Ngoại Trừ Ta Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

“Tỷ tỷ song tu đi.”

Tiểu cô nương nũng nịu nhìn Tống Nam Thời, mắt như nước mùa xuân, liếc mắt đưa tình.

Nhìn đến nỗi trong nháy mắt Tống Nam Thời giống như bị sắc đẹp mê hoặc, vẻ mặt hoảng hốt một lát.

Nhưng nàng đã tỉnh táo lại rất nhanh, đôi mắt trong veo đối diện với đồng tử đen láy của tiểu cô nước kia, đột nhiên nhận ra được điều gì.

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này là…

Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, đã thấy nam tu đồng hành cùng tiểu cô nương kia đột nhiên kéo nàng ấy, nhỏ giọng trách mắng: “Sư tôn nói, không cho muội tùy tiện dùng mị thuật với người ngoài. Muội đã quên những gì sư tôn nói rồi à?”

Mị thuật!

Mọi người lập tức nhận ra được công phu mà nữ tu Hợp Hoan Tông kia dùng với Tống Nam Thời vừa rồi là gì. Mọi người đều như gặp phải đại địch, lập tức bao quanh Tống Nam Thời, Vân Chỉ Phong còn dứt khoát che nàng đến kín mít.

Hắn như vậy còn không yên tâm, liên tục quay đầu lại nhìn Tống Nam Thời, vẻ mặt nghiêm túc, chau mày, sợ hắn chỉ cần dời mắt thì Tống Nam Thời đã bị người ta mê hoặc không biết gì.

Tống Nam Thời: “…”

Trong chốc lát, nàng cảm thấy mình giống như Đường Tăng bị nữ yêu tinh theo dõi, tất cả những người khác đều là đồ đệ sợ sư phụ bị yêu tinh bắt đi.

Vân Chỉ Phong chính là con khỉ kia.

“Con khỉ” còn dựng thẳng hai ngón tay, xác nhận: “Tống Nam Thời, đây là số mấy?”

Tống Nam Thời: “… Đây là tám! Vân Chỉ Phong ngươi bị bệnh nặng à!”

“Con khỉ” lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với những người khác cũng đang căng thẳng: “Còn tức giận là còn tỉnh táo.”

Những người còn lại nghe vậy thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.

Còn tức giận được, không phải lo.

Nếu có một ngày Tống Nam Thời đột nhiên dịu dàng ân cần, vậy bọn họ mới cần lo lắng.

Tống Nam Thời: “…”

Mà bên kia, nữ yêu tinh… nữ tu Hợp Hoan Tông còn đang cãi nhau với sư huynh mình.

Nàng ta cố gắng cãi: “Đây sao có thể gọi là tùy tiện dùng mị thuật với người ngoài chứ? Nếu hôm nay chuyện này thành công, tỷ tỷ này chính là bạn đời tương lai của muội!”

Nói như vậy, Tống Nam Thời cảm thấy quá lố, vậy mà sư huynh nàng ấy còn nửa tin nửa ngờ nói: “Muội nghiêm túc tìm bạn đời?”

Nữ yêu tinh: “Đúng!”

Sau đó hai người đồng thời nhìn chằm chằm Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng vẫn luôn cảm thấy ở phương diện nào đó Tu Chân Giới quá bảo thủ, nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy, bảo thủ cũng khá tốt.

Bọn họ bàn bạc rất lớn tiếng, Vân Chỉ Phong lập tức lạnh lùng nói: “Xin hai vị đạo hữu tự trọng!”

Nữ yêu tinh không thèm để ý đến hắn, chỉ nhìn Tống Nam Thời mềm như bông nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem ta thế nào? Chúng ta cần bái thiên địa trước rồi kết khế ước đồng tâm không?”

Vân Chỉ Phong cười lạnh một tiếng: “Không thể nào!”

Nữ yêu tinh cố gắng cãi lại: “Ngươi nói không tính!”

Hai người cứ như vậy lạnh lùng đối diện, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Tống Nam Thời.

Vân Chỉ Phong: “Tống Nam Thời, ngươi nói đi.”

Nữ yêu tinh: “Sao ngươi có thể hung dữ với tỷ tỷ như vậy! Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ hắn!”

Tống Nam Thời: “…”

Đúng là đãi ngộ của Đường Tăng rồi.

Nàng liếc nhìn tiểu cô nương kia một lát, hít sâu một hơi muốn mở miệng.

Sau đó suýt chút nữa kêu lên “Nữ thí chủ”.

Lời bị chặn lại trong miệng, nàng mới nghiêm túc nói: “Vị cô nương này, chúng ta không hợp nhau.”

Tiểu cô nương truy hỏi: “Không hợp ở đâu? Ta có thể sửa.”

Tống Nam Thời giáng một đòn chí mạng: “Giới tính không hợp.”

Tiểu cô nương: “…”

Nàng ấy chán nản quay đầu lại, hỏi sư huynh mình: “Sư môn chúng ta có đổi tính đan không?”

Có thể thấy bằng mắt thường thái dương vị sư huynh kia dường như co giật.

Sau đó hắn lập tức xách sư muội của mình đi, xin lỗi với đám người Tống Nam Thời: “Ngại quá, sư muội này của ta còn nhỏ tuổi, không biết lựa lời, các vị đừng để ý.”

Sư muội kia ở phía sau hắn giậm chân: “Muội nghiêm túc!”

Sư huynh mắt điếc tai ngơ: “Chúng ta không quấy rầy các ngươi nữa, ta mang sư muội đi trước đây.”

Sau đó hắn xách sư muội mình đi.

Tiểu cô nương giãy giụa trong tay hắn, nhảy nhót không quên quay đầu hô lớn: “Tỷ tỷ, ta tên là Khương Hành. Ta nhất định sẽ nghĩ cách khắc phục khó khăn, tỷ nhất định phải nhớ ta đó!”

Âm thanh càng lúc càng xa, cho đến khi không nhìn thấy gì.

Mọi người đối diện nhìn nhau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vân Chỉ Phong còn cảm thấy sau lưng mình suýt nữa ướt đẫm.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, những điều đáng sợ mà Giang Tịch nói nghe nói cũng không phải không có lý.

May mắn, may mắn là nữ tu kia đi rồi.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu muốn Tống Nam Thời phải cẩn thận nữ tu kia thì nghe thấy Tống Nam Thời buồn bã nói: “Tiểu cô nương này…”

Trong lòng Vân Chỉ Phong đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

Tống Nam Thời thầm thở dài: “Còn rất đáng yêu.”

Vân Chỉ Phong: “…”

Dự cảm tới.

Tống Nam Thời thuận miệng nói một câu rồi mặc kệ, mắt thấy trò hay đã kết thúc, nàng lấy bản đồ trong nhẫn trữ vật ra bắt đầu nghiên cứu, hoàn toàn không thấy Vân Chỉ Phong đang cứng đờ người.

Nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái, nhìn chằm chằm bản đồ nói: “Dựa theo địa chỉ khách hàng chúng ta cung cấp, chắc là ở trung tâm thị trấn, còn phải đi một đoạn nữa.”

Sau đó nàng vung tay lên: “Đi thôi!”

Mọi người lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo.

Chỉ có Vân Chỉ Phong nhất thời không nhúc nhích.

Hắn nhìn bóng dáng Tống Nam Thời, trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên nhận ra được một điều.

Hóa ra từ nay về sau, hắn không chỉ cần đề phòng nam nhân, còn cần đề phòng nữ nhân.



Sau khi Tống Nam Thời vào thị trấn thì điều chỉnh tâm trạng một chút, cảm thấy chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Sau đó nàng phát hiện, mình đã kết luận quá sớm.

Ấn tượng sở dĩ trở thành thành kiến, không phải không có lý.

Bọn họ đi ra một con phố, con đường chỉ có mấy trăm mét ngắn ngủi, họ đã gặp ba lượt người hỏi họ có muốn song tu không, cả nam cả nữ.

Ven đường thậm chí còn có một người quăng tú cầu, thấy bọn Tống Nam Thời đi qua, tú cầu kia bay thẳng đến người Giang Tịch, khiến Giang Tịch tưởng là ám khí gì, nhấc chân đá tú cầu trở về, còn cảnh giác nói: “Có người đánh lén!”

Tống Nam Thời ngẩng đầu vừa thấy cô nương ném tú cầu trên lầu kia, sắc mặt lập tức thay đổi, sợ sư huynh này của mình bị người ta đánh, lôi kéo người bỏ chạy tới một con hẻm nhỏ.

Đằng sau quả nhiên có người hét to phải bắt được bọn họ.

Mấy người chạy mấy con phố mới cắt đuôi bọn họ được, chưa bình tĩnh nổi dừng lại ở một con hẻm nhỏ.

Sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Giang Tịch một lời khó nói hết phát biểu: “Hợp Hoan Tông này thật sự khá đáng sợ.”

Tống Nam Thời không nói chuyện.

Ban đầu nàng chỉ cảm thấy người Hợp Hoan Tông rất cứng đầu, giờ phút này cũng cảm thấy không ổn.

Bọn họ lại không phải linh thạch, sao chạy đến nơi này lập tức khiến người gặp người thích vậy?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sợ rằng còn chưa đến nhà cố chủ thì đã biến mất.

Vì thế nàng nói thẳng: “Để ta gửi phù truyền tin cho chủ, bảo nàng ta đến đón chúng ta.”

Mọi người vội vàng đồng ý.

Tống Nam Thời vừa truyền phù truyền tin đi, đối phương lập tức nghe.

Tống Nam Thời nhanh chóng nói một chút về tình huống hiện tại của bọn họ.

Đối phương vốn còn lười biếng, nghe vậy lập tức bất ngờ: “Ngươi không đi một mình tới đây?”

Tống Nam Thời: “Không.”

Tỷ tỷ Hợp Hoan Tông nói: “Chậc, các người đừng đi đâu cả, đừng có chạy loạn!”

Nói xong xé phù truyền tin.

Mọi người đối diện nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Hả? Không phải nàng tới một mình có mới vấn đề gì sao?

Mọi người đành chờ với đầu đầy dấu chấm hỏi.

Tiểu tỷ tỷ Hợp Hoan Tông kia bay tới rất nhanh, sau khi tìm thấy bọn họ, đầu tiên thở phào một hơi: “May quá, may quá.”

Nhưng vừa thấy đám người thì kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Nhóm người các ngươi còn dám tới đây lúc này?”

Tống Nam Thời nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt: “Nhóm người chúng ta? Chúng ta có vấn đề gì sao?”

Tiểu tỷ tỷ Hợp Hoan Tông dẫn họ đi về phía hẻo lánh, nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đột nhiên cười quyến rũ: “Các ngươi thật sự không biết?”

Tống Nam Thời: “… Chúng ta cần biết gì sao? Ta chỉ biết tu sĩ ở đây rất nhiệt tình với chúng ta.”

Tiểu tỷ tỷ Hợp Hoan Tông khẽ cười một tiếng, cực kỳ sung sướng nói: “Bọn họ đương nhiên nhiệt tình rồi. Nhóm người các ngươi, thực lực mạnh mẽ, còn thuần dương, hơn nữa thể chất không tệ, đây chính là đối tượng song tu tuyệt hảo.”

Nhóm một đám chó độc thân: “…”

Còn thuần dương.

Tiểu tỷ tiểu cười tủm tỉm giải thích thay đồng môn của mình: “Nếu vào lúc khác, tuy rằng bọn họ có nhìn các ngươi với ánh mắt thèm thuồng, ngược lại không đến mức như vậy, nhưng các ngươi cố tình lại đến đúng dịp Hợp Hoan Tông đánh giá môn phái một năm một lần. Buổi đánh giá trong môn phái này sẽ đánh giá tu vi và thực lực của các đệ tử hiện giờ, để xác định đãi ngộ dành cho đệ tử trong môn phái vào năm sau. Có một số đệ tử không chịu nỗ lực trong suốt một năm, lúc này không phải tìm mọi cách tạm giữ ôm chân Phật sao.”

Nàng ta cười nói: “Đúng lúc một đám người các ngươi có thực lực mạnh, quan trọng hơn là còn thuần dương, các ngươi đi trên đường như vậy, đó chính là đưa tới cửa rồi.”

Mọi người: “…”

Hóa ra bọn họ chính là chân Phật trước kỳ kiểm tra.

Thôi được rồi.

Nhưng Vân Chỉ Phong lại rất nhạy bén, bắt lấy trọng điểm nói: “Ngay từ đầu ý ngươi là chỉ để Tống Nam Thời tới, một mình nàng tới không thành vấn đề sao? Nàng với chúng ta không giống nhau à?”

Tiểu tỷ tỷ Hợp Hoan Tông liếc hắn một cái, nói: “Tự nàng đến một mình đương nhiên không thành vấn đề.”

Nàng ta cười tủm tỉm nói: “Lần trước khi thấy vị Tống Quẻ sư này, ta đã thấy rất hiếm lạ. Tống cô nương có thể chất cực dương, nhưng thế gian này chủ yếu là nam tử là dương, nữ tử là âm, thể chất cực dương ở nam tử đã hiếm gặp, chứ đừng nói đến nữ tử. Song tu coi trọng chính là bổ sung cho nhau, nam tử song tu với nữ tử có cùng thể chất cực dương sẽ không có ích gì cả.”

“Cho nên.” Nàng vui sướng tuyên bố: “Không ai coi trọng Quẻ sư đâu, các ngươi yên tâm đi!”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng lạnh lùng nói: “Vừa nãy khi chúng ta mới vào thành, có một tiểu cô nương muốn ta làm bạn đời của nàng.”

Mặt tiểu tỷ tỷ Hợp Hoan Tông lập tức biến sắc: “Có phải tên tiểu cô nương kia là Khương Hành không?”

Tống Nam Thời: “Ngươi biết à?”

Tiểu tỷ tỷ Hợp Hoan Tông nhìn nàng, không biết tại sao mặt lại lộ ra vẻ đồng cảm.

Nàng nói: “Muội ấy rất nổi danh ở Hợp Hoan Tông chúng ta, thể chất cực âm. Cho nên vẫn luôn không tìm được bạn đời.”

Tống Nam Thời nghi hoặc: “Nữ tử có thể chất cực âm không phải rất tốt à?”

Tiểu tỷ tỷ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chính là quá tốt, tốt đến mức cho dù muội ấy song tu cùng ai, đối phương đều chỉ có thể là lô đỉnh. Thế cho nên đến nay muội ấy vẫn chưa tìm thấy ai tình nguyện làm bạn đời song tu với muội ấy, có lẽ chỉ có thể chất cực dương mới có thể không trở thành lô đỉnh của muội ấy.”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng đột nhiên cảm thấy hơi bất ổn.

Nàng cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi với Khương Hành cô nương…”

Tiểu tỷ tỷ cười tủm tỉm: “Tên ta là Khương Viên, là sư tỷ của muội ấy.”

Trong nháy mắt, Tống Nam Thời muốn quay đầu rời đi.

Khương Viên còn khuyên nàng: “Thật ra nếu như Tống cô nương không ngạo thì cũng có thể thử xem. Hợp Hoan Tông chúng ta cũng không phải không có phương pháp song tu cho nữ tử. Nếu Tống cô nương không tiếp nhận nữ tử được, ta còn có một sư đệ cũng có thể chất cực âm…”

Vân Chỉ Phong kéo Tống Nam Thời muốn rời đi.

Khương Viên vội vàng nói: “Đùa thôi, đùa thôi, chính sự quan trọng!”

Vân Chỉ Phong đen mặt: “Khương đạo hữu, không thể tùy tiện nói đùa!”

Khương Viên nhìn Vân Chỉ Phong lại nhìn Tống Nam Thời, như suy tư điều gì.

Có năm vạn linh thạch treo lơ lửng, chung quy Tống Nam Thời vẫn chưa muốn trốn.

Mà sau khi Khương Viên nhớ ra điều gì cũng không nói giỡn nữa. Nàng ta đưa bọn họ vào chỗ ở của mình tại trấn Hải Ấp thì đi thẳng vào vấn đề nói mục đích mình mời bọn họ.

Nàng ta nói thẳng: “Đại sư huynh và tiểu sư đệ của ta mất tích.”

Tống Nam Thời cũng không lập tức xem bói, mà nói: “Ngươi nói rõ đi.”

Vẻ mặt Khương Viên vẫn khá bình tĩnh, nói: “Năm sư huynh đệ chúng ta, ngoại trừ ta với hai người sư muội và sư đệ có thể chất cực âm mà ngươi mới nói kia, còn có một một đại sư huynh, một tiểu sư đệ. Bọn họ đều ái mộ ta, trước đó, ta rất bối rối đứng giữa bọn họ. À đúng rồi, khi ta đến trấn Tiên Duyên là lúc ta tìm người tính quẻ.”

Tống Nam Thời: “…”

Đúng, người tỷ muội này bối rối nên chọn ai giữa đại sư huynh một đêm bảy lần với tiểu sư đệ một đêm một lần.

Khương Viên: “Nhờ ơn Tống quẻ sư, cuối cùng ta đã tìm ra cách giải quyết.”

Giang Tịch nhanh mồm nhanh miệng, theo bản năng hỏi: “Cách giải quyết gì?”

Khương Viên mỉm cười: “Chọn cả hai.”

Giang Tịch: “…”

Hắn yên lặng ngậm miệng.

Khương Viên rất buồn rầu: “Nhưng dù sao cũng là nam nhân, là sinh vật có dục vọng độc chiếm rất mạnh. Ta tìm được cách giải quyết, bọn họ không vui, nhất quyết bắt ta đưa ra lựa chọn, thậm chí còn đánh nhau vài trận. Ba ngày trước, bọn họ cũng hẹn đánh nhau, ta còn tưởng giống như lần trước, cùng lắm là đánh ngươi chết ta sống nằm mấy ngày mà thôi, nên không quản bọn họ. Ai ngờ sau khi bọn họ rời đi, đến nay vẫn chưa trở về.”

Tống Nam Thời không biết nên phỉ nhổ thế nào với nội dung này đây, chỉ có thể hỏi chính sự: “Sư tôn các ngươi biết không?”

Khương Viên lắc đầu: “Sư tôn đã bế quan hai năm, hai sư đệ, sư muội quá nhỏ. Ta gạt bọn họ trước, chỉ nói cho Trưởng lão môn phái nhưng Trưởng lão môn phái đều bận việc kế nhiệm của tiểu tông chủ mấy ngày gần đây. Bọn họ mất tích cũng chưa lâu lắm, nên không rảnh quan tâm.”

Tống Nam Thời nghi ngờ: “Tiểu tông chủ?”

Đây là xưng hô gì vậy?

Khương Viên thở dài: “Là nhi tử của Tông chủ, vốn là thiếu tông chủ. Nhưng Tông chủ đã chết dưới lôi kiếp hơn một năm trước, tu vi của tiểu tông chủ không đủ để phục chúng, cho nên bỏ ngỏ một năm. Gần đây tiểu tông chủ mới chuẩn bị kế vị dưới sự cố gắng thuyết phục của Tông chủ phu nhân.”

Nàng nói rồi dừng lại một chút, nói thêm: “Hơn nữa, trước khi đại sư huynh và tiểu sư đệ của ta mất tích thì đang cùng các đồng môn khác giúp Tông chủ phu nhân chuẩn bị điển lễ kế nhiệm của tiểu tông chủ trong phủ Tông chủ.”

Trong lòng Tống Nam Thời khẽ động.

Nàng ngẩng đầu nói: “Cho nên, ngươi chuẩn bị mời ta tính cái gì?”

Khương Viên nói thẳng: “Tính xem bọn họ ở đâu?”

Nàng vẫn hiểu một số quy tắc xem bói, lập tức lấy mấy sợi tóc của họ.

Tống Nam Thời cầm một sợi thử tính.

Mệnh bàn luân chuyển, quẻ lên.

Tống Nam Thời hơi nhắm mắt lại, nhưng chỉ thấy hư không.

Trán nàng khẽ nhúc nhích, lại làm mấy động tác nữa.

Nhưng lần này, nàng lại trực tiếp bị bắn ra ngoài.

Tống Nam Thời mở mắt ra, nhìn tóc trong tay, như suy nghĩ điều gì.

Không tính ra.

Là công lực của nàng không đủ, hay là… vị trí bọn họ đang ở hiện giờ không phải nơi nàng có thể tính ra được?

Khương Viên thấp giọng hỏi: “Quẻ sư? Sao rồi?”

Tống Nam Thời suy nghĩ, hỏi: “Còn đồ nào khác không? Ví dụ như máu bọn họ hoặc là đồ vật theo họ mười năm trở lên?”

Khương Viên suy nghĩ, lắc đầu.

Tống Nam Thời nói thẳng không cố kỵ: “Hiện giờ ta đây không tính ra được nơi ở của bọn họ.”

Khương Viên im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Vậy có thể tính xem sống chết của họ không”

Tống Nam Thời lại gieo quẻ một lần nữa.

Lần này nàng mở mắt ra rất nhanh, bĩnh tĩnh nói: “Đều còn sống.”

Khương Viên thở phào nhẹ nhõm, mắt thường có thể nhìn thấy cả người đã thả lỏng được một ít, lẩm bẩm nói: “Còn sống là tốt.”

Sau đó nàng ta ngồi ngơ ngác, không biết suy nghĩ điều gì.

Tống Nam Thời kiên nhẫn chờ.

Chỉ chốc lát sau, nàng nghe thấy Khương Viên nói: “Ta đây có thể nhờ mấy vị tìm bọn họ thay ta được không?”

Dừng một chút, nói thêm: “Tìm được bọn họ còn sống, ta có thể thêm hai vạn.”

Mọi người liếc nhau.

Tống Nam Thời hơi mỉm cười: “Chúng ta nhận nhiệm vụ này của ngươi.”

Khương Viên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sẽ mất nhiều ngày, các ngươi hãy ở lại chỗ ta.”

Tống Nam Thời đồng ý, nhưng nghĩ lại rồi nói: “Đúng rồi! Khương cô nương có biết một ông lão họ Sư ở Hải Ấp không. Ông ấy không ở đây, nhưng năm nào cũng quay về tế bái.”

Khương Viên ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Hàng năm ta ở sư môn, thật ra không quá quen thuộc với Hải Ấp.”

Tống Nam Thời hơi nhụt chí.

Nàng cũng chưa tới nơi này với ông ấy, cũng không biết ông ấy đang ở đâu, vậy làm thế nào tìm được người đây.

Khương Viên nói: “Ta sẽ chú ý giúp các ngươi.”

Tống Nam Thời chỉ có thể nói lời cảm ơn.

Mấy người vừa nói vừa đi ra khỏi sảnh lớn, chuẩn bị xem phòng Khương Viên sắp xếp cho bọn họ.

… Sau đó đụng phải Khương Hành đang hưng phấn chạy tới.

Nàng ta vừa chạy vừa nói: “Sư tỷ! Tỷ có biết đổi tính đan ở đâu không!”

Nàng ta vừa mới dứt lời, đối diện với Tống Nam Thời đang há mồm trợn mắt, vui mừng quá đỗi: “Tỷ tỷ!”

Tống Nam Thời: “…”

Tiền này, không dễ kiếm được.

Nhưng may mắn thay, Khương Viên còn biết tính cách của sư muội mình hơn Tống Nam Thời.

Nàng ta lập tức giơ tay ném sư muội ra ngoài, trách mắng: “Đây là khách của tỷ! Quay về học hành nghiêm túc đi!”

Khương Hành không tình nguyện ở ngoài sân: “Sư tỷ!”

Khương Viên mắt điếc tai ngơ, quay đầu mỉm cười với mọi người: “Được rồi, vấn đề đã được giải quyết, mấy vị đi chọn phòng đi.”

Nói rồi lại nhìn thoáng qua Tống Nam Thời, dừng một chút, nói thêm: “Đúng rồi, Tống Quẻ sư đừng quên đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, tốt nhất là khóa chặt lại.”

Tống Nam Thời: “Hả?”

Khương Viên mỉm cười: “Sư muội kia của ta, khá am hiểu trèo giường… trèo cửa sổ.”

Tống Nam Thời: “…”

Vào ban đêm, Tống Nam Thời có khả năng bị trèo cửa sổ còn ổn, sau khi đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ thì bắt đầu ngồi thiền.

Nhưng Vân Chỉ Phong không có chuyện gì lại không ngủ một đêm, đứng canh giữ trên cây trước cửa phòng Tống Nam Thời cả đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui