng nói của Tống Nam Thời.

“Chấn Vi Lôi.”

Sấm sét màu lam cùng với lôi kiếp màu tím giao hòa giữa không trung, dừng trên người Tống Nam Thời, cũng đánh xuống đám Ngung Điểu xung quanh Tống Nam Thời.

Những con Ngung Điểu đó kêu lên biến thành một nắm tro tàn trong lôi kiếp hai màu.

Chấn Vi Lôi, hai chấn trùng điệp, trong các quẻ là quẻ thượng, có thể xua đi u ám, mang theo hơi thở sức sống, chứa sức mạnh của trời đất, thể hiện chính khí.

Cho nên Chấn Lôi tuy là lôi, nhưng lại là loại lôi trừ tà tránh ác, trên có thể triệt tiêu sát khí bên trong lôi kiếp, dưới có thể khiến các tà vật kinh sợ.

Cho nên rất thích hợp đối phó với loại hung thú Ngung Điểu này, nhưng nếu nó thật sự được sử dụng để đối phó với các tu sĩ chính đạo, ngược lại uy lực sẽ suy giảm.

Nhưng rất thích hợp với cục diện trước mắt.

Lôi kiếp kết đan có chín lần, linh lực hiện tại của Tống Nam Thời có thể chịu đựng được khoảng số lượng sét tầm đó.

Đúng lúc có thể chống đỡ đến khi nàng thuận lợi kết đan.

Mà một khi kết đan thành công, Tống Nam Thời tiến vào Kim Đan Kỳ, nàng không chắc nàng sẽ lâm trận đột phá càng đánh càng hăng giống lần trước, hay là giống tu sĩ bình thường, sau khi kết đan hao hết linh lực, mà không thể không tiến vào một thời kỳ suy yếu.

Cho nên Tống Nam Thời muốn trước khi kết đan, lợi dụng thật tốt chín lôi kiếp để tiêu diệt những con Ngung Điểu này càng nhiều càng tốt.

Tống Nam Thời tính toán kỹ càng, sau khi chịu đựng từng trận lôi kiếp, giảm bớt đau đớn trên người, nhấc chân chuẩn bị đến nơi có nhiều Ngung Điểu nhất.

Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng mấy người Giang Tịch.

“Sư muội.”

Tống Nam Thời theo bản năng quay đầu.

Nàng thấy Giang Tịch không biết từ bao giờ đã rút thanh trọng kiếm được thừa kế từ chỗ Kiếm Thánh, thanh kiếm chặn hàng chục con Ngung Điểu đang lao về phía nàng.

Hắn nói: “Muội đứng ở đó đừng nhúc nhích, những việc khác cứ giao cho chúng ta. Muội cứ nói cho chúng ta biết, dưới tình huống muội có thể thuận lợi vượt qua lôi kiếp, còn có thể mượn lực đánh chết bao nhiêu Ngung Điểu.”

Khi nói chuyện, lúc này Tống Nam Thời mới phát hiện ra, bọn Chư Tụ cùng hai huynh đệ Diệp gia không biết đã vây quanh Tống Nam Thời từ khi nào, trước khi một đợt lôi kiếp nữa đánh xuống, trọng kiếm của Giang Tịch, trường kiếm của Chư Tụ, nắm đấm của Úc Tiêu Tiêu cùng trường đao của hai huynh đệ Diệp gia tạo nên một khoảng không cho Tống Nam Thời không cho con Ngung Điểu nào xâm nhập, để Tống Nam Thời không phải đối phó với những con Ngung Điểu trong lôi kiếp.

Trong chốc lát, nàng sửng sốt.

Giang Tịch tiếp tục nói thêm: “Muội có thể đánh chết bao nhiêu Ngung Điểu, chúng ta sẽ bỏ vào cho muội bấy nhiêu, thời gian còn lại, muội phải tích tụ thể lực để chuẩn bị chống đỡ trận lôi kiếp tiếp.”

Nàng có thể đánh chết bao nhiêu? Bọn họ bỏ vào bấy nhiêu?

Trong lúc nhất thời Tống Nam Thời không biết rốt cuộc đây là kế sách cổ quái gì, nhưng mắt thấy trận lôi kiếp thứ tư chuẩn bị tới, nàng nhanh chóng tính toán một chút, lập tức nói: “Cứ cho vào cho muội năm mươi con trước đã!”

Giọng nói vừa dứt, vòng vây mà bọn họ phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt xuất hiện một lỗ hổng, Ngung Điểu bị bọn họ cản trở không nghĩ gì cả, lướt qua lỗ hổng vọt vào.

Cùng lúc đó, trận lôi kiếp thứ tư đánh xuống.

Đúng lúc chúng nó vọt vào bên dưới lôi kiếp của Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời còn đếm, thi thể trên mặt đất, không nhiều không ít vừa đủ năm mươi con.

Đầu tiên Tống Nam Thời kinh hoàng trợn tròn hai mắt, ngay sau đó há to miệng.

Cái kịch bản này… có thể á!

Vì thế nàng bỗng nhiên phát hiện, ban đầu nàng còn dốc hết sức lực nghĩ làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc, nghĩ phải lợi dụng lôi kiếp như thế nào, quay đầu đột nhiên không kịp phòng ngừa phát hiện, hiện tại nàng có thể xây dựng một tuyến phòng ngự tương đối an toàn nhờ vào bọn họ.

Tống Nam Thời im lặng một lát, đột nhiên bật cười.

Nhóm người này không đáng tin cậy đã quá lâu rồi, thế cho nên nàng đã nhanh chóng quên mất, bọn họ cũng là nam nữ chính trong lĩnh vực của mình.

Nàng không còn một mình nữa.

Một đám nhân vật chính ở cạnh mình, bọn họ còn không đánh thắng một vai ác à?

Tống Nam Thời lập tức tỉnh ngộ, vừa tích tụ thể lực vừa tính toán cường độ lôi kiếp tiếp theo cùng với năng lực chống đỡ của mình. Sau đó nàng phát hiện, đánh như vậy không những không hạ thấp hiệu suất, ngược lại bởi vì nàng đã tích lũy đủ năng lượng trong khoảng thời gian xảy ra lôi kiếp, có thể đánh chết càng nhiều Ngung Điểu trong một lần.

Nàng lập tức tự tin, tính lôi kiếp tiếp theo đã đến, hô lớn: “Muội muốn đánh tám mươi con!”

Giang Tịch lập tức cười, trọng kiếm vung lên, hào khí nói: “Bỏ vào cho sư muội của chúng ta tám mươi con đi!”

Vô số Ngung Điểu vẫy cánh lao vào, sau đó hóa thành tro bụi dưới lôi kiếp của Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời đắc ý, vung nắm đấm: “Lần sau chuẩn bị cho muội một trăm con!”

Bọn Giang Tịch cười ha ha, Chư Tụ lớn tiếng tuyên bố: “Sư muội của chúng ta muốn đánh một trăm con!”

Bên này bọn họ đánh sảng khoái, Quỷ Khanh lại không thoải mái.

Hắn ta vừa đánh với Vân Chỉ Phong, vừa chú ý đến động tĩnh bên Tống Nam Thời, mắt thấy họ làm chiến thuật dơ bẩn này, trong giây lát cảm thấy cực kỳ tức giận, hơi sơ sẩy một tí, suýt nữa bị kiếm của Vân Chỉ Phong chém mất cánh tay.

Quỷ Khanh hít sâu một hơi, lạnh mặt nhìn về phía Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong cười khẽ: “Đánh nhau với ta mà còn dám thất thần, xem ra ngươi chắc rằng sẽ thắng ta à?”

Một Vân Chỉ Phong hoàn hảo, Quỷ Khanh đương nhiên không tự tin vậy.

Cho nên hắn ta càng giận hơn.

Hắn ta không hiểu, Ngung Điểu khắp núi đều nghe hắn ta chỉ huy, rõ ràng là ưu thế của hắn ta, tại sao trong nháy mắt tình cảnh đã nghịch chuyển.

Tống Nam Thời kia điên rồi sao? Khi độ kiếp mà còn dám đùa bỡn lợi dụng độ kiếp như vậy?

Quỷ Khanh suýt chút nữa hộc máu: “Ta chỉ muốn lấy truyền thừa, đây là chuyện giữa ta và Tống Nam Thời, liên quan gì đến các ngươi! Nàng là một kẻ vừa keo kiệt lại còn sợ chết, đáng để các ngươi giúp nàng như vậy sao? Tống Nam Thời cho các ngươi bao nhiêu lợi ích! Ta cho các ngươi gấp đôi không được sao!”

Vân Chỉ Phong buồn cười nhìn hắn ta: “Ngươi cũng xứng so với Tống Nam Thời á?”

Quỷ Khanh phát điên: “Nàng có cái gì tốt? Các ngươi thích nàng ở điều gì? Thích nàng đặc biệt keo kiệt? Thích quỷ nghèo? Các ngươi hãy mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ, nàng có số là một con quỷ nghèo, tới gần nàng đều sẽ bị ảnh hưởng tới tài vận! Các ngươi tỉnh táo chút đi!”

Vân Chỉ Phong hiểu rõ: “Giống như ngươi đúng không, từ khi gặp Tống Nam Thời, hình như tài vận của Thành chủ không tốt lắm.”

Quỷ Khanh: “…”

Quỷ Khanh đã bị hắn phá vỡ phòng thủ: “A a a a a!”

Hắn ta rống giận: “Tống Nam Thời! Đời này ta và ngươi không đội trời chung!”

Trong rừng rậm, Quyết Minh Tử đang khống chế Ngung Điểu nghe vậy thì lộ ra một nụ cười vui sướng.



Lôi kiếp thứ sáu, lôi kiếp thứ bảy, lôi kiếp thứ tám.

Khi trận lôi kiếp thứ chín đánh xuống, kim đan trong đan điền Tống Nam Thời thành hình, đồng thời, ở trong tầm mắt họ có thể nhìn thấy, không thể tìm thấy một con Ngung Điểu nào còn sống.

Tống Nam Thời đứng trên ngọn núi được xếp từ xác Ngung Điểu, từ từ mở mắt ra.

Kết đan, thành công.

Mây đen trên trời tan đi, chỉ một thoáng vạn dặm không còn mây, chiếu sáng chiến trường hỗn độn.

Tống Nam Thời trong vầng sáng nhìn về phía Quỷ Khanh.

Quỷ Khanh nửa quỳ trên mặt đất thở hổn hển, vết thương lớn chồng lên vết thương nhỏ, mà tuy rằng trên người Vân Chỉ Phong đứng trước mặt hắn ta cũng mang vết thương, nhưng so với Quỷ Khanh thì không đáng nhắc tới.

Thế này thì đã phân thắng bại.

Tống Nam Thời nhảy xuống khỏi thi thể đám Ngung Điểu, bình tĩnh nói: “Quỷ Khanh, ngươi thua rồi.”

Quỷ Khanh lạnh lùng: “Xem ra lá gan của ngươi không nhỏ.”

Ngung Điểu sợ lôi kiếp.

Hoặc là nói, hầu như tất cả hung thú tà vật đều sợ lôi kiếp tử khí lại có chứa hơi thở Thiên Đạo.

Lôi kiếp hủy diệt chính là nhân quả nghiệp lực, nghiệp chướng trên người càng nhiều, dưới lôi kiếp càng kinh khủng.

Những con Ngung Điểu này ăn thịt mà lớn, làm không ít chuyện mờ ám cho đám thế gia, trên người không biết vướng bao nhiêu nghiệp chướng.

Trước khi Quỷ Khanh dẫn bọn họ đến Tứ Tàng Sơn, cho dù thế nào cũng không thể tưởng được sẽ có người lợi dụng sấm sét để quét sạch tất cả đám Ngung Điểu của hắn ta trong một lần.

Nhưng Tống Nam Thời đã làm như vậy.

Nàng chẳng những vừa lúc độ kiếp, còn to gan lớn mật lợi dụng lôi kiếp đối phó Ngung Điểu.

Dù thế nào Quỷ Khanh cũng không thể ngờ được bản thân lại thảm bại như thế này.

Nàng không sợ mình độ kiếp thất bại sao?

Tống Nam Thời không sợ.

Tống Nam Thời không những không sợ, nàng còn cầm mệnh bàn, cười nói với Quỷ Khanh: “Tuy rằng Chấn Lôi của ta không có uy lực bằng lôi kiếp nhưng cũng trừ tà tránh ác, Thành chủ đại nhân có muốn xem thử không?”

Trong tay nàng lập lòe một tia chớp màu lam.

Quỷ Khanh hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Còn không mau ra đây!”

Mọi người lập tức cảnh giác.

Tống Nam Thời giật mình.

Ngay sau đó, trong rừng rậm truyền đến tiếng bước chân.

Một giọng nói cùng bóng người xuất hiện, người tới không chút để ý nói: “Quỷ Khanh, ta đã nói rồi mà ngươi không nghe ta, ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho sự tự đại của mình.”

Người nọ ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt mà mọi người ở Vô Lượng Tông đều rất quen thuộc.

Chư Tụ buột miệng thốt lên: “Gối đầu!”

Nụ cười vui sướng khi người gặp họa bên khóe miệng Quyết Tử Minh lập tức cứng đờ.

Lần này đổi thành Quỷ Khanh cười ha ha, hắn ta nói: “Gối đầu! Ngươi nói lời thề son sắt như vậy, hóa ra ở trong lòng họ chính là cái gối đầu a ha ha ha!”

Tới giờ này rồi mà hai người họ còn không quên đâm thọt nhau.

Quyết Tử Minh thẹn quá hóa giận: “Ngươi cho rằng ngươi có thể là thứ gì trong lòng bọn họ chứ!”

Quỷ Khanh cười lạnh: “Tóm lại không thể là cái gối giống như ngươi!”

Quyết Tử Minh cũng cười lạnh: “Vậy cũng chưa chắc là người!”

Nói rồi, hai người đều nhìn về phía Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng khéo léo: “Bình thường chúng ta đều gọi Thành chủ là dược liệu huynh.”

Quỷ Khanh lập tức cười ha ha: “Ta là dược liệu! Ngươi là gối đầu! Ngươi thua rồi!”

Sắc mặt Quyết Minh Tử lập tức rất khó coi, dường như thật sự bị những lời này sỉ nhục.

Tống Nam Thời: “…”

Các ngươi nội chiến ngay trước thời khắc sinh tử, các ngươi không bị sao chứ?

Tống Nam Thời cảm thấy hai người này không thể ngu ngốc như vậy được, trong lòng vẫn cảnh giác. Quả nhiên, thấy ngay sau đó, Quyết Minh Tử đột nhiên làm khó, bay thẳng đến tấn công Tống Nam Thời. Mấy người còn lại theo bản năng muốn ngăn cản, lại thấy gã đi đến nửa đường thì đổi hướng, thừa dịp những người khác đều đang chú ý Tống Nam Thời, trực tiếp xách Quỷ Khanh lên bỗng nhiên lùi ra sau mấy bước.

Tống Nam Thời đánh giá từ trên xuống dưới gã, cười khẽ: “Không hổ là hóa thân của cùng một bản thể, quả nhiên rất ăn ý.”

Ai ngờ những lời này vừa nói ra, hai người lập tức giống như ghê tởm, biểu cảm rất chân thật.

Tống Nam Thời: “…”

Lòng dạ nam nhân đúng là khiến người ta khó lường.

Sắc mặt Quyết Minh Tử không tốt chút nào, giọng điệu cũng lạnh, nhàn nhạt nói: “Quỷ Khanh không thể chết trong tay các ngươi được. Tống Nam Thời, hẹn gặp lại vào ngày khác.”

Nói rồi, gã lại xách Quỷ Khanh lên một lần nữa.

Mọi người biết đây là gã muốn chạy trốn, lập tức muốn cản.

Nhưng Quyết Minh Tử chỉ nói: “Đi!”

Ngay sau đó, như thể cảnh tượng ở bí cảnh Bạch Ngô lại tái diễn một lần nữa, bóng dáng hai người dần biến mất trước mặt bọn họ.

Tống Nam Thời không ngăn được, chỉ yên lặng nhìn bọn họ.

Sau đó nàng thấy vào lúc trước khi Quỷ Khanh biến mất, đột nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh Tống Nam Thời, trong tay dường như còn vẽ pháp quyết gì đó.

Hả? Hắn ta đang làm gì vậy? Bên cạnh Tống Nam Thời…

Ngay sau đó Tống Nam Thời đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên, sau đó chính là tiếng Diệp Lê Châu: “Ca?”

Tống Nam Thời quay đầu thì thấy Diệp Tần Châu ôm ngực, mày nhíu chặt.

Lòng Tống Nam Thời lập tức căng thẳng: “Diệp Tần Châu?”

Diệp Tần Châu hít sâu một hơi, ngồi dậy: “Không sao, chỉ đột nhiên cảm thấy tức ngực, có thể là dùng linh lực quá độ.”

Y nói nhẹ nhàng nhưng Tống Nam Thời lại cảm thấy không đúng.

Ngày trước, Diệp Tần Châu luôn ho khan hộc máu, cho dù y hộc máu thật hay giả, nhưng chỉ cần y suy yếu một chút thì hận không thể biểu hiện hết ra trước mặt người khác.

Bây giờ nhăn mày chặt như vậy mà còn nói không có việc gì…

Tống Nam Thời hoài nghi có phải tên Quỷ Khanh kia đã làm gì y không.

Nàng xác nhận: “Ngươi không thoải mái thì không cần chịu đựng, thật sự không có việc gì sao?”

Lúc này mày Diệp Tần Châu cũng đã giãn ra, y lắc đầu nói: “Không sao, chỉ đột nhiên tức ngực thôi, cơ thể ta vốn không tốt.”

Thật sự nàng đã nghĩ nhiều à?

Tống Nam Thời nửa tin nửa ngờ.

Mà lúc này Diệp Tần Châu đã nói: “Về Trung Châu trước đi, còn không biết tình hình hiện giờ ở thành Trung Châu như thế nào.”

Mấy người lập tức phản ứng lại, xoay người trở về thành Trung Châu.

Trên đường trở về, Tống Nam Thời nghĩ tới mọi tình huống, tốt xấu gì cũng đều nghĩ tới.

Nàng nghĩ nếu lừa huynh ngăn được đám Ngung Điểu thì sẽ thế nào, lừa huynh không ngăn cản được thì ra sao.

Nhưng khi nhìn thấy cổng thành và tường thành cùng vỡ nát, lòng nàng vẫn nặng trĩu.

Trên tường thành không có ai, tình huống bên trong cổng thành cũng không biết, Tống Nam Thời lập tức hô: “Lừa huynh! Lừa huynh!”

… Sau đó một con hươu bốn sừng trắng tinh chạy ra khỏi cổng thành, lập tức lao thẳng vào lòng nàng.

Tống Nam Thời bị sừng hươu chọc lui về sau mấy bước.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt hươu đáng thương đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong cặp mắt hươu đẹp đẽ kia, có một ánh sáng cơ trí nào đó mà Tống Nam Thời rất quen thuộc.

Tống Nam Thời: “…”

Đại ca, ngươi là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui