Ngoại Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Là Người Công Cụ


Cuối cùng, anh ta phát hiện ra Tiêu Tiểu Tiêu cũng không tiếp xúc thân thiết với bất cứ người đàn ông nào, Tiêu Lạc cũng cảm thấy buồn bực, không hiểu vì sao cô ấy muốn chia tay anh ta?

Có điều, anh ta không muốn tiếp tục lãng phí nhiều thời gian vào bạn gái cũ, chia tay cũng không tổn hại lợi ích của anh ta, ngược lại, anh ta còn vứt bỏ được một quả bom hẹn giờ, bởi với ngôi sao mới nổi như anh ta, fan bạn gái và fan bà xã rất nhiều, nếu anh ta bị phát hiện là có bạn gái thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng.


Tóm lại, bây giờ bọn họ đã không còn là người yêu, lại cùng diễn trong một trường quay, vậy thì đương nhiên phải cố gắng tranh thủ để giành lấy lợi ích cho chính mình.


Sự tranh thủ này được thể hiện ở chỗ: Không thể để một mình đối phương nịnh hót đạo diễn được!

Thế là, ngày thứ ba Tiêu Lạc vào đoàn, Lâm Tử Minh đi dạo bên ngoài quay về, nhìn thấy Tiêu Lạc và Tiêu Tiểu Tiêu đứng ở cửa phòng cô như hai vị thần giữ cửa.


Lâm Tử Minh: “Hai người làm gì thế?”

Tiêu Tiểu Tiêu bước lên trước một bước, nở nụ cười: “Đạo diễn Lâm, lần trước tôi nghe cô nói ở bên này không có chỗ nào bán rượu gạo, vừa hay cậu tôi là cao thủ ngâm rượu, tôi bèn nhờ cậu mang đến đây một ít.


Tôi còn tiện tay mua thêm cổ vịt, nghĩ là cô uống rượu thì sẽ cần đồ nhắm.



Tiêu Lạc cũng không cam lòng: “Đạo diễn Lâm, lúc đầu mới vào đoàn, thái độ của tôi không tốt lắm, sau khi bị cô mắng chửi tôi cũng tỉnh táo lại, tôi đến đây để nhận sai… Không phải cô nói muốn uống trà ngon sao? Tôi đã nhờ người lấy được trà Vân Vụ thượng hạng, được trồng trên núi cao, trà này thường không bán ra ngoài đâu.



Lâm Tử Minh: “Nếu hai người đi diễn phim cung đấu, tôi thấy số lần bị hô cắt sẽ ít hơn bộ phim này…”

Lâm Tử Minh phất tay: “Lui ra đi, để tôi mở cửa đã.



Hai người ngoan ngoãn làm theo, Lâm Tử Minh đi vào trong, sau đó vẫy tay với bọn họ: “Hai người vào đi, chờ chút… đừng đóng cửa, mờ ám như vậy người ta lại tưởng tôi đang quy tắc ngầm hai người, chơi three some cũng nên…”

Tiêu Lạc và Tiêu Tiểu Tiêu: “! ”


Đạo diễn Lâm nói chuyện hơi bị… thẳng thắn quá rồi…

“Được rồi, bỏ đồ vào đi, hai người ngồi xuống, tôi nói vài vấn đề về bộ phim với hai người.

” Lâm Tử Minh ngồi xuống, sau đó thở dài.


Thế là, cửa phòng Lâm Tử Minh rộng mở, đèn đuốc sáng trưng, các phân cảnh bày đầy trên bàn, nam nữ chính khiêm tốn ngồi nghe Lâm Tử Minh vừa ăn cổ vịt, uống rượu gạo, vừa giảng giải tình tiết.


Lúc này, bão bình luận bỗng nổi lên.


“Drama nóng hổi! Đạo diễn lớn nửa đêm hẹn nam nữ chính vào phòng làm chuyện ấy…”

“May mà tôi chưa cởi quần ra…”

“Thì sao nào? Chủ phòng của chúng ta không thể hưởng thụ rừng thịt suối rượu chắc?”

“Rừng thịt của chủ phòng được xây bằng cổ vịt à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận